Tự Cẩm

Chương 385: Xoay người



Lão giả trầm mặc.

Cảnh Minh Đế thấy thế càng thêm tò mò, thúc giục hỏi: “Đến tột cùng là kỳ dược gì?”

Lão giả cười cười, hình như có chút khó xử: “Nói kỳ cũng không kỳ, rất nhiều người đều có, nói không kỳ lại không phải dùng tiền có thể mua được……”

Lão nói như vậy, không khỏi liếc nhìn Vinh Dương trưởng công chúa một cái.

Vinh Dương trưởng công chúa khẽ lắc đầu.

Cảnh Minh Đế phát hiện hai người mắt đi mày lại, nghiêm mặt: “Vinh Dương, rốt cuộc là dược gì, ngươi còn cản thần y không cho nói?”

“Này ——” Vinh Dương trưởng công chúa chần chờ.

Thái Hậu tự nhiên cũng tò mò: “Vinh Dương, cái này có gì không thể nói sao?”

Thần sắc Vinh Dương trưởng công chúa thay đổi thất thường, cuối cùng gật gật đầu.

Lão giả lúc này mới nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu, vị dược này chính là hai lượng thịt người, cần lấy trên cánh tay thiếu nữ chưa lập gia đình ……”

“Cái gì?” Thái Hậu chấn động, nhất thời dạ dày cuồn cuộn, sắc mặt trở nên khó coi.

Vinh Dương trưởng công chúa lập tức quỳ xuống thỉnh tội: “Mong rằng mẫu hậu không nên trách tội nhi thần giấu diếm, nhi thần là sợ ngài biết rồi không dám uống thuốc……”

Cảnh Minh Đế cũng vẻ mặt khiếp sợ.

Mẫu hậu ăn thịt người, thế mà còn không nếm ra? Nói như vậy, mùi vị của thịt người với thịt khác không khác nhau lắm?

Khụ khụ, có vẻ như nghĩ hơi xa.

Thu hồi suy nghĩ, Cảnh Minh Đế lo lắng nhìn về phía Thái Hậu.

Thái Hậu đã hòa hoãn lại.

Đối với một nữ nhân đứng ở vị trí cao nhất hậu cung, nếu thịt người có thể trị bệnh, như vậy chính là một vị thuốc, nếu là thuốc cứu mạng, vậy không có gì không ăn được.

“Ai gia không sao. Chỉ là không biết dược này——”

Vinh Dương trưởng công chúa trầm mặc một lát, mới nói: “Là Minh Nguyệt tự mình cắt thịt trên cánh tay……”

“Dĩ nhiên là Minh Nguyệt?” Thái Hậu chấn động.

Cảnh Minh Đế càng kinh ngạc không thôi.

Ở trong ấn tượng của ông, cô cháu gái ngoại này từ trước đến nay văn tĩnh uyển chuyển, năm ngoái nháo ra chuyện không hay như vậy làm ông khiếp sợ không thôi, không nghĩ tới sẽ cắt thịt cứu Thái Hậu……

Thái Hậu hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, giọng mang quan tâm hỏi: “Minh Nguyệt hiện tại thế nào?”

Cho dù có bất mãn Thôi Minh Nguyệt bao nhiêu, hiện giờ nghe được việc này, những bất mãn ấy cũng tan thành mây khói.

Vinh Dương trưởng công chúa nhẹ nhàng lau khóe mắt: “ Sau khi Minh Nguyệt cắt thịt liền bắt đầu phát sốt, hiện tại còn đang ngủ.”

Thái Hậu nghe xong sắc mặt khẽ biến, không khỏi nói: “Sao không chọn người khác chứ?”

Nhiều tỳ nữ như vậy, hà tất phải để một cô nương gia nũng nịu cắt thịt……

Vinh Dương trưởng công chúa thở dài: “Thần y nói vị dược này người cung cấp càng cao quý, dược hiệu sẽ càng tốt…… Minh Nguyệt biết được tin, trực tiếp dùng chủy thủ cắt thịt trên cánh tay xuống, nhi thần cản cũng không kịp……”

“Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này thật là……” Thái Hậu nhất thời nói không ra lời.

Vinh Dương trưởng công chúa trấn an nói: “Mẫu hậu ngài đừng lo lắng cho Minh Nguyệt, thân thể ngài quan trọng nhất. Minh Nguyệt còn trẻ, chỉ là nóng lên thôi không có việc gì lớn ——”

Thái Hậu cắt ngang lời Vinh Dương trưởng công chúa: “Ai nói nóng lên không phải việc lớn? Nóng lên mới khó chịu nhất. Đúng rồi, thần y xem qua cho Minh Nguyệt chưa?”

Lão giả nói: “Thảo dân chỉ am hiểu nghi nan kỳ chứng, đối với phát sốt tầm thường tốt nhất là mời thái y nhìn xem.”

Thái Hậu nhìn về phía Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng ——”

Cảnh Minh Đế gật đầu: “Mẫu hậu đừng lo lắng, nhi tử lập tức lệnh thái y đi xem cho Minh Nguyệt.”

Vinh Dương trưởng công chúa đứng dậy: “Hoàng huynh, thần muội liền cùng thái y hồi phủ thôi, Minh Nguyệt nơi đó thật sự không yên lòng.”

“Hoàng muội đi đi, có chuyện nhất định phải kịp thời phái người nói cho trẫm.”

Từ Ninh Cung nhất thời an tĩnh lại.

Thái Hậu đếm lần tràng hạt, nhắm mắt tụng niệm.

Qua ước chừng một canh giờ, thái y về truyền lời.

Thái Hậu gọi thái y đến, nhẹ giọng hỏi: “ Vết thương của Thôi đại cô nương thế nào rồi?”

Thái y trả lời: “ Vết thương trên cánh tay trái của Thôi đại cô nương tay rất sâu, hơi hơi sưng lên, cho nên mới phát sốt.”

Thái Hậu nghe xong cảm động không thôi.

Thân ở hậu cung, đối với người khác luôn chứa một tia không tín nhiệm, chuyện Thôi Minh Nguyệt cắt thịt tuy là từ trong miệng Vinh Dương trưởng công chúa nói ra, Thái Hậu vẫn có một chút nghi chờ, hiện tại nghe thái y nói xong nghi ngờ mới biến mất.

Hài tử Minh Nguyệt kia vì cứu bà mà thật sự không chút do dự cắt thịt……

“Nhưng sẽ lưu lại vết sẹo?”

Thái y cúi đầu nói: “ Miệng vết thương như vậy, tự nhiên sẽ lưu lại vết sẹo.”

Thái Hậu nhất thời trầm mặc.

Một quý nữ, trên cánh tay lưu lại vết sẹo, đây chính là tiếc nuối cả đời, tương lai gả cho người chỉ sợ sẽ vì vậy mà không được hôn phu yêu thích ……

Nghĩ đến gả chồng, Thái Hậu lại nghĩ tới chuyện Thôi Minh Nguyệt gây ra năm ngoái.

Vinh Dương nói Minh Nguyệt là bị hỗn trướng họ Chu lừa gạt, cho rằng hắn là một học trò nghèo tự tôn tự mình cố gắng. Hai người tuy rằng ở chung một đoạn thời gian, nhưng Minh Nguyệt chỉ phát hồ tình chỉ hồ lễ*, ngừng lại trước lễ pháp, vẫn như cũ là tấm thân xử nữ.

(* “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ” nghĩa là: “Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó.”)

Lúc ấy bà tức giận Thôi Minh Nguyệt không hiểu chuyện, căn bản không nghe vào, hiện tại ngẫm lại, Minh Nguyệt vẫn luôn là hài tử ngoan, Vinh Dương nói như vậy cũng không phải giải thích cho nữ nhi.

Bệnh của Thái Hậu cơ hồ như kỳ tích khỏi hẳn, trong cung rất nhanh liền truyền khắp sự tình Thôi Minh Nguyệt cắt thịt cứu Thái Hậu.

Trong lúc nhất thời không còn ai dám cười chuyện không hay của Thôi Minh Nguyệt năm ngoái nữa.

Rất nhiều người thầm nghĩ: Thôi đại cô nương đây là muốn xoay người, so với công lao cứu Thái Hậu, chút không hay ấy lại tính là gì?

Mọi người đoán không sai, khi Thái Hậu có thể ở trong hoa viên tản bộ, thậm chí cảm thấy thân thể còn nhẹ nhàng hơn cả trước khi chưa bệnh, rốt cuộc có quyết định, sai người mời Cảnh Minh Đế đến Từ Ninh Cung một chuyến.

Tâm tình hai ngày nay của Cảnh Minh Đế cũng nhẹ nhàng vô cùng.

Thái Hậu có thể khỏe lại, ông thật lòng cảm thấy cao hứng.

“Mẫu hậu đã đi một lát rồi, nhi tử đỡ ngài vào nhà thôi.” Thấy trán Thái Hậu thấm mồ hôi, Cảnh Minh Đế đề nghị nói.

Thái Hậu thuận thế đáp ứng, để Cảnh Minh Đế đỡ về tẩm điện.

Hai người ngồi xuống, lập tức có cung tì dâng lên nước trà.

Thái Hậu nâng chung trà lên nhấp một ngụm, ra hiệu cho người không liên quan lui ra, chỉ chừa lại ma ma tâm phúc hầu hạ.

Cảnh Minh Đế phát hiện Thái Hậu có chuyện muốn nói, sắc mặt nghiêm túc.

“Tương Vương có phải cũng không còn nhỏ?” Thái Hậu mở miệng hỏi.

Cảnh Minh Đế mắt choáng váng, mắt phong quét về phía Phan Hải.

Ông nhiều nhi nữ như vậy, nơi nào nhớ rõ lão Bát lớn bao nhiêu.

Nếu nói ra, ông nhớ rõ nhất rõ ràng chính là lão Thất, ai bảo lão Thất từ khi sinh ra đã bị thiên sư phán định tròn mười tám tuổi mới có thể cùng ông phụ tử gặp nhau.

Ông là năm ngoái mới biết được lão Thất trông như thế nào, cho nên lão Thất năm nay là mười chín tuổi, tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.

Phan Hải nhìn lên liền biết Hoàng Thượng bị hỏi đến nghẹn họng, vụng trộm khoa tay múa chân ra cái thủ thế “Bảy”.

Cảnh Minh Đế vội nói: “Lão Bát bảy tuổi ——”

“Khụ khụ!” Phan Hải dùng sức ho khan một tiếng.

Hoàng Thượng, nô tỳ chỉ có mười ngón tay, khoa tay múa chân không ra mười bảy nha, ngài không thể lưu tâm một tí sao?

“Mười bảy tuổi!” Cảnh Minh Đế kịp thời sửa miệng.

“Mười bảy tuổi à, cũng không còn nhỏ. Hôn sự của lão Lục với lão Thất đều đã định ra, ai gia nghĩ không bằng hôn sự của lão Bát cũng định luôn đi.”

Cảnh Minh Đế hơi hiểu ý Thái Hậu, thuận thế hỏi: “Không biết mẫu hậu có nhân tuyển nào vừa ý?”

Nói ra, mẹ đẻ lão Bát chỉ là một vũ cơ, hôn sự vốn không tới phiên bà làm chủ.

Thái Hậu cười nhìn về phía Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng cảm thấy Minh Nguyệt thế nào?”