Sau khi Tân Diệu và hai người TIểu Liên, quản gia rời đi, còn lại chưởng quầy vẫn còn đứng ngây ra như tượng gỗ.
“Chưởng quầy.” Một tiểu nhị kéo kéo tay áo chưởng quầy.
Chưởng quầy giật mình tỉnh lại, hất tay tiểu nhị ra, rồi kinh ngạc hỏi nam tử: “Đông gia, ngài thật sự đã bán cả thư quán đi rồi, với giá hai vạn lượng?”
Nam tử bực mình nói: “Giấy tờ đã ký rồi, chẳng lẽ còn giả được?”
“Nhưng đó là hai vạn lượng mà!” Chưởng quầy vẫn cảm thấy như nằm mơ.
“Ngươi kích động gì chứ, hai vạn lượng đâu có rơi vào tay ngươi. Sau này ngươi cứ theo tân đông gia mà làm việc cho tốt.” Nam tử nói xong liền quay lưng rời đi.
Chưởng quầy cảm thán: “Đông gia quả thật rất bình tĩnh.”
Bên cạnh, tiểu nhị định nói lại thôi, cố nhịn không đem sự thật nói ra.
Cựu đông gia đã dặn phải giữ bí mật.
À, đúng rồi, tân đông gia cũng dặn hắn làm một việc, hắn phải tranh thủ làm cho xong.
Trên xe ngựa, Tiểu Liên cũng cảm thấy như đang mơ: “Tiểu thư, quản gia Đoạn thật sự không ngăn cản người!”
Tân Diệu rất bình tĩnh: “Không có gì đáng ngạc nhiên, chẳng qua là cân nhắc lợi hại mà thôi.”
Không ngăn nàng bỏ số tiền lớn mua cửa hàng, còn có thể đẩy hết trách nhiệm lên đầu nàng, rằng biểu tiểu thư bồng bột không biết tính toán. Nhưng nếu lan truyền lời đồn rằng lão phu nhân khư khư giữ của hồi môn của ngoại tôn nữ, thì phải chịu cơn thịnh nộ của lão phu nhân. So với điều đó, Đoạn quản gia đương nhiên chọn cách sau.
“Nhưng nếu lão phu nhân không đồng ý thì sao? Dù đã trả tiền cọc, nhưng nếu lão phu nhân tình nguyện mất tiền cọc chứ không muốn bỏ ra hai vạn lượng thì sao?” Tiểu Liên lại thấp thỏm lo lắng.
Tân Diệu mỉm cười: “Ngoại tổ mẫu thương ta, sao có thể không đồng ý chứ.”
Tiểu Liên nhìn Tân Diệu với vẻ mặt tự tin, trong lòng cũng an ổn lại.
Trở về phủ Thiếu Khanh, Tân Diệu bước chân nhẹ nhàng tiến về phía Như Ý Đường, còn quản gia thì bước chân nặng nề, suy tính không biết nên báo cáo với lão phu nhân ra sao.
“Lão phu nhân, biểu tiểu thư đã tới.”
Theo tiếng báo của nha hoàn, lão phu nhân đang trong tâm trạng không vui đã trông thấy ngoại tôn nữ mặt mày rạng rỡ bước vào, lập tức tâm trạng càng tệ hơn.
Nhìn tình hình này, tiền chắc đã chi ra rồi.
“Thương lượng thế nào rồi?” Lão phu nhân hỏi với giọng lạnh nhạt.
Tân Diệu tươi cười: “Rất thuận lợi, đã đặt tiền cọc rồi.”
Lông mày của lão phu nhân khẽ động, hỏi: “Mua hết bao nhiêu?”
Quản gia nghe câu hỏi của lão phu nhân thì không khỏi cúi thấp đầu. Ông nghĩ rằng biểu tiểu thư sẽ dè dặt khi báo ra con số đó, nào ngờ nghe thấy giọng vui mừng phấn khởi của thiếu nữ, một mạch kể ra.
“Hai vạn lượng là mua được rồi. Ngoại tổ mẫu, người không thấy đâu, phía sau thư quán không chỉ có chỗ in sách mà còn có một khu nhà rộng lớn, lại cả chưởng quầy cũng sẵn có…”
“Bao nhiêu?” Lời phía sau lão phu nhân nghe không vào một chữ nào, trong đầu chỉ vang vọng ba chữ.
Hai vạn lượng, hai vạn lượng, hai vạn lượng…
“Ngoại tổ mẫu, người sao vậy?” Thiếu nữ đang cao hứng mới chợt nhận ra sắc mặt lão phu nhân không ổn.
So với gia tài bạc triệu của ngoại tôn nữ, hai vạn lượng không phải là lớn, nhưng lương bổng của con trai bà còn chưa tới ba trăm lượng!
Quản gia sợ hãi, liền quỳ xuống: “Dạ… là, là biểu tiểu thư…”
Tân Diệu không đổi sắc, nói tiếp: “Là ta vô cùng thích thư quán này, từ vị trí cho tới cách bố trí, mọi thứ đều khiến ta hài lòng. Mặc dù Đoạn quản gia có nhắc là hơi đắt, ta vẫn quyết mua, bởi nghìn vàng khó mua được thứ ưng ý. Ngoại tổ mẫu người nói có phải không?”
Quản gia không kìm được nhìn Tân Diệu bằng ánh mắt cảm kích.
Biểu tiểu thư quả thật là hiểu ý người khác… hừ, nếu biểu tiểu thư không ngây thơ làm kẻ ngốc thì đâu đến mức lão phu nhân bực mình.
Sau khi nhận ra điều đó, quản gia cúi đầu càng sâu hơn.
“Nghìn vàng khó mua lòng ưa thích, nhưng cũng không thể tiêu tiền như nước!” Lão phu nhân hoàn toàn không thể chấp nhận kiểu nói ấy. “Một thư quán kinh doanh không tốt, dù có chỗ in sách và khu nhà, cùng lắm cũng chỉ đáng một vạn lượng, bỏ ra hai vạn lượng mua chẳng phải là ngớ ngẩn sao?”
“Nhưng người ta đâu chịu bán rẻ. Đông gia bên đó ra giá hai vạn hai ngàn lượng, ta trả giá xuống còn hai vạn lượng đấy.”
Lão phu nhân nghe mà tức nghẹn.
Chẳng lẽ còn phải khen ngợi nàng?
“Con đã tỏ ra rất muốn mua, người ta đương nhiên sẽ không nhượng bộ. Hơn nữa, nếu không thể thương lượng giá xuống, chẳng lẽ không thể mua nơi khác?”
“Chỗ khác, Tân Diệu đều không thích.” Giọng nàng dần nhạt lại.
Lão phu nhân lại không có ý định nhượng bộ, mặt nghiêm nghị: “Tân Diệu, không phải ngoại tổ mẫu tiếc tiền. Nếu thư quán đó đáng giá hai vạn lượng, ngoại tổ mẫu chắc chắn sẽ mua cho con. Nhưng nếu thứ chỉ đáng một vạn lượng lại cố tình bỏ ra gấp đôi, chẳng phải là phí tiền vô ích sao?”
“Chỉ cần là thứ Tân Diệu thích, tiêu nhiều hơn cũng không thấy là uổng phí, hơn nữa tiền cọc cũng đã đặt rồi…”
Lão phu nhân ngắt lời nàng: “Tiền cọc nhiều nhất cũng chỉ hai ngàn lượng, thà bỏ đi còn hơn chi hai vạn lượng để mua thư quán!”
Thấy lão phu nhân ngữ khí dứt khoát, Tân Diệu im lặng không nói thêm.
Quản gia quỳ bên âm thầm bĩu môi.
Biết trước sẽ như vậy, biểu tiểu thư cần gì phải làm đến mức này.
“Đoạn quản gia, ngươi tới thư quán thêm một chuyến, bảo đông gia bên đó hoặc là giảm giá, hoặc là vụ mua bán này coi như xong.”
“Dạ.” Quản gia vội vàng đứng dậy, cầm theo giấy tờ còn chưa kịp ấm tay, mau chóng rời đi.
Thấy Tân Diệu mím môi không lên tiếng, lão phu nhân quyết định đưa một chút an ủi: “Ngày mai con ra ngoài dạo chơi, nếu gặp cửa tiệm nào giá hợp lý mà con thích thì mua. Ngọc Châu, mau mang bộ trang sức hồng bảo mới làm đến đây.”
Nha hoàn tên Ngọc Châu liền vâng lời, không lâu sau bưng một chiếc hộp tới, lão phu nhân ra hiệu cho nàng mở ra.
Hộp nhỏ và mỏng, bên trong lót đệm gấm màu nhạt, bày một bộ trang sức khảm hồng bảo thạch, lộng lẫy rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt.
Lão phu nhân cười nói: “Bộ trang sức hồng bảo này vừa làm xong, ngoại tổ mẫu đã nghĩ rằng rất hợp với con, mang về đeo chơi đi.”
Tân Diệu nhìn lướt qua, đoán rằng bộ trang sức này là lão phu nhân chuẩn bị cho một trong những cháu gái xuất giá, tất nhiên bao gồm cả ngoại tôn nữ Khấu Thanh Thanh. Giờ để dỗ dành nàng mà mang ra trước thời hạn.
“Tân Diệu rất thích, cảm tạ ngoại tổ mẫu.” Nàng vui vẻ nhận lấy không chút ngại ngần.
Lão phân thấy nàng không làm khó, lộ vẻ hài lòng.
Trên đường về Vãn Thanh Cư, Tiểu Liên lo lắng: “Bộ trang sức hồng bảo tuy quý giá, nhưng so với một vạn lượng bạc thì vẫn quá xa…”
Muốn lấy lại hai vạn lượng bạc từ tay lão phu nhân đã khó như vậy, nàng thực sự không biết làm cách nào để lấy lại sáu phần tài sản.
Sáu phần, đó ít nhất là sáu mươi vạn lượng!
Tân Diệu cười, nhẹ vỗ tay Tiểu Liên: “Yên tâm, hồng bảo trang sức và thư quán Thanh Tùng, ta đều phải có.”
Tiểu Liên còn muốn hỏi thêm, nhưng thấy tam tiểu thư Đoạn Vân Linh đứng đợi không xa.
Tân Diệu bước tới, chủ động hỏi: “Linh biểu muội là đang đợi ta sao?”
Đoạn Vân Linh khẽ gật đầu, vô thức nhìn quanh vài lần, rồi thấp giọng nói: “Thanh biểu tỷ, tỷ đoán xem tổ mẫu phạt nhị tỷ như thế nào?”
Tân Diệu chờ nàng nói tiếp.
Đoạn Vân Linh không kìm được nụ cười, khẽ khàng nói: “Nhị tỷ bị phạt quỳ trong từ đường rồi.”
Tân Diệu không có hứng thú nhiều với việc Đoạn Vân Hoa bị phạt, nghiêm túc đáp: “Linh biểu muội đã giúp ta, ta sẽ ghi nhớ. Tương lai nếu muội cần giúp đỡ, cứ tới tìm ta bất cứ lúc nào.”
Đoạn Vân Linh vội gật đầu, tò mò hỏi: “Biểu tỷ ra ngoài làm gì vậy?”
“Mua thư quán.”
“Mua thư quán? Vậy phải mất không ít tiền phải không? Đã mua được chưa?”
Tân Diệu nhìn về phía đông bắc, mỉm cười: “Có lẽ là rồi.”
Lúc này, quản gia đang nhanh chóng chạy đến thư quán Thanh Tùng, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến ông c.h.ế.t lặng.