Tự Cẩm

Chương 338: Cáo trạng



Dọc theo đường đi, A Man hãy còn tức chết đi được.

“Ai vậy nha, thế mà lại có đăng đồ tử như vậy. Chỉ tiếc cho dù của chúng ta, thiếu chút nữa đập hỏng luôn……”

Khương Tự bước càng nhanh hơn.

A Man tiếp tục oán niệm: “Cô nương, người nọ tự xông vào nhà dân, chúng ta hẳn phải áp giải gã ta đi báo quan, cứ đi như vậy rồi gã ta chạy mất làm sao bây giờ?”

“Gã ta hẳn là huynh trưởng của Đậu biểu cô.” Khương Tự nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

A Man đột nhiên mở to hai mắt nhìn: “Chính là vị Đậu biểu cô hôm nay tới?”

Khương Tự gật đầu.

A Man càng kinh ngạc, ngay cả nói chuyện đều lắp bắp: “Cô, cô nương, vậy gã, gã đùa giỡn ngài……”

Bối phận chênh lệch nhau nha —— Không đúng, cùng thế hệ cũng không thể đùa giỡn!

Nhưng mà chênh lệch bối phận vẫn quá làm người ta khiếp sợ rồi, đây, đây quả thực hoang đường……

A Man cẩn thận đánh giá thần sắc Khương Tự, lại phát hiện chủ tử nhà mình mặt không gợn sóng, chỉ là bước chân hơi nhanh.

“Cô nương đừng chấp nhặt ba loại người đó.” Tiểu nha hoàn nỗ lực suy nghĩ tìm từ an ủi.

Cô nương mặt ngoài bình tĩnh như vậy, trong lòng nhất định tức điên rồi.

Đổi ai không tức chứ, bị trưởng bối đùa giỡn……

A Man tưởng tượng, liền hận không thể quay trở lại đá thêm mấy đá.

Khương Tự cong môi: “Ai nói không chấp nhặt loại người đó? Đợi lát gặp đại lão gia, nhớ rõ nói như vậy……”

Khương An Thành đang vùi mình ở thư phòng xem sách giải trí, nghe nói Khương Tự tới, vội giấu sách vào trên kệ sách, đổi lại một cuốn sách sử lật xem.

" Đang có tuyết rơi, sao Tự Nhi còn tới đây?”

Khương Tự đứng ở cửa dậm dậm chân, cởi xuống áo choàng đỏ thẫm giao cho A Man, cúi đầu đi vào.

Khương An Thành rất nhanh phát hiện không thích hợp, thân mình đang nghiêng không khỏi ngồi thẳng: “Tự Nhi?”

Khương Tự ngẩng đầu, nước mắt treo ở trên lông mi, như rơi mà không rơi.

Khương An Thành kinh hãi, thoắt cái đứng lên: “Tự Nhi rốt cuộc sao thế này?”

Nữ nhi thế mà khóc.

Trên công đường nữ nhi có thể mắng người Chu gia đến nỗi không dám ngẩng đầu, hiện tại vì sao lại khóc?

Tất nhiên là bị thiên đại ủy khuất!

Khương An Thành càng nghĩ càng sốt ruột, duỗi tay muốn đỡ nữ nhi lại không thích hợp, nhất thời cũng không biết tay nên gác ở nơi nào.

Khương Tự duỗi tay, túm lấy ống tay áo Khương An Thành: “Phụ thân, có người khinh bạc con……”

Khương An Thành một hơi suýt nữa không lên nổi, đỡ vách tường bình ổn, quát: “Người đâu?”

Ông muốn giết chết cái tên đăng đồ tử kia!

Khương Tự cầm ống tay áo Khương An Thành không nói một lời.

A Man ở một bên nhanh mồm nhanh miệng nói: “Lão gia ngài không biết, vừa rồi nô tỳ bồi cô nương đi sang bên đây, ở trong vườn nhà mình thế mà gặp được một nam nhân……”

Thấy sắc mặt Khương An Thành lại xanh ba phần, tiểu nha hoàn gật đầu thật mạnh: “Ngài không nghe lầm, ở trong vườn nhà mình thế mà có một nam nhân trẻ tuổi xa lạ!”

“Sau đó thì sao?” Gân xanh trên thái dương Khương An Thành giật thình thịch, nếu không phải ống tay áo còn bị nữ nhi túm lại không biết thân phận đăng đồ tử kia, đã sớm xách đao xông ra ngoài.

“Sau đó đăng đồ tử liền chạy lại gần cô nương, chặn đường không cho cô nương đi, lại còn muốn cầm tay cô nương…… Cô nương cùng với nô tỳ thật vất vả mới thoát thân, đến bây giờ còn bị dọa đến chân mềm nhũn đây.”

Khương An Thành nhìn về phía Khương Tự, cắn răng hỏi: “Thật sự?”

Khương Tự nhẹ nhàng gật đầu.

“Khốn kiếp!” Khương An Thành một cước đá bay ghế nhỏ trước mặt.

Đáng thương ghế nhỏ còn tám phần mới, cứ như vậy tan đàn xẻ nghé.

Hơi bình tĩnh chút, Khương An Thành truy vấn: “ Sau đó người đó chạy à? Có nhớ rõ bộ dáng gã ta không?”

A Man tránh đi vấn đề thứ nhất, trực tiếp trả lời câu phía sau: “Nhìn dáng vẻ hơn hai mươi, mặc một bộ áo xám chuột, không giống hạ nhân.”

Khương An Thành sửng sốt, trong đầu đột nhiên hiện lên một người.

Vị biểu đệ mới đến Bá phủ hôm nay, mặc đúng là một bộ áo xám chuột……

Nghĩ đến đây, lửa giận của Khương An Thành trực tiếp bốc cao, cơ hồ muốn xé không trung vọt tới tận trời.

Làm biểu thúc lại đùa giỡn cháu gái họ, quả thực khiến người giận sôi!

Không được, ông phải tìm hỗn trướng kia tính sổ.

Hé mắt nhìn nữ nhi, Khương An Thành cố gắng nén giận, an ủi: “Tự Nhi, ta trước đưa con về Hải Đường Cư, còn về chuyện hôm nay con trăm triệu lần không được để trong lòng, vi phụ chắc chắn tìm ra người đó hung hăng tấu cho một trận.”

“Người đó là ai thế ạ?”

Khương An Thành bị hỏi đến cứng lại, giơ tay sờ sờ chóp mũi: “Hiện tại còn chưa biết, vi phụ sẽ tra.”

“A Man, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Khương Tự nói.

A Man lui ra ngoài, trong thư phòng chỉ còn lại có cha con hai người.

Khương An Thành hơi lo lắng: “Tự Nhi?”

Khương Tự nhìn Khương An Thành: “Phụ thân có phải biết người đó là ai không?”

Khương An Thành sắc mặt biến đổi, đột nhiên có áp lực lớn lao.

“Nữ nhi suy nghĩ một đường, người đó ban ngày ban mặt xuất hiện ở trong vườn nhà ta, tất nhiên không phải tiểu tặc, cũng không phải hạ nhân nhà ai, như vậy tám chín phần mười chính là khách nhân của phụ thân hoặc các thúc thúc.” Khương Tự mím môi, trên mặt hiện lên khó xử, “Nữ nhi hôm nay mới bái kiến biểu cô Đậu gia đường xa tới đây xong, nghe nói tới cùng Đậu biểu cô còn có một vị biểu thúc……”

Khương An Thành chật vật dời ánh mắt.

Nói dối bị nữ nhi nhìn thấu tại chỗ, không còn gì xấu hổ hơn cái này, đều là cái đồ hỗn trướng Đậu Khải Đồng kia làm hại, quay đầu ông nhất định phải đánh gãy chân vương bát đản kia rồi đuổi ra khỏi cửa!

“Phụ thân định làm như thế nào?”

“Đánh gãy chân chó của gã rồi đuổi đi!”

Khương Tự thở dài: “Phụ thân, ngài nếu làm như vậy, chuyện nữ nhi bị gã khinh bạc chẳng phải sẽ truyền ra ngoài?”

Khương An Thành lập tức choáng váng. 

Tự Nhi lo lắng không sai, Đậu Khải Đồng không phải con chó con mèo gì, mà là biểu đệ nhà dì của ông, đường xa mà đến bị ông đánh một trận đuổi đi, mặc cho ai đều biết trong đó có vấn đề, một khi tra đến cùng chuyện không hay Tự Nhi gặp phải liền không giấu được.

Cái loại bùn nhão Đậu Khải Đồng mất mặt xấu hổ không sao cả, nhưng Tự Nhi sao có thể bị hất loại nước bẩn này?

Càng nghĩ càng cảm thấy nén giận, Khương An Thành dùng sức đấm đầu.

“Phụ thân, ngài đừng tức giận.”

Khương An Thành nhìn về phía Khương Tự.

Khương Tự cong môi cười cười: “Nữ nhi hiện tại cũng không tức, đã biết đối phương là người nào, về sau cách xa là được.”

“Nhất định phải cách xa.” Khương An Thành cân nhắc có cơ hội vẫn phải hung hăng giáo huấn Đậu Khải Đồng một trận, chẳng qua không thể là hiện tại.

“Phụ thân cũng phải cách xa.”

Khương An Thành ngẩn ra, sau đó nghiêm mặt gật đầu: “Đó là đương nhiên.”

Khương Tự lúc này mới yên tâm cười.

Nàng yên tâm, đương nhiên không phải bởi vì cái loại bùn nhão Đậu biểu thúc này sẽ bị thu thập như thế nào, mà là trải qua chuyện này phụ thân chắc chắn sẽ cách Đậu biểu cô rất xa.

Ở điểm này, Khương Tự hiểu rất rõ phụ thân của mình.

Đối mặt với muội muội của người đã khinh bạc nữ nhi của mình, ấn tượng bẩm sinh của ông đối với Đậu biểu cô trực tiếp rớt xuống lòng đất, về sau Đậu biểu cô có thể tới gần phụ thân trong vòng một trượng coi như nàng thua.

“Đúng rồi, Tự Nhi tới tìm ta có chuyện gì?”

Khương Tự ánh mắt lóe lóe, giơ tay vén tóc rời ra sau tai: “ Làm cho phụ thân một đôi giày, phụ thân thử xem có vừa chân hay không.”

“Vừa chân, vừa chân.” Khương An Thành nhận giày đưa tới, còn chưa thử đã liên thanh nói.

Nhìn khuôn mặt cực kỳ tương  tự vong thê kia, Khương An Thành lặng lẽ đỏ khóe mắt.

Nữ nhi thật sự trưởng thành rồi, cũng không biết sẽ tiện nghi cho đống cứt trâu nào!

Khương đại lão gia đột nhiên tràn ngập ác ý với nam nhân chưa lập gia đình ngoài họ Khương một cách sâu sắc.