Nói ra thì, lợi dụng tranh chữ hấp dẫn ánh mắt thế nhân, hắn vẫn là học từ A Tự.
Biện pháp tuy cũ, dùng tốt là được.
Úc Cẩn dẫn người ở đầu đường náo loạn một trận như vậy, rất nhanh liền truyền đến trong tai Cảnh Minh đế.
Cảnh Minh đế nghẹn họng nhìn trân trối, sau một hồi thì thở dài: "Cũng chỉ có lão Thất da mặt dày mới có thể làm ra được chuyện như thế. Đặt ở trên người người khác phát sinh sự tình kiểu này đều hận không thể che giấu, diệt khẩu tất cả người biết chuyện mới tốt, cố tình lão Thất lại dùng phương pháp trái ngược, lại muốn ồn ào đến toàn thành đều biết..."
Phan Hải không tiện bình luận, phụ họa cười cười.
Chiêu phương pháp trái ngược của Yến Vương dùng rất hay.
Lấy tốc độ truyền bá bát quái của dân chúng kinh thành, dù sao không bao lâu nữa cũng đều biết cả, biểu thúc Yến vương phi vô luận bị định tội ra sao mọi người đều không tin tưởng, chỉ biết lôi Yến vương phủ ra nói càng khó nghe hơn.
Bày mọi chuyện ra, để cho dân chúng toàn thành chính mắt nhìn thấy thân thích của Yến vương phi rơi vào kết cục gì, mới là biện pháp rút củi dưới đáy nồi.
Đến lúc đó, nói không chừng mọi người sẽ bởi vì vợ chồng Yến vương không che chở thân thích mà khen một tiếng hay ấy chứ.
"Chờ Yến vương xử lý mọi chuyện xong, gọi nó tiến cung, trẫm phải mắng cho nó một trận, thật sự là hồ nháo."
Cũng không biết buổi chiều lên án công khai ác đồ náo nhiệt cỡ nào? Đáng tiếc không có cách nào tận mắt nhìn thấy.
Phan Hải yên lặng trợn trắng mắt.
Hoàng thượng lại nghĩ một đằng nói một nẻo rồi.
"Đúng rồi, hoàng thượng, bức tranh chữ lên án ác đồ bị treo trên ghế thang cao tới năm trượng, chúng ta nếu đi lên lầu cao, nói không chừng có thể nhìn thấy..."
Nhất thời vô số rau héo, trứng thối xen lẫn giầy rơm rách nát bay ra ngoài.
Mấy thứ này bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ đến giờ khắc này thôi.
Làm dân chúng đã xem qua vô số tràng náo nhiệt của kinh thành, bọn họ rất hiểu quy củ, ví dụ như đất đá vật cứng này nọ, không thể ném, ném trúng nhau chết người lại phiền toái.
Đi đến cạnh tranh chữ đón gió tung bay, đội ngũ dừng lại.
Long Đán nhảy lên trên bàn, hô lớn nói: "Tại hạ là thị vệ của Yến vương phủ, hiện tại đem đăng đồ tử ỷ vào tên tuổi của Vương phi chúng ta đùa giỡn nữ tử nhà lành đến đây, các hàng xóm láng giềng không cần khách khí, rau héo muốn ném bao nhiêu cứ ném, chính là chú ý đừng ném chết người, các sai gia còn phải áp giải người đến Lĩnh Nam đi khai hoang nữa..."
Đám người xem náo nhiệt nhất thời yên tĩnh, sau đó bắt đầu nghị luận ầm ỹ.
"Áp giải đến Lĩnh Nam? Đây là sung quân đi?"
"Có nghiêm trọng như sung quân?"
Đại Chu phạm tội tử hình không nhiều, phần lớn phạm nhân trọng tội đều là sung quân biên cương. Đậu biểu thúc bên đường đùa giỡn nữ tử nhà lành bức tử người ta, tuy rằng tội không nhỏ, nhưng ở trong nhận thức của các dân chúng còn không đến trình độ sung quân.
Nguyên nhân rất đơn giản, đám ăn chơi đùa giỡn nữ tử nhà lành coi như cảnh hằng ngày, nếu như thế mà đã sung quân, vậy sai gia áp giải phạm nhân chỉ sợ cũng không đủ dùng.
Trong đám người không biết ai hô một tiếng: "Các ngươi nói sung quân liền sung quân sao? Quay đầu vụng trộm thả người ra ai biết được."
Ngắn ngủi yên tĩnh qua đi, vang lên vô số tiếng phụ họa: "Phải á, không lẽ lừa chúng ta à?"
Một người đột nhiên vọt qua, tóc rối tung, biểu cảm dữ tợn: "Súc sinh, trả mạng tức phụ ta đây —— "
"Là Lý đại lang!"
Hai người một trái một phải ôm lấy Lý đại lang: "Đại lang, ngươi đừng xúc động, vì loại người này liên lụy bản thân không đáng đâu. Ngươi không nghe nói sao, quan lão gia phán đăng đồ tử này lưu đày —— "
Lý đại lang dùng sức xì một tiếng khinh miệt: "Ta phi, bọn họ quan lại bao che cho nhau, lời nói ra ai có thể tin? Mọi người kỳ thật đều biết, hiện tại Yến vương phủ làm xem cho hay, quay đầu liền lặng lẽ thả người, đến lúc đó tức phụ ta liền chết vô ích..."
Gã nói xong, bật khóc thảm thiết.
Tiếng khóc thống khổ bi thương như vậy làm người xem náo nhiệt không khỏi an tĩnh lại, yên lặng nhìn Lý đại lang cùng Đậu biểu thúc cách đó không xa.
Một nam tử dáng người cao to, tuổi tác xen giữa thiếu niên và thanh niên đi đến trước mặt Lý đại lang.
Hắn lớn lên như chi lan ngọc thụ, vừa xuất hiện liền hấp dẫn vô số ánh mắt.
Lý đại lang đang khóc thảm khẽ ngừng, chợt nghe nam tử như minh châu mỹ ngọc cất giọng nói: "Ta là Yến vương."
Toàn trường yên tĩnh.
"Huynh đài không tin đăng đồ tử này sẽ bị lưu đày?"
Lý đại lang cảnh giác nhìn chằm chằm Úc Cẩn, không nói một lời.
Với dân chúng tầm thường mà nói, nhân vật như Vương gia giống như mây trên trời, xa không thể với.
Úc Cẩn chắp tay với Lý đại lang: "Tiểu vương mời huynh đài đi theo quan sai cùng áp giải thế nào? Ngươi có thể tận mắt thấy người này bị lưu đày đến Lĩnh Nam."
Nói đến đây, hắn tạm dừng một chút, nói tiếp: "Tiểu vương còn có thể tặng thêm ngàn lượng bạc ròng, xem như phí vất vả."