Úc Cẩn làm lơ thần sắc muốn nói lại thôi của Hiền phi, bước nhanh đi ra hoàng cung.
Ngoài cung lạnh thấu xương, vừa lúc đuổi kịp Khương Trạm thay ca.
“Khương Nhị đệ.” Úc Cẩn đứng ở cách đó không xa, mỉm cười kêu một tiếng.
Khương Trạm vội chạy tới, bất đắc dĩ nói: “Vương gia, ở bên ngoài ngài cũng đừng kêu như vậy, để những đồng liêu đó nghe được sẽ không hay.”
Trước đó vài ngày, Khương Trạm đã từ lão tử nổi trận lôi đình biết được thân phận thật sự của Úc Cẩn, chấn kinh ước chừng ba ngày mới bình ổn lại.
Dư Thất ca cùng hắn xưng huynh gọi đệ là hoàng tử?
Ách, này cũng không có gì, hắn giao du rộng rãi, tam giáo cửu lưu đều có không ít bằng hữu, nếu có thể giao tiếp cùng ăn mày, cùng hoàng tử xưng huynh gọi đệ lại có quan hệ gì.
Có điều, đường đường hoàng tử lại nhớ thương muội muội của hắn?
Khác cũng không có vấn đề gì, cái này thì không thể được.
Khương Trạm vẫn tự mình hiểu lấy, theo hắn thấy, tuy rằng muội muội cái gì cũng tốt, nhưng chung quy cũng từng lui hôn, nếu như gả cho hoàng tử, nhiều nhất là làm Trắc phi.
Đừng khi dễ hắn đọc sách ít, Trắc phi còn không phải là thiếp sao, gả qua bị chính phi khi dễ, chẳng lẽ hắn còn có thể đánh vào vương phủ?
Công phu quyền cước luyện có giỏi cũng không được, hắn hỏi thăm rồi, làm vậy tương đương với tạo phản!
Cho nên Khương Trạm quyết đoán đứng cùng một chiến tuyến với phụ thân đại nhân: Huynh đệ tốt có thể tiếp tục làm, đại cữu tử tuyệt đối không thể đương.
Nhìn Khương Trạm, Úc Cẩn giận sôi máu.
Nhạc phụ đại nhân tương lai nhất thời hồ đồ thì cũng thôi, đằng này Khương Nhị cũng đi theo hồ nháo, mệt mình còn nhiều lần cứu hắn, tiểu tử này lương tâm khẳng định bị Nhị Ngưu ăn rồi.
“Bọn họ nghe được có gì không tốt?” Vô luận trong lòng không vui như thế nào, vì cưới tức phụ tới tay, Úc Cẩn vẫn phải nhẫn, mỉm cười nói.
Khương Trạm chớp chớp mắt, thầm nói: “Đúng nhỉ, ta với Vương gia quen nhau lại không phải không thể gặp người.”
“Vẫn gọi ta Thất ca được rồi.”
Khương Trạm vội xua tay: “Cái này thì thật không được, chúng ta không để bụng, người có tâm nghe được sẽ làm bài văn.”
Úc Cẩn cười cười.
“ Sao vậy?” Trực cả một ngày, Khương Trạm chỉ cảm thấy tay chân đều cứng đơ, vừa xoa tay vừa hỏi.
“Ta phát hiện Khương Nhị đệ đã suy xét chu toàn hơn trước kia.”
Khương Trạm cười: “Ngã một lần khôn hơn một chút, ta dù không nên thân, cũng không thể cứ để phụ thân với muội muội bận tâm. Đúng rồi, Vương gia, trong cung mở tiệc có ý tứ không?”
Úc Cẩn ngẩng đầu liếc nhìn không trung.
Đông chí năm nay đúng vào mười sáu tháng 11, bầu trời treo ánh trăng tròn vịn như cái mâm.
Trăng là lạnh, vung xuống ánh trăng như sương, thấm nhuần hắn một thân hàn khí, nhưng trong lòng hắn lại ấm áp.
Úc Cẩn cười nói: “Có ý tứ, phụ hoàng muốn làm mai cho ta.”
“Gì?” Khương Trạm bỗng nhiên dừng lại, đánh giá thần sắc Úc Cẩn, nhất thời quên luôn xưng hô, “Dư Thất ca, huynh không phải nói đùa chứ.”
“Này có gì hay mà nói đùa, ta qua năm đã mười chín, trong vương phủ cũng không thể mãi không có nữ chủ nhân.”
Thật tốt quá, Dư Thất ca cưới tức phụ, vậy không cần lo lắng muội muội dê vào miệng cọp rồi.
Úc Cẩn không khỏi đen mặt.
Hắn thổ lộ với Khương Trạm việc này, là muốn nhìn xem tiểu tử này rốt cuộc nghĩ như thế nào, không nghĩ tới gia hỏa này lại vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Thật là tức chết hắn, tối nay hắn sẽ trèo tường đi tìm A Tự.
Hừ, Khương Nhị không phải che chở muội muội bảo bối sao, hắn càng muốn tìm A Tự hẹn hò đó!
Quyết định chủ ý, lại nhìn biểu tình vui sướng của Khương Trạm, Úc Cẩn chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.
Sau khi hai người tách ra, Khương Trạm trở về Đông Bình Bá phủ.
Mệt mỏi một hồi lâu, cơm cũng chưa ăn được mấy ngụm, vừa vào phòng Khương Trạm lập tức phân phó A Cát đi phòng bếp lớn lấy cơm.
Không bao lâu A Cát xách theo hộp đồ ăn chạy trở về, trước bày ra mấy đĩa đồ nhắm cùng một bầu rượu trắng, lại mang sang một mâm sủi cảo bự nóng hôi hổi.
Khương Trạm nhìn thấy sủi cảo, có hơi lắp bắp kinh hãi, không khỏi cười nói: “Năm nay phòng bếp lớn có phải thay đổi đầu bếp nữ không, còn rất có tâm tư.”
Bàn sủi cảo này có vỏ tím, vỏ xanh, còn có vỏ cây hồng bì, màu sắc rực rỡ trước không nói tư vị ra sao, nhưng nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui.
A Cát cười giải thích nói: “Công tử, sủi cảo ngũ sắc này là Tứ cô nương gói, cố ý phân phó phòng bếp để lại cho ngài một mâm.”
Khương Trạm vừa nghe lập tức cảm động không thôi, nâng đũa gắp một cái sủi cảo cây hồng bì đưa vào trong miệng nhai kỹ nuốt chậm, mắt sáng ngời nói: “Đây là nhân thịt cá, ăn ngon!”
Không ăn ra là cá gì, nhưng thịt cá băm nhuyễn làm thành sủi cảo, tư vị tươi ngon này khiến người dư vị vô cùng.
“Xanh thì sao, xanh thì sao?” A Cát tựa như tự mình ăn sủi cảo còn mới, liên tiếp hỏi.
Khương Trạm kẹp lên sủi cảo vỏ xanh ăn, cười tủm tỉm nói: “Đồ chay, bên trong bỏ thêm mộc nhĩ còn có mầm đậu xanh.”
“Tứ cô nương thật sự là khéo tay.”
Khương Trạm liếc A Cát một cái: “Tứ cô nương như thế nào, còn cần ngươi nói chắc!”
Muội muội hắn đương nhiên khéo tay rồi, thông tuệ vô song, giày trên chân hắn vẫn là Tứ muội tặng đây.
Một mâm sủi cảo nóng hầm hập xuống bụng, trái tim Khương Trạm trở nên thật ấm áp.
Tứ muội thương hắn như vậy, không đi nói tiếng cảm ơn, cứ cảm thấy băn khoăn.
Hơi nhìn sắc trời, vào đông trời tối sớm, kỳ thật cũng vừa mới dùng cơm tối xong, cách giờ đi ngủ còn sớm.
Ừm, đi Hải Đường Cư xem Tứ muội đi.
Khương Trạm hạ quyết tâm, cũng không mang theo A Cát, liền đi thẳng đến Hải Đường Cư.
Lúc này nhị môn vẫn mở rộng, bà tử thủ vệ tránh ở căn nhà nhỏ sưởi ấm, thỉnh thoảng ra ngoài liếc mắt một cái, thấy là Khương Trạm, vội ra thỉnh an.
Trong phủ hiện giờ ai mà không biết, Nhị công tử luôn luôn bùn nhão không trét nổi tường lần này lại dính lại trên tường, nói không chừng còn có thể có tạo hóa lớn đâu.
Khương Trạm xua xua tay, bước nhanh đi qua.
Khương Tự nghe A Xảo bẩm báo Nhị công tử tới, kinh ngạc xong vội đi ra ngoài đón.
Trong lòng nàng biết Úc Thất là người nói được thì làm được, như vậy Đông chí năm nay rất có thể là tiết Đông chí cuối cùng trải qua ở Bá phủ, lúc này mới nổi lên tâm tư gói ít sủi cảo đưa cho phụ thân, Đại tỷ, Nhị ca.
Lại nói, sủi cảo năm màu như vậy vẫn là học được khi còn ở phía Nam.
“Tứ muội ra đây làm gì, bên ngoài lạnh.”
Khương Tự đánh giá huynh trưởng, thanh âm ôn nhu: “Nhị ca làm việc mệt không, trời giá rét như vậy còn phải ở bên ngoài tuần tra.”
Khương Trạm cười lộ ra hàm răng trắng, cùng Khương Tự vào phòng ngồi: “Không mệt, ăn sủi cảo Tứ muội đưa, lại càng không mệt.”
“Nhị ca thích ăn là tốt rồi.”
Khương Trạm nhìn muội muội, nhìn thế nào cũng thấy tốt, thầm nghĩ khó trách Dư Thất ca thân là hoàng tử còn đánh chủ ý xấu.
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên lại thấy đồng tình cho huynh đệ tốt.
Muội muội tốt như vậy, lại không có quan hệ với Dư Thất ca.
“Nhị ca làm sao vậy?” Phát hiện thần sắc Khương Trạm có khác thường, Khương Tự hỏi.
Khương Trạm cười ha hả che giấu: “Không có việc gì. Chính là ăn sủi cảo Tứ muội làm quá ngon, tới nói một tiếng với Tứ muội.”
“ Vậy khi nào muội lại gói một ít cho Nhị ca nhé.”
Khương Trạm vội xua tay: “Thế thì không cần, xuống phòng bếp nhiều tay sẽ thô.”
Nghĩ nghĩ luyến tiếc tư vị sủi cảo ngũ sắc, đề nghị nói: “Để cho hai nha hoàn của muội học một ít, đến lúc đó để cho các nàng gói.”