Ánh nắng từ mặt trời rực rỡ chiếu xuống, nhưng phần lớn bị che khuất bởi tán lá um tùm.
Trên cây có một thiếu nữ ngồi, bên cạnh là một con khỉ nhỏ.
Tiểu Liên ngạc nhiên tột độ, chớp mắt rồi dụi mắt thật mạnh.
Không phải nhìn lầm!
Rồi sau đó, nàng ta trố mắt nhìn thiếu nữ, khi nàng theo sự dẫn dắt của con khỉ tiếp tục trèo lên cao, thoắt cái bóng dáng đã khuất sau cành lá. Tiểu Liên lại phải dụi mắt lần nữa.
Trên cây, thần sắc của Tân Diệu trở nên cứng ngắc, ánh mắt nàng chằm chằm nhìn vào một điểm.
Hai nhánh cây to khoẻ đan vào nhau tạo thành một bệ vững chắc, nơi đó nằm một người, không, chính xác là một thi thể.
Khuôn mặt của t.h.i t.h.ể đã không còn nhận ra được nữa, chỉ có thể xác định đó là một nữ nhân qua hình dáng và y phục.
Tân Diệu ôm miệng lại, cảm thấy dạ dày quặn lên, không kìm nổi liền nhảy xuống khỏi cây.
Tiểu Liên nhìn thấy Tân Diệu đột ngột nhảy xuống, tay chống đất, toàn thân run rẩy, không khỏi kinh hãi: "Ngài làm sao vậy?"
Tân Diệu phải hít thở thật lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Liên.
Khuôn mặt trắng bệch của nàng khiến Tiểu Liên cũng bất động, che miệng run giọng hỏi: "Trên cây... trên cây có cái gì sao?"
Tân Diệu nhìn Tiểu Liên thật sâu, rồi cúi đầu nhìn xuống đất.
Mặt đất lởm chởm đá núi, giữa những khe nứt có các ngọn cỏ non vươn lên, mạnh mẽ đung đưa sức sống.
Một khi những chuyện không thể chấp nhận đã xảy ra, thì né tránh cũng không phải là cách.
Nàng là vậy, Tiểu Liên cũng vậy.
Cơn gió dường như mạnh hơn, giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ truyền vào tai Tiểu Liên, đã khôi phục lại sự bình tĩnh: "Trên cây... có một t.h.i t.h.ể nữ nhân."
"Thi thể nữ nhân?" Sắc mặt của Tiểu Liên trở nên nhợt nhạt, vô thức tiến một bước về phía Tân Diệu, nhưng chân nàng mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Nàng túm lấy ngọn cỏ dại, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
"Có phải là tiểu thư nhà ta không?" Tiểu Liên ngẩng đầu tuyệt vọng hỏi, nhưng trong lòng đã rõ đáp án.
Ngoài tiểu thư ra, còn có thể là ai nữa?
Hóa ra sau khi tiểu thư rơi xuống vực, thân thể bị cây này cản lại, nên tìm mãi không thấy.
Lúc đó nàng có còn tỉnh táo không?
Chắc hẳn rất đau đớn, phải không?
Khi ấy liệu có còn chờ đợi, nhưng mãi chẳng thấy ai tới cứu không?
Những câu hỏi ấy như lưỡi d.a.o sắc nhọn cắt sâu vào lòng Tiểu Liên, khiến nàng ta đau đớn đến khóc òa lên.
Tân Diệu lặng lẽ đứng đó, không đáp lời.
Con khỉ nghi hoặc nhìn hai người, thấy cả hai một đứng một ngồi mà không có hành động gì khác, liền sốt ruột kêu lên vài tiếng.
Tân Diệu thở dài, nhắc nhở Tiểu Liên: "Giờ không phải là lúc để khóc, hai tên hộ vệ kia sẽ quay lại sớm thôi."
Tân Diệu lắc đầu, thành thật nói: "Đã mục nát khó mà nhận ra được."
Tiểu Liên toàn thân run lên, vội vàng lau nước mắt, giọng run rẩy cầu xin: "Ta muốn tận mắt nhìn thấy."
Tân Diệu liền nhảy lên cành cây thấp nhất, đưa tay về phía Tiểu Liên.
Tiểu Liên vốn nghĩ trèo lên cây sẽ khó khăn, nhưng bàn tay mảnh mai ấy truyền đến một lực mạnh hơn nàng tưởng, khi kịp phản ứng lại, nàng đã ở trên cây.
Phía trước là t.h.i t.h.ể một nữ nhân đã mục rữa, đến nỗi có phần lộ ra xương trắng.
Tiểu Liên hít một hơi lạnh, giữ c.h.ặ.t miệng mình.
Dù màu sắc y phục đã mờ nhạt, nhưng với nha hoàn quen thuộc với tiểu thư, nàng lập tức nhận ra: "Là tiểu thư nhà ta! Hôm đó tiểu thư ra ngoài cũng mặc bộ y phục này!"
Tiểu Liên muốn đến gần thi thể, nhưng thân thể lảo đảo suýt ngã xuống khỏi cây.
"Cẩn thận." Tân Diệu đưa tay đỡ nàng ta, ánh mắt chứa đựng sự thương cảm, nhưng giọng nói vẫn điềm tĩnh, "Thời gian không có nhiều, chúng ta không kịp mai táng cô nương, để nàng an giấc ngàn thu. Ta có đề nghị, ngươi nghe thử xem."
"Ngài nói đi." Tay chân Tiểu Liên lạnh ngắt, nhưng hơi ấm từ bàn tay kia lại càng rõ rệt.
"Khi vừa được con khỉ dẫn tới đây, ta vô tình thấy một hang động, lát nữa chúng ta sẽ đi xem thử. Nếu thích hợp, tạm thời để cô nương ở đó, đợi có cơ hội thích hợp rồi sẽ đến chôn cất, ngươi thấy sao?"
Tiểu tỳ hoàn toàn bối rối, vội gật đầu: "Ta nghe ngài."
Tân Diệu dẫn Tiểu Liên xuống khỏi cây, thẳng hướng đến hang động.
Dường như ông trời thương xót tiểu thư, Tân Diệu đã phát hiện ra, bên trong hang động rộng rãi và không ẩm ướt, không cần phải tìm chỗ khác, vấn đề tiếp theo là làm sao chuyển t.h.i t.h.ể của tiểu thư đến đó.
Dù Tiểu Liên có trung thành với Thanh Thanh tiểu thư cỡ nào, nàng cũng biết để di chuyển một t.h.i t.h.ể như vậy từ cây vào hang động là việc rất khó.
Tân Diệu nảy ra một giải pháp bất đắc dĩ: "Dùng rèm xe ngựa."
"Rèm xe ngựa?" Tiểu Liên ngẩn ra, "Nhưng xe ngựa đậu dưới chân núi, đi đi về về cũng mất nhiều thời gian, nếu hai hộ vệ quay lại thì làm sao?"
Còn việc giải thích với xa phu, Tiểu Liên cũng không hình dung được.
"Ta sẽ đi nhanh, nếu hai hộ vệ quay lại trước, ngươi cứ nói ta đuổi theo con khỉ, ngươi không kịp theo, bảo họ đi tìm người."
Tiểu Liên gật đầu.
Sau khi Tân Diệu rời đi một lúc, hai hộ vệ quả nhiên quay lại.
"Một chiếc ngọc bội cũng không tìm thấy." Một hộ vệ vừa nói vừa nhìn Tiểu Liên với đôi mắt đỏ hoe, giật mình hỏi: "Tiểu Liên tỷ làm sao thế?"
Nước mắt Tiểu Liên rơi xuống mà không cần gượng ép: "Tiểu thư mất tích rồi!"
Hai hộ vệ kinh hãi, đồng thanh: "Sao có thể!"
"Đều tại con khỉ tinh nghịch, nó cướp trâm của tiểu thư rồi chạy, tiểu thư gấp gáp đuổi theo, chớp mắt đã không thấy bóng dáng..."
Hai hộ vệ hoảng hốt: "Biểu cô nương chạy theo hướng nào?"
Tiểu Liên giơ tay chỉ một hướng, rồi lại nhanh chóng chỉ hướng khác.
"Rốt cuộc là hướng nào?"
Nàng ôm mặt khóc: "Ta quên rồi, ta quay mòng mòng!"
Hai hộ vệ nhăn mặt, đưa ra quyết định: "Chúng ta chia nhau đi tìm biểu cô nương, Tiểu Liên tỷ hãy đợi ở đây, nửa canh giờ sau bất kể thế nào cũng quay lại."
Tiểu Liên gật đầu: "Vậy nhờ hai vị đại ca."
Hai hộ vệ chia nhau đi tìm người, Tiểu Liên lo lắng nhìn quanh, cuối cùng cũng thấy bóng dáng quen thuộc của Tân Diệu, nàng vội đón: "Hai hộ vệ vừa quay lại, rồi đi tìm ngài, một lúc nữa sẽ quay lại hội họp."
Tân Diệu gật đầu hiểu ý, bước nhanh đến cái cây.
Tiểu Liên nhanh chóng theo sau, nhìn thấy Tân Diệu đã trèo lên cây, và không có ý dừng lại, lo lắng gọi: "Tiểu thư."
Tân Diệu cúi đầu, không đưa tay nắm lấy tay nàng ta đang đưa lên cao.
"Ngươi đứng không vững trên cây, để ta làm."
"TIểu thư…" Tiểu Liên ngây dại, nhất thời quên cả lời.
Thi thể của Thanh Thanh tIểu thư đã có phần lộ xương, không còn bao nhiêu trọng lượng. Tân Diệu dùng khăn che mũi, cố nén cảm giác buồn nôn mà thu dọn cẩn thận, rồi quay xuống đất.
Hai người mỗi người cầm một góc rèm xe ngựa, dùng như tấm vải quấn xác, mang t.h.i t.h.ể vào trong hang động.
Chứng kiến cửa hang bị đá chặn kín, Tiểu Liên lại đỏ hoe mắt, cúi đầu lạy mấy cái trước cửa động.
Tân Diệu liên tục rửa tay bên bờ suối, khiến con khỉ tò mò nhìn.
Một hộ vệ đầu tiên quay lại thấy cảnh tượng này, hét lớn xông tới: "Súc sinh, ngươi dám quấy nhiễu biểu tiểu thư!"
Con khỉ múc nước hất vào mặt hộ vệ, rồi vội vàng chạy đi.