Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 2: Nhận thức



“Tiểu thư, người sao vậy?”

Giọng lo lắng của Tiểu Liên kéo Tân Diệu về lại thực tại, ra khỏi khung cảnh mơ hồ kia. Nàng không đáp lời Tiểu Liên, chỉ hơi quay đầu, ánh mắt lướt qua từng người trong phòng.

Lão phu nhân với đôi mắt đỏ hoe, phu nhân Cảnh thị đầy vẻ quan tâm, phu nhân Chu thị thoáng chút thương xót, thiếu nữ mặc váy đỏ nhíu mày, thiếu nữ áo hạnh chậm rãi cúi đầu mím môi, thiếu nữ áo phấn với ánh mắt khó lường, và tiểu nữ hài bên cạnh Chu thị đầy vẻ tò mò.

Tân Diệu liếc thêm một lần đến nhị lão gia Đoạn Văn Bách, người từ lúc bước vào đã không nói lời nào, chỉ báo qua tình hình. Một luồng lạnh buốt chợt dâng lên trong lòng nàng: việc Khấu Thanh Thanh ngã xuống vách núi, có lẽ không phải ngẫu nhiên.

"Thanh Thanh?" Lão phu nhân ngờ vực gọi một tiếng.

Tân Diệu xoa nhẹ mi tâm, khẽ nói: "Vừa rồi đột nhiên thấy mắt nhói đau."

Từ nhỏ nàng đã biết đôi mắt mình không giống người thường. Nàng có thể bất ngờ thấy trước những điều không may sẽ xảy đến với người khác, có khi trật chân, có khi va đầu, hoặc thậm chí là… tử nạn. Đương nhiên, không phải ai nàng cũng thấy được, nhưng khi gặp nhiều lần, những hình ảnh kinh hoàng ấy từ chỗ khiến nàng hốt hoảng, nay chỉ khiến nàng điềm tĩnh đối mặt.

"Hai hôm nay làm khó cho con rồi." Lão phu nhân nhẹ vỗ mu bàn tay Tân Diệu, ra hiệu Tiểu Liên dìu nàng đứng dậy, để bà tử khỏe mạnh cõng đến chỗ ở của Khấu Thanh Thanh.

Tấm rèm xanh khẽ rung, rồi lại chìm vào yên tĩnh.

Lão phu nhân lúc này mới nhìn sang đứa con thứ Đoạn Văn Bách, trầm giọng hỏi: "Thanh Thanh thực sự mất trí nhớ rồi sao?"

Đoạn Văn Bách khi đưa Tân Diệu về đã sai người báo tin trước cho phủ, nên tất cả mới tụ họp ở đây.

"Có lẽ là do va vào đầu, không nhận ra mọi người nữa."

Lão phu nhân thần sắc không rõ vui buồn, im lặng một lúc rồi khẽ thở dài: "Người không sao là tốt rồi. Cảnh thị, Thanh Thanh bên kia nhờ ngươi quan tâm nhiều hơn, sau khi đại phu khám có gì thì báo lại cho ta."

Cảnh thị khẽ cúi mình: "Con dâu biết rồi, xin mẫu thân yên tâm."

Lão phu nhân có vẻ mệt, phất tay cho mọi người lui ra.

Tân Diệu yên lặng nằm trên lưng bà tử, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Dọc hành lang ngoằn ngoèo, qua các tiểu đình, hòn non bộ, xuyên qua hai cửa thùy hoa đến một tiểu viện – nơi ở của Khấu Thanh Thanh, đề tên Vãn Thanh Cư.

Người hầu trong Vãn Thanh Cư bước ra đón, dìu Tân Diệu vào phòng.

Giường có giá chạm trổ tinh xảo treo màn sa màu nhạt, cạnh giường có đôn thêu hoa lam trên nền trắng, bàn trang điểm dựa sát tường hơi trống trải, bên cửa sổ là bình thấp men lam cắm đầy hoa dành dành. Có lẽ vì hai hôm nay Thanh Thanh gặp chuyện, nha hoàn không kịp thay hoa, khiến dành dành trắng đã úa vàng.

Cảm nhận đầu tiên của Tân Diệu là căn phòng này với một thiếu nữ mười sáu tuổi thật quá đơn sơ.



Nàng còn chưa kịp quan sát thêm thì đại phu đã cùng phu nhân Cảnh thị bước vào.

Vị đại phu là một nữ y bốn mươi, tỉ mỉ kiểm tra thương thế của Tân Diệu rồi giải thích với Cảnh thị: "Tiểu thư có vài vết xước nhỏ, may là không nghiêm trọng, chỉ cần bôi thuốc đều đặn sẽ không để lại sẹo. Tuy nhiên, phổi và nội tạng bị chấn động, cần tĩnh dưỡng..."

Cảnh thị gật đầu lắng nghe: "Làm phiền đại phu."

Nữ y viết đơn thuốc rồi dặn Tiểu Liên cách sắc thuốc, Cảnh thị ngồi trên đôn thêu nhẹ nhàng an ủi Tân Diệu: "Nghe lời đại phu uống thuốc đều đặn, có gì cần thì cứ nói với đại cữu mẫu."

Đợi khi Cảnh thị và nữ y đi khỏi, không còn ai bên cạnh, Tân Diệu hỏi Tiểu Liên: "Vừa rồi khi đại phu dặn dò, tại sao ngươi lại nhìn phu nhân Cảnh thị nhiều lần như vậy?"

Lúc ấy, Tiểu Liên vừa nghe nữ y nói vừa nhìn về phía Cảnh thị, chắc hẳn có nguyên do.

Quả nhiên, Tiểu Liên thấp giọng: "Phu nhân Cảnh thị xưa nay rất nghiêm nghị, nô tỳ đây là lần đầu thấy phu nhân lại thân thiết với tiểu thư như vậy."

Tân Diệu hơi nhướn mày: "Vậy có nghĩa là, phu nhân Cảnh thị trước giờ không tốt với ta?"

Tiểu Liên ngập ngừng: "Cũng không hẳn là không tốt, chỉ là... khá khách sáo thôi."

Tân Diệu gật đầu, chỉ về phía bàn trang điểm: "Lấy gương lại đây."

Tiểu Liên mở ngăn kéo lấy một chiếc gương nhỏ lòng bàn tay, mang đến bên cạnh nàng. Đó là chiếc gương lưu ly có thể soi rõ khuôn mặt, dù nhỏ nhưng hiển nhiên có giá trị không nhỏ.

Ánh mắt Tân Diệu dừng trên cán gương chạm khắc hoa điểu, dấu vết thời gian hằn rõ trên hoa lê mộc cũ kỹ.

Biết tiểu thư không nhớ gì, Tiểu Liên chủ động nói: "Chiếc gương này là quà sinh thần mười tuổi của tiểu thư, lão gia đặc biệt nhờ người từ kinh thành mang về. Ngày ấy tiểu thư rất thích, suốt ngày cầm trong tay ngắm nghía."

"Vậy sao?" Tân Diệu lẩm bẩm, nhìn chằm chằm dung nhan trong gương.

Mi dài mày sắc, mũi cao môi đỏ, rõ ràng là đường nét của nàng.

"Tiểu Liên tỷ, thuốc sắc xong rồi." Một tiểu nha hoàn đứng ở cửa gọi.


Tiểu Liên vội ra ngoài, chẳng mấy chốc mang vào bát thuốc, mùi thơm của thuốc át hẳn mùi hoa dành dành trong phòng. Tân Diệu nhẹ hít một hơi, cúi đầu uống cạn.

Bất kể những người này tại sao lại nhận lầm nàng, bất kể Khấu Thanh Thanh gặp phải nguy cơ nào, nàng cũng phải dưỡng tốt thân thể mới có sức ứng phó.

Cơn buồn ngủ kéo đến, khi Tân Diệu tỉnh dậy, trời đã tối đen.



Tiểu Liên hâm nóng thức ăn từ đại phòng bếp, hầu nàng ăn xong rồi sai tiểu nha hoàn bưng đến chậu nước nóng: "Tiểu thư, trên người còn vết thương, không thể tắm được, để nô tỳ lau qua thân thể cho người."

Tân Diệu dĩ nhiên không từ chối.

Mấy ngày không được tắm, nàng đã thấy cơ thể mình dính dấp, khó chịu.

Tiểu Liên đưa tay cởi áo ngoài của Tân Diệu, bỗng thắc mắc: "Áo này không phải chiếc hôm ấy tiểu thư mặc."

"Áo bị rách rồi, cái này là do Vương gia gia lấy lại từ đồ của nữ nhi ông ấy."

"Chắc tiểu thư lúc đó đau lắm, sớm biết vậy đã không lên núi rồi..." Tiểu Liên vừa thương xót vừa lẩm bẩm, động tác lau người đột nhiên khựng lại, mắt dán c.h.ặ.t vào bờ vai của Tân Diệu.

Bờ vai của thiếu nữ trắng ngần mịn màng, trên đó có một nốt bớt hình giọt nước đỏ tươi nổi bật.

Tiểu Liên chớp mắt mạnh, dùng khăn ấm lau đi lau lại nốt đỏ ấy, nhưng vết đỏ càng thêm rõ ràng sau khi chà xát.

Khăn rơi vào chậu nước, b.ắ.n tung bọt nước, Tiểu Liên sợ hãi lùi lại một bước, mặt đầy vẻ kinh hãi.

Không phải ảo giác, đó là một nốt bớt hình giọt nước!

Tân Diệu nhận ra có điều khác lạ, ngoảnh đầu nhìn Tiểu Liên.

Trong mắt Tiểu Liên lộ vẻ sợ hãi, môi run run hỏi: "Ngươi, ngươi là ai?"

Vai của tiểu thư nhà nàng tuyệt đối không có nốt bớt!

"Sao ngươi lại giống hệt tiểu thư nhà ta? Tiểu thư nhà ta đâu?" Tiểu Liên sợ hãi, quay người toan chạy.

Một bàn tay hơi lạnh nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói lạnh lùng từ phía sau: "Ngươi định đi đâu?"

Tiểu Liên run rẩy ngoảnh lại nhìn, khuôn mặt giống hệt tiểu thư nhà nàng hiện ra trước mắt tựa như gặp quỷ, giọng run run: "Ta, ta phải đi báo với lão phu nhân!"

"Rồi sau đó?" Tân Diệu bình tĩnh hỏi.

"Sau đó?" Tiểu Liên luống cuống, lời lẽ lộn xộn, "Sau đó bắt ngươi, yêu nghiệt này, rồi tìm lại tiểu thư nhà ta!"

Bàn tay nắm cổ tay Tiểu Liên buông lỏng.

"Ngươi đi đi."