Tự Cẩm

Chương 194: Tử sĩ



Cái liếc mắt đó của Ngũ hoàng tử khiến Úc Cẩn tức khắc thu hồi ý cười.

Hắn đã sớm suy đoán vương bát đản này xuất hiện ở chỗ này không có ý tốt, cho nên mới có tâm tư rãnh rỗi vô nghĩa với hắn ta, không nghĩ tới một chút cũng không oan uổng hắn ta.

Vương bát đản này cư nhiên còn chưa từ bỏ tâm tư xấu xa với A Tự, xem ra lúc ấy bình rượu nện nhẹ rồi.

“Ngũ ca tới chỗ này làm gì?”

Tính tình Ngũ hoàng tử tuy rằng qua loa, nhưng lại không ngốc, theo thần sắc chợt biến hóa của đối phương không hiểu sao cảm thấy một luồng khí lạnh.

“Làm sao, ta đi dạo nơi nào còn cần bẩm báo với Thất đệ nữa hả?”

Úc Cẩn cười cười: “ Này cũng không phải, ta chính là thuận miệng hỏi một chút thôi, dù sao nơi này cũng không giống địa phương Ngũ ca sẽ đến.”

Ngũ hoàng tử đánh giá Úc Cẩn, không biết trong hồ lô của đối phương muốn làm cái gì.

Hắn ta không cho rằng tiểu tử này chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Ngày đó, tiểu tử này thuận miệng một câu, uống nhiều quá, một bình rượu liền nện vào trên đầu hắn.

Nghĩ vậy, Ngũ hoàng tử có loại xúc động giơ tay sờ đầu.

Loại xúc động này làm Ngũ hoàng tử phá lệ bực bội.

Hắn ta cũng không phải sợ tiểu tử này, loại phản ứng cầm lòng không được này rốt cuộc là chuyện thế nào đây?

“Thế Thất đệ vì sao lại ở chỗ này?”

Úc Cẩn cười: “Ngũ ca ở vương phủ chỉ sợ không biết, nơi đặt chân của đệ đệ chính là ở gần đây, đương nhiên phải ở chỗ này rồi.”

“ Ồ, phải rồi, vương phủ của Thất đệ còn chưa xây xong.” Ngũ hoàng tử rốt cuộc tìm được chỗ đả kích đối phương, khóe môi nhếch lên châm biếm, “Thật là khổ cho Thất đệ, nếu không thì đến chỗ ca ca ở mấy ngày trước đi?”

“ Tâm ý của Ngũ ca ta nhận. Có điều con người ta ấy à, thỉnh thoảng thích uống rượu, uống nhiều một cái là muốn làm chút chuyện thích làm, đến lúc đó gây thêm phiền phức cho Ngũ ca sẽ không tốt.” Úc Cẩn dứt lời cười như không cười liếc nhìn Ngũ hoàng tử, “Thật không nghĩ tới Ngũ ca còn thích xem náo nhiệt hỉ sự đỏ trắng.”

“Ai thích xem cái này chứ.” Ngũ hoàng tử buột miệng thốt ra.

Úc Cẩn híp híp mắt, ánh mắt như đao.

Rất tốt, đã xác định, vương bát đản này chính là đến nhớ thương A Tự.

Đến lúc này, Ngũ hoàng tử cũng mất đi tâm tư ngẫu nhiên gặp được giai nhân, đen mặt nói: “ Nếu ngươi không đánh nhau, ta liền không nhiều lời với ngươi nữa.”

“Ngũ ca đi thong thả.”

Úc Cẩn đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Ngũ hoàng tử mang theo tôi tớ đi xa, lúc này mới nhanh  chân đi về hướng hẻm nhỏ Tước Tử.

Trở lại tòa nhà trước cửa có một cây táo xiêu vẹo cổ, Nhị Ngưu đang ăn thịt bò hầm lập tức ngẩng đầu trông hướng chủ nhân.

Mũi cún bự thật linh mẫn, đã ngửi được trên người chủ nhân có mùi máu tươi nhàn nhạt.

Nó cúi đầu nhìn chậu thịt bò hầm đầy, gian nan đấu tranh trong chớp mắt, cuối cùng vẫn đứng dậy tiến đến bên người chủ nhân, quan tâm nhúi nhúi cái mũi.

“Không có việc gì.” Bắt đầu từ mấy tháng này Nhị Ngưu trở nên càng ngày càng thông minh, một người một cún càng thêm ăn ý, Úc Cẩn vuốt đầu trấn an Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu lúc này mới ừ hử một tiếng, chạy về tiếp tục phấn đấu với chậu thịt bò hầm.

“Chủ tử ——”

Úc Cẩn giơ tay đánh gãy Lãnh Ảnh dò hỏi: “Long Đán đã trở lại chưa?”

“Còn chưa về.”

Úc Cẩn đi đến bàn đá dưới gốc Hợp Hoan ngồi xuống, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn: “Trà.”

Lãnh Ảnh lập tức bưng tới chén trà ấm, rót một ly trà đưa qua.

Úc Cẩn tiếp nhận uống từng ngụm từng ngụm, trong đầu trong chốc lát là những lời nói vô tình của Khương Tự, trong chốc lát là thân ảnh Ngũ hoàng tử lượn lờ ở phụ cận Đông Bình Bá phủ.

Bất tri bất giác một bình trà xuống bụng, Long Đán rốt cuộc trở về.

Long Đán không phải một mình trở về, mà còn kéo theo một người, chuẩn xác mà nói là một khối thi thể.

Nhìn thấy Úc Cẩn, Long Đán ném thi thể lên trên mặt đất, quỳ xuống một chân: “Chủ tử, không thể lưu lại người sống.”

Úc Cẩn đi qua, trên cao nhìn xuống đánh giá nam thi trên mặt đất.

Nam thi sắc mặt xanh mét, khóe miệng đọng máu đen.

“ Độc phát thân vong?”

“Vâng, khi tiểu nhân sắp bắt được người này, gã ta lại cắn nát răng độc trong miệng.”

Gió thổi qua, cuốn theo hoa Hợp Hoan bay xuống trên người nam thi, cánh hoa nhu mỹ phấn trắng cùng nam thi đáng sợ hình thành đối lập rõ ràng, làm tình cảnh này có vẻ càng thêm quỷ dị âm trầm.

Úc Cẩn lại không chút nào để ý, ngồi xổm xuống cầm lên tay phải nam thi xem xét tường tận.

Trên tay nam thi có một tầng chai mỏng.

“Chủ tử, người này võ công không yếu, tiểu nhân cũng phải miễn cưỡng mới thủ thắng.” Long Đán thấp giọng nói.

Long Đán và Lãnh Ảnh đã đi theo Úc Cẩn từ rất sớm, đừng nhìn hai người một người cười hì hì một người diện mặt than, thân thủ lại không hề tầm thường. Có thể khiến Long Đán cảm thấy cố hết sức, người như vậy cũng không phải là hộ vệ do nhà nào đó tùy tiện nuôi ra.

Thần sắc Úc Cẩn nghiêm túc hẳn.

Nuôi tử sĩ cũng không phải chuyện đơn giản, nhưng mà kiểu tử sĩ được tỉ mỉ bồi dưỡng này vì sao lại đánh lén hắn?

Đây là một điều làm Úc Cẩn khó hiểu.

Hắn chỉ là một hoàng tử nhàn tản, cho dù có chút thế lực cũng là ở phía Nam, dù theo hắn trở lại kinh thành, thì chút thế lực này đặt ở trong mắt người khác cũng không coi là gì, nếu nói sẽ e ngại đến mắt người nào đó thì căn bản không đến mức đó.

Tử sĩ này xuất hiện cũng quá có ý tứ.

Khóe miệng Úc Cẩn hơi cong, chẳng những không buồn rầu, ngược lại còn cảm thấy thú vị.

“Chủ tử, kế tiếp làm sao bây giờ?”

Úc Cẩn cười lành lạnh: “Làm sao bây giờ? Đương nhiên là cáo quan rồi.”

Đúng lúc nhìn không vừa mắt đám người lão Ngũ, trong một chốc lại không xử chết được, trước thu chút lợi tức cũng không tồi.

Từ khi Chân Thế Thành trở về kinh thành, bản án một cái tiếp một cái, cứ việc bận đến quay mòng mòng, lại hơi cảm thấy như cá gặp nước.

Hắn thích giải tội thay người chết, đưa hung thủ ra công lý, điều này sẽ làm tâm tình hắn sung sướng.

Nhưng mà mấy ngày nay, trưởng tử không phối hợp rõ ràng ảnh hưởng tới tâm tình tốt của Chân đại nhân.

“ Lại đi đâu?” Nhân lúc nghỉ ngơi, Chân Thế Thành đi dạo trong đình viện, lại một lần nữa bắt được nhi tử chuẩn bị ra ngoài.

Chân Hành rũ mắt cười khổ: “ Bằng hữu hẹn nhi tử vào rừng thưởng lan vẽ tranh.”

Vì sao cha hắn rảnh rỗi thế chứ, chẳng lẽ không có vụ án cho ông phá sao? Cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm hắn.

Chân Thế Thành nghe xong mặt trầm xuống: “ Thưởng lan vẽ tranh? Dính vô mấy thứ vô dụng đó làm cái gì? Có thời gian rảnh, chờ ta hạ nha bồi ta đi bái phỏng nhà người ta.”

Huyệt Thái Dương của Chân Hành nhảy thình thịch.

Người đều nói hắn ôn nhuận như ngọc, ai nào hay ở sâu trong nội tâm hắn luôn có xúc động muốn đánh cha già đây!

Hắn là người đọc sách, cùng bằng hữu ngâm cái thơ, thưởng cái hoa rõ ràng là tiêu khiển quá ư tầm thường, thế nào khi rơi xuống trong mắt phụ thân liền thành chả ra gì như thế này? Đừng tưởng rằng hắn không biết, phụ thân cứ bắt hắn đi bái phỏng cửa nhà người ta kỳ thật là cố gắng muốn đem vị cô nương chính mình nhìn trúng nhét cho hắn.

Nói không chừng hôm nay hắn theo phụ thân đến nhà người ta, ngày mai phụ thân có thể định ra việc hôn nhân rồi.

Trong lòng Chân Hành rõ rành rành, tất nhiên là kiên quyết không chịu ra cửa cùng Chân Thế Thành.

“ Thưởng lan vẽ tranh chỉ là cái cớ tụ hội nhỏ, dù sao tương lai nhi tử dấn thân vào quan trường cũng cần đồng môn giúp đỡ, cũng không thể tụ hội nào cũng vắng mặt. Hơn nữa, nhi tử đã hẹn với người ta rồi ——”

Vừa thấy nhi tử lại tìm được cớ chạy thoát, Chân Thế Thành tức giận xua xua tay: “Cút nhanh lên.”

Chân Hành: “……” Hắn nhất định là nhặt được?

Lại nói, hắn thực sự cũng có chút tò mò, rốt cuộc cô nương mà phụ thân đại nhân nhìn trúng đến cùng là cái dạng gì.

Nghĩ đến vị nữ Ngỗ tác ôm đầu người nghiên cứu đi theo bên người Chân Thế Thành kia, khóe miệng Chân Hành co quắp.

Không, hắn vẫn là đừng tò mò thì hơn, tò mò sẽ gặp xui xẻo!