Thẩm Mục Thâm ba ngày phía trước đã nói với Tề Duyệt, kêu cô cùng đi thọ yến* của thị trưởng tiền nhiệm Khang Thành.
*tiệc sinh nhật
Thị trưởng tiền nhiệm Khang Thành tuy rằng đã về hưu, quyền lực không còn, nhưng quan hệ vẫn còn.
Là cựu thị trưởng ở Khang Thành, được nhân dân yêu mến nhất trong số nhưng thị trưởng trước đây, dù đã nghỉ hưu nhưng vẫn có uy tín ở Khang Thành.
Cho nên sau khi từ chức, người khác đều gọi ông một tiếng Mạnh lão.
Mạnh lão từ lúc qua sáu mươi tuổi hàng năm đề mở thọ yến, nhưng thật ra mà nói, chính là bữa tiệc từ thiện.
Giới thượng lưu của Khang Thành, phàm là những người được xếp vào hàng có máu mặt đều được mời. Tuy rằng biết rõ đây là thọ yến nguy trang từ thiện cho người có tiền làm chuyện công ích, bởi vậy cũng không có ai bất mãn.
Bởi vì đến, cũng là cho nhau mặt mũi.
Người tham gia trong thọ yến, Tề Duyệt cũng chỉ nhận ra được vài gương mặt. Giờ phút này của năm trước, là lúc cô vừa mới xuyên sách không lâu, hết thảy đều dè dặt cẩn trọng. Nhưng hiện tại cũng đã một năm qua đi, tất cả cũng trở thành thói quen, cô cũng không cần cẩn thận quá mức.
Cho nên lúc Thẩm Mục Thâm nhắc tới chuyện này, Tề Duyệt cũng nhanh chóng đáp ứng, tỏ vẻ đã biết. Cũng bắt đầu chuẩn bị trang phục dạ hội.
Vừa vặn giờ phút này Hải Lan gọi điện thoại qua cho cô, hỏi Tề Duyệt có phải cũng đi hay thọ yến không.
Tề Duyệt đang lướt laptop xem trang phục dạ hội, đáp, “Đương nhiên là đi, trên thiệp mời cũng đã ghi rõ ràng họ tên Thẩm tiên sinh và Thẩm thái thái tham dự, khôn đi ko được. Còn cậu thì sao?”
"Không có mời tớ, hơn nữa đến bây giờ Lăng Việt cũng không có nói chuyện này với tớ. Tớ đoán liệu có phải anh ta muốn mang nữ chính đi hay không, cho nên muốn gạt tớ sang một bên.”
Tề Duyệt cười khẽ một tiếng "Mới quen biết được vài ngày đã mang một nữ nhân xa lạ đến. Tớ cảm thấy bạn gái đi cùng Lăng Việt chính là thư ký của anh ta.”
"Tớ mặc kệ anh ta muốn mang ai đi, nhưng người đi nhất định phải là tớ.”
Tề Duyệt hơi giật mình, hỏi "Cậu không phải không thích những tình huống như này sao? Còn nữa, cậu không phải là cậu hận tránh mặt Lăng Việt ko kịp?”
"Cậu đi đương nhiên tớ cũng muốn đi. Thọ yến nhiều người như vậy, rất dễ va chạm, tớ không nghĩ rằng Thẩm phản diện sẽ để tâm đến cậu. Tớ không đi che chở cho cậu thì sao che chở cho cậu?”
Lời nói của Hải Lan khiến Tề Duyệt cảm thấy ấm lòng.
"Nếu cậu là đàn ông, chắc chắn tớ sẽ mang đứa nhỏ gả cho cậu. Sống cuộc sống ngọt ngào.”
"Là nữ thì sao chứ, hiện tại không phải nói ra nước ngoài có thể kết hôn đồng tính sao?” Hải Lan cũng nổi hứng nói đùa với Tề Duyệt.
Sau khi tán gẫu nói chuyện với nhau, Hải Lan nói "Đợi lát nữa tớ đi đón cậu, chúng ta cùng nhau đi xem trang phục dạ hội.”
"Cậu chẳng lẽ không hỏi Lăng Việt trước một chút anh ta có đồng ý đi với cậu không hay là đi cùng với "thư ký" anh ta?”
Lập tức trong điện thoại truyền đến giọng nói cười lạnh của Hải Lan, “Tớ có biện pháp khiến anh ta phải đồng ý, trước tiên đẹp mới là quan trọng nhất.”
Tề Duyệt và Hải Lan quen biết nhau, cũng là vào thọ yến của thị trưởng năm ngoái.
Lúc gặp nhau, hai người cùng lên tiếng chào hỏi, có lẽ là trực giác của phụ nữ, cho nên thử thăm dò đối phương. Cuối cùng là Hải Lan bắt đầu nói bóng nói gió hỏi Tề Duyệt, hỏi cô có phải đoạn thời gian trước đây từng xem qua một cuốn tiểu thuyết hay không.
Tề Duyệt cũng bởi vì điểm này, mặc dù hoài nghi nhưng vẫn trả lời ngầm thừa nhận. Nếu quả thật Hải Lan và cô cùng nhau xuyên sách, vậy thì không phải là vô tình.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi.
Lúc phát hiện ở thế giới xa lạ này mà vẫn có người bạn thân quen thuộc, có trời mới biết Tề Duyệt lúc đó có bao nhiêu vui vẻ.
*** ***
Buổi tối tổ chức thọ yến của Mạnh gia, tuy rằng không cần cố ý giả bộ, nhưng Thẩm Mục Thâm vẫn cảm thấy nên trở về đón Tề Duyệt, thuận tiện tắm rửa, thay bộ quần áo.
Sau khi gõ cửa, đợi nửa phút, cửa được mở ra, Thẩm Mục Thâm nhìn thấy quần áo trên người Tề Duyệt, sửng sốt một giây, sau đó mặt khẽ biến.
"Áo khoác đâu?"
"Tôi vừa mới thay lễ phục, còn chưa kịp mặc áo khoác anh đã tới rồi, tôi phải vào lấy cái áo.” Tề Duyệt xoay người, dây ren váy cũng theo động tác của cô cũng xoay tròn theo đó.
Trang phục dạ hội của Tề Duyệt rất đơn giản, váy dài màu trắng, cổ áo chữ V. Mặc dù không đi giày cao gót, nhưng cô vẫn như trước dáng vẻ cao gầy, bụng một chút cũng không giống người đang mang thai.
Bởi vì mang thai, nên không có hoá trang, mà tóc dài làm xoăn hơi bồng bềnh một chút, xõa trên vai, rất hợp với đầm váy dài. Toàn thân toát ra khí chất lười nhác nhưng không kém phần tao nhã.
Thẩm Mục Thâm nhìn thấy Tề Duyệt vào phòng mặc áo khoác, hít một hơi.
Luôn cảm thấy Tề Duyệt mở lò sưởi quá lớn, khiến hắn cảm thấy có chút "nóng".
Lúc chuẩn bị rời đi, Thẩm Mục Thâm nhắc nhở "Cô hạn chế đừng có đi lung tung, tìm chỗ nào đó mà ngồi. Nếu có người nào tìm cô khiêu vũ, cô cứ từ chối không phải ngại.”
Ba chữ “cứ từ chối ”, cắn răng từng chữ.
Tề Duyệt gật đầu "Tôi biết phải làm như thế nào."
"Cô có thể khiến người khác bớt lo là được rồi.” Thẩm Mục Thâm lái xe, không có nhìn Tề Duyệt, nhưng giọng điệu giống như không tin “đã biết làm thế nào" của cô.
Tề Duyệt liếc mắt nhìn hắn, khẽ cười một tiếng.
"Cô cười cái gì?"
Tề Duyệt lắc lắc đầu, không có giải thích.
Cô cười, Thẩm Mục Thâm thật ra vẫn còn để tâm đến đứa nhỏ, bằng không tại sao trong những lời nói lại lộ ra ý tứ quan tâm cô chứ.
"Tôi sẽ chọn nơi yên tĩnh để ngồi, sẽ không đến nơi đông người. Anh yên tâm đi, tôi rất là an phận.”
Thẩm Mục Thâm "A" một tiếng, "Người an phận, có thể không nói một lời liền chuyển nhà?”
Tề *đuối lý* Duyệt: “......”
Chuyện cũng đã qua gần một tháng, hắn vậy mà vẫn mang thù đến bây giờ? Trong nháy mắt Tề Duyệt không còn lời nào để nói.
Đến tòa nhà của Mạnh lão, sau khi Thẩm Mục Thâm đỗ xe xong, cùng Tề Duyệt đi vào đại sảnh.
Mới đi vào, Tề Duyệt liền phát hiện ra Lăng Việt một thân tây trang, đứng bên cạnh một thân ảnh mặc trang phục màu xanh lam, đẹp đến mức khiến người ta chú ý đến – Hải Lan.
Nhưng sắc mặt của Hải Lan không tốt lắm, không biết Lăng Việt đứng bên cạnh nói cái gì đó, chỉ thất sắc mặt Hải Lan âm trầm, nhưng lập tức kéo ra khóe miệng. Dường như đang cười, nhưng chẳng qua nụ cười lấy lệ cho qua.
Chuyện này... Sao cô cảm giác như Hải Lan bị Lăng Việt uy hiếp, ảo giác của cô sao?
Rất nhanh, Hải Lan cũng nhìn thấy Tề Duyệt đến, nụ cười có lệ lập tức sáng ngời lên, hướng Tề Duyệt vẫy tay. Cách vài người, thấp giọng vui sướng gọi tên Tề Duyệt.
Lăng Việt nghe được giọng nói vui sướng của Hải Lan, ngẩng đầu nhìn theo hướng Hải Lan nhìn lại, chống lại ánh mắt của Thẩm Mục Thâm.
Trong không khí dường như bởi vì cái liếc mắt này mà sinh ra phản ứng hóa học, nảy sinh “ý vị”.
Tề Duyệt cùng vẫy tay lại với Hải Lan, nhưng tươi cười dần dần cứng ngắc.
Các cô đều cảm nhận được “ý vị” này.
Thẩm Mục Thâm bên cạnh bước chân đi qua chỗ Lăng Việt, Tề Duyệt hơi ngờ ngợ, nhưng vẫn đi theo.
Trong lòng thầm nói, nam chính và nhân vật phản diện vốn dĩ đã bất hòa, chỉ dùng một ánh mắt có thể “tóe lửa” như thế.
Lăng Việt đối với Thẩm Mục Thâm đang đi tới, nhàn nhạt cười, "Đã lâu không gặp, Thẩm Phó tổng."
Bình thường, khi người khác thấy Thẩm Mục Thâm, đều sẽ tự động bỏ đi chữ “Phó”, trực tiếp gọi một tiếng Thẩm tổng.
Thẩm Mục Thâm hơi nhướng mày, nở nụ cười: "Câu đã lâu không gặp này chỉ dùng giữa bạn bè với nhau. Dùng với tôi và anh có vẻ không hợp lý cho lắm. Nếu có thể, tôi thật sự không muốn gặp phải anh.”
Tề Duyệt đột nhiên cảm thấy những gì Thẩm Mục Thâm đang nói thật ra rất “thân thiện”.
Cùng Hải Lan liếc nhìn nhau một cái, lắc đầu tràn đầy bất đắc dĩ.
Nam chính và nhân vật phản diện trời sinh đã bất hòa, còn nói cái gì mà cừu với oán?
Nam chính sắc mặt chưa biến, nhàn nhạt ý cười như trước "Nhau nhau cả."
Cuộc đối thoại giữa hai người không vượt qua ba câu, nói xong mỗi người một hướng. Bởi vì Thẩm phản diện đứng ở bên cạnh Tề Duyệt, cho nên người chuyên bắt nạt kẻ yếu như Hải Lan cũng đứng ở chỗ rất xa. Tề Duyệt cầm chén rượu đỏ, giống như đứa nhỏ đáng thương bị bỏ rơi.
Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm cùng đi đến chỗ Mạnh lão chúc mừng ông, sau đó không ngừng có bắt chuyện với Thẩm Mục Thâm những chuyện buôn bán gì đó. Một câu Tề Duyệt cũng không hiểu, càng không biết cái gì để nói.
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn thấy Tề Duyệt đang nhàm chán ngẩn người, lập tức đối với người đang nói chuyện, “Thật xin lỗi, khi khác lại nói chuyện.”
Đem Tề Duyệt kéo đến chỗ nghỉ, để cô ngồi trên ghế sofa nơi có ít người qua lại.
"Cô ngồi ở đây, nếu nhàm chán...” Thẩm Mục Thâm nhìn theo phương hướng của Hải Lan, nói “Gọi bạn cô qua đây.”
Tề Duyệt sững sờ, còn chưa có phản ứng lại, Thẩm Mục Thâm liền xoay người đi vào trong đám người, lúc đi còn quay đầu nhìn về phía Tề Duyệt. Một người phụ nữ cầm ly nước trái cây không chú ý đến đi phía sau Thẩm Mục Thâm. Lúc Thẩm Mục Thâm xoay người trực tiếp đâm vào Thẩm Mục Thâm, toàn bộ đều đổ lên tây trang.
Cả quá trình này, Tề Duyệt nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
"Tôi… tôi không đúng, vô cùng xin lỗi anh.” Gương mặt giống như trẻ con, hoảng loạn mà yếu mềm nói.
Ánh mắt Tề Duyệt rơi xuống trên người phụ nữ kia, hơi ngẩn người, đồng tử* dần dần phóng lớn.
*Con ngươi
—— Cái duyên phận này thật khiến người ta không chống đỡ được.
Nam chính với nữ chính, nhân vật phản diện và nữ phụ hoàn toàn đã xuất hiện.