Tự Cẩm

Chương 323: Người trong cung tới



Có lẽ nhiều ngày do dự bàng hoàng cuối cùng cũng có đáp án, Khương Tự không khỏi lại cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, tựa như tảng đá vẫn luôn treo giữa không trung rốt cuộc rơi xuống mặt đất, mặc dù biết con đường kia gập ghềnh khó đi, đã hạ quyết tâm thì không thể hối hận nữa.

Khương Trạm vừa nghe thế, liều mạng nháy mắt với Khương Tự: “Tứ muội, hôn nhân đại sự sao có thể lấy ra đánh đố?”

Muội lẽ nào đã quên Dư Thất ca ở hẻm nhỏ Tước Tử?

Khương An Thành cũng không đồng ý quyết định của Khương Tự: “Tự Nhi, chuyện của đại tỷ con phụ thân sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, con không thể lấy hôn sự của mình hồ nháo!”

Khương Tự nhìn dáng vẻ sốt ruột của phụ huynh không khỏi bật cười: “Phụ thân, Nhị ca, con thật sự muốn gả đến nhà tốt hơn Chân gia, hai người nên cao hứng cho con mới phải.”

Khương Trạm gấp đến độ mắng: “Cao hứng cái rắm! Dòng dõi có cao, nếu là nam nhân không đáng tin cậy có ích lợi gì? Đại tỷ, Nhị tỷ gả cho nhà đều không kém, kết quả thì sao?”

Sớm biết như thế, lúc trước nên giúp Dư Thất ca một phen, hối hận rồi nha.

Khương An Thành khó được tán thưởng nhìn Khương Trạm một cái, liên tục gật đầu: “ Nhị ca con nói không sai, dòng dõi xuất thân chẳng qua là dệt hoa trên gấm, chân chính sống có tốt không, vẫn phải xem người gả cho có đáng tin cậy hay không.”

“Chính là người xuất thân thấp hèn chưa chắc đáng tin, có lẽ còn không thể dựa vào nữa cơ.” Khương Tự nhàn nhạt nói.

Xuất thân cao thấp đều là tương đối, ở trong mắt Bá phủ, Đại tỷ với Chu Tử Ngọc xem như môn đăng hộ đối, mà so sánh với Thôi Minh Nguyệt, Chu Tử Ngọc lại xem như xuất thân hơi thấp.

Nhưng Chu Tử Ngọc còn không phải chất chứa suy nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ, mới sinh ra ý đồ xấu xa mưu hại vợ cả hay sao.

Về phần gia đình người bình thường, nam nhân bởi vì mê rượu thích đánh bạc thiếu nợ đem thê tử cho người ta ngủ đều không hiếm lạ……

Trong lòng hiện lên những ý nghĩ này, Khương Tự đột nhiên ngẩn ra.

Một hồi trọng sinh, nàng dường như nhìn nam nhân nào cũng đều có vấn đề, duy chỉ có Úc Thất lại thành người đáng tin cậy nhất.

Nàng khi nào có suy nghĩ nguy hiểm như vậy? Khương cô nương yên lặng khinh bỉ chính mình.

Khương Tự nói làm Khương An Thành bị nghẹn.

Đúng nhỉ, ai nói người xuất thân thấp hèn sẽ đáng tin nào? Người như vậy một khi có được cơ hội nói không chừng có thể vứt bỏ hết thảy mà bò lên trên cũng nên……

Phùng lão phu nhân nhìn về phía Khương Tự ánh mắt lập tức có vài phần tán thưởng.

Không nghĩ tới Tứ nha đầu ở phương diện này đúng là rất thông suốt.

“Phụ thân yên tâm, nữ nhi sẽ không lấy chung thân đại sự của chính mình ra nói giỡn, trước mắt quan trọng nhất vẫn là giải quyết chuyện của đại tỷ.”

Nói tới chuyện của Khương Y, không khí đột nhiên nặng nề hẳn.

Một bà tử bước nhanh đi vào: “Lão phu nhân, người trong cung tới?”

“Trong cung?” Phùng lão phu nhân sửng sốt một lúc, sau đó  sửa sang lại quần áo, được bà tử đỡ đi ra ngoài.

Trong cung tới là một nội thị tuổi không lớn, Phùng lão phu nhân nhìn kỹ một chút, sắc mặt khẽ biến.

Đây là công công bên người Thái Hậu.

“Lão phu nhân, mời ngài cùng Bá gia mượn bước nói chuyện một lát.” Nội thị the thé mở miệng.

Huynh muội Khương Tự bị Phùng lão phu nhân tống cổ ra ngoài.

Khương Trạm liên tiếp quay đầu, giữa mày nhiễm lo lắng, thấp giọng nói: “Tứ muội, muội nói người trong cung vì sao lại tới?”

Khương Tự môi mỏng nhẹ nhấp, nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng là vì Thôi Minh Nguyệt.”

Khương Trạm hơi dừng bước: “Thôi đại cô nương nháo ra loại chuyện xấu này, lẽ nào trong cung còn muốn đè xuống?”

Khương Tự nhìn lại Từ Tâm Đường thở dài: “Thôi Minh Nguyệt là cháu gái của Hoàng Thượng, là ngoại tôn nữ của Thái Hậu, loại chuyện xấu này không đè xuống lẽ nào còn muốn nháo đến mọi người đều biết? Dù mọi người đều biết nhà gái là ai, thì ít nhất bên ngoài không thể nhắc đến.”

“Chẳng phải là tiện nghi ả!”

“Một ngụm không ăn hết người mập, Chu Tử Ngọc không chiếm được tiện nghi là được.” Khương Tự lại nhìn rất thoáng việc này.

Thân phận chênh lệch tự nhiên bày ở đó, có một số việc gấp không được.

Với cả, cho dù có hoàng thất đè nặng không thể công khai nhắc tới chuyện xấu của Thôi Minh Nguyệt, thì thanh danh ả cũng đã mất sạch, tương lai muốn ra vào hoàng cung hoặc bất luận trường hợp chính thức nào đều không có khả năng.

Đối với thiên chi kiêu nữ như Thôi Minh Nguyệt mà nói, rơi vào hoàn cảnh như vậy chỉ sợ so với chết còn khó chịu hơn.

Khương Tự đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liếc xéo Khương Trạm: “Nhị ca sao lại quen biết Thôi Minh Nguyệt?”

“Hả?”

Khương Tự càng nhìn, càng cảm thấy cổ quái, một đôi con ngươi đen bóng hơi hơi nheo lại.

Dưới tầm mắt xem kỹ của muội muội, sườn tai Khương Trạm ửng đỏ, nhìn nhìn hai bên không có ai, mới nhỏ giọng nói: “Thôi Minh Nguyệt hình như tính dùng mỹ nhân kế với ta……”

Khương Tự dưới chân trợt một cái suýt nữa té ngã.

Khương Trạm vội đỡ lấy nàng, bực bội nói: “Tứ muội phản ứng lớn như vậy làm gì?”

Khương Tự hơi bình tĩnh lại, cười nói: “Muội cảm thấy Nhị ca không vì sắc đẹp mà bị mê hoặc rất tốt, nam tử như Nhị ca quá hiếm hoi.”

Trong lòng lại đã lửa giận ngập trời.

Thôi Minh Nguyệt thật đúng là rất tốt, đùa bỡn Chu Tử Ngọc không nói, ngay cả Nhị ca đều không buông tha, món nợ này sớm muộn gì cũng phải tính!

Khương Trạm nặng nề mà thở dài: “Ta tốt hơn, hay xấu hơn thì có ích gì, chẳng qua cũng chỉ tiện nghi cho cô nương nhà người khác. Ngược lại là Tứ muội, muội muốn gả cho ai cũng cần phải mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng, không thể vì đánh cuộc với tổ mẫu mà đạp hư chính mình.”

Khương Tự bị Khương Trạm chọc cười: “Tiện nghi cô nương nhà người khác? Nhị ca huynh khoe khoang vậy mà không đỏ mặt.”

Khương Trạm lại không cười nổi.

Mắt thấy Khương Thiến cùng Khương Y gặp sai người, hắn xác thật lo lắng cho muội muội duy nhất tới cực điểm.

Nếu như gặp phải loại cặn bã như Tào Hưng Dục và Chu Tử Ngọc, muội muội còn không bằng không gả, hắn nuôi cả đời tốt hơn.

Thấy Khương Trạm mặt ủ mày ê, trong lòng Khương Tự chảy xuôi từng dòng ấm áp, ôn nhu nói: “Nhị ca thật sự không cần lo lắng, muội sẽ sống tốt.”

Khương Trạm giơ tay muốn xoa xoa tóc muội muội, lại phát hiện hôm nay muội muội búi tóc có chút phức tạp, vò rối chỉ sợ sẽ bị mắng, đoạn hậm hực buông tay, thở dài: “Đi xem đại tỷ đi.”

Hải Đường Cư, Khương Y đã khôi phục như thường.

Đối với việc trước đó thân thể đột nhiên không thể động đậy, nàng cũng không nghĩ nhiều.

Một người thương tâm đến mức tận cùng, cả người đều giống như muốn chết, thân thể nhất thời xuất hiện dị thường có gì kỳ quái đâu.

Khi huynh muội Khương Tự tiến vào, liền nhìn thấy Khương Y biểu tình đờ đẫn dựa vào bình phong ngẩn người.

Hai huynh muội liếc nhau, sóng vai đi tới.

“Đại tỷ.” Khương Trạm kêu một tiếng.

Tròng mắt Khương Y khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Khương Trạm.

“Đại tỷ, tỷ đừng thương tâm, vì người như Chu Tử Ngọc không đáng.”

Khương Y rũ mắt không hé răng.

“Đại tỷ, tỷ cứ an tâm ở nhà đi, đệ sẽ ở Kim Ngô Vệ làm việc thật tốt, rồi sau này làm chỗ dựa cho tỷ cùng Tứ muội.”

Khương Y run rẩy lông mi, nước mắt lã chã mà rơi, vẫn như cũ không có mở miệng.

Khương Trạm bó tay không có biện pháp nhìn về phía Khương Tự.

Khương Tự ngồi gần Khương Y, giữ chặt tay nàng: “Đại tỷ, tỷ có phải nghĩ đến Yên Yên không?”

Nhắc tới Yên Yên, trên mặt Khương Y lập tức phủ kín thống khổ, tay bị Khương Tự cầm bắt đầu run rẩy.

“Đại tỷ, muội cam đoan với tỷ, nhất định sẽ làm cho Yên Yên về bên cạnh tỷ, cho nên tỷ trước tiên phải tỉnh táo lại, đừng phá hư thân thể của mình, được không?”

“Yên Yên…… Thật sự có thể đi theo ta?” Khương Y như rối gỗ đột nhiên được rót vào hơi thở, rốt cuộc có phản ứng.

“Nhất định!”

Khương Tự khuyên giải an ủi Khương Y xong liền đi thư phòng, ngữ khí đạm mạc phân phó A Man: “Kêu Tình nhi tới đây.”