Úc Cẩn ngẩn ngơ, trong đầu chỉ xoay quanh bốn chữ: Phạt bổng nửa năm!
Về phần cái gì mà hối lỗi thật tốt, căn bản không hề lọt vào lỗ tai.
Hắn vốn đã đóng cửa ngày qua ngày vui vẻ với tức phụ, khuê nữ, cũng lười xen vào mấy chuyện loạn thất bát tao này, hồi phủ hối lỗi có thể gọi là phạt được sao? Hiển nhiên không là không rồi.
Nhưng phạt bổng nửa năm thì tuyệt đối không thể được, trước đó không lâu hắn mới bị A Tự giễu cợt đây.
Thấy Úc Cẩn không nhúc nhích, mặt Cảnh Minh Đế trầm xuống, tức giận hỏi: “Sao còn không đi, lẽ nào còn có ý tưởng gì muốn nói với ta?”
Úc Cẩn nhìn Cảnh Minh Đế, lộ ra một nụ cười chân thành.
Hắn tướng mạo tuấn tú, mặt mày tinh xảo, ánh mắt tươi sáng, cười như vậy rất là cảnh đẹp ý vui.
Cảnh Minh Đế lại cảnh giác, quát: “Cười cái gì?”
Úc Cẩn cũng không sợ, khẩn thiết nói: “Nhi tử xác thật có một chút ý tưởng nho nhỏ.”
Phan Hải lặng lẽ ném tới ánh mắt bội phục.
Hắn nhìn tiền Thái Tử từ nhỏ tới lớn, chưa có lần nào nhìn thấy tiền Thái Tử dám ngay mặt xen lời Hoàng Thượng nói. Lần kiên cường duy nhất của tiền Thái Tử lại phạm sai lầm ngu xuẩn, còn tự tìm đường chết cho mình.
Yến Vương đây là từ nhỏ lớn lên ở ngoài cung, không hiểu uy nghiêm của Đế vương là cái gì đi?
Nếu như vô số văn võ bá quan biết được ý nghĩ này của Phan Hải, chắc chắn sẽ phỉ nhổ một tiếng.
Bọn họ cũng đều lớn lên ở ngoài cung đây này, thằng nào không hiểu uy nghiêm Đế vương? Yến Vương trời sinh gan lớn, cũng đừng lôi lớn lên ngoài cung ra mà nói chứ.
Thấy Cảnh Minh Đế không có dấu hiệu nổi giận, Úc Cẩn trơ mặt nói: “Chỉ có điều có thể nào đừng phạt bổng lộc không?”
“Hửm?” Lần này, Cảnh Minh Đế tăng giọng mũi, đã có dấu hiệu bùng nổ.
Úc Cẩn vội nói: “Lúc trước phụ hoàng phạt nhi tử một năm bổng lộc, mà giờ vừa mới trôi qua không lâu, lương bổng phía sau vốn nên còn chưa xuống tới nữa.”
Cảnh Minh Đế lúc này mới nhớ tới hỗn trướng trước mắt trước đó từng bị phạt lương bổng.
“Ngươi thiếu chút bạc này?”
Úc Cẩn âm thầm trợn trắng mắt.
Xem hoàng đế lão tử nói kìa, ai mà không thiếu tiền bạc hả?
Hắn lại không giống mấy người kia có mẫu phi lo, thỉnh thoảng có thể trợ cấp ít nhiều, nhiều năm như vậy cộng thêm các loại ban thưởng cũng có không ít. Từ khi hắn khai phủ cưới vợ sinh nữ, tiền bạc tiêu xài như nước chảy ra ngoài, nếu không phải ở phía Nam có tích cóp ít tiền cưới vợ, thì trước mắt đã sớm uống gió Tây Bắc rồi.
Nghĩ như vậy, ấm ức trên mặt Úc Cẩn liền rõ ràng hơn: “Phụ hoàng có điều không biết, hơn một năm nay nhi tử đều là dựa vào của hồi môn của Vương phi, bổng lộc của Nhị Ngưu còn có tước lộc của Hòa Xu sống qua ngày ……”
Hắn nói xong thở dài một hơi: “Nhi tử tốt xấu là hoàng tử, là nhi tử của ngài, kết quả lại phải để cho tức phụ, khuê nữ cùng một con chó nuôi sống ——”
Cảnh Minh Đế nghe không nổi nữa.
Hỗn trướng này nói lại có chút đạo lý, đường đường hoàng tử dùng của hồi môn của tức phụ, ăn tước lộc của khuê nữ cùng Nhị Ngưu, này cũng quá mất mặt rồi, nếu thật sự tính toán, há chẳng phải chê cười lão cha làm Hoàng Thượng là ông đây khắc nghiệt ư?
Ông tốt xấu cũng là vua của một nước, nhi tử có thảm như vậy sao?
“Xem tiền đồ của ngươi kìa, ngoại trừ bổng lộc thì không có thu nhập khác sao?”
Úc Cẩn thở dài: “Nhi tử không phải mới khai phủ không bao lâu sao, cưới vợ sinh nữ đều phải mở rộng chi tiêu, không thể so với các huynh đệ khác đã khai phủ nhiều năm, thôn trang đều có tiền thu ……”
Cảnh Minh Đế nghĩ thấy cũng đúng, ở phương diện này lão Thất xác thật không so được với các huynh đệ khác.
“Nhi tử không nên làm phụ hoàng khó xử, phạt bổng liền phạt bổng đi, cùng lắm thì lại để cho Vương phi cười vài câu ——”
“ Tức phụ ngươi cười ngươi?”
Úc Cẩn một bộ dáng trung thực: “Đúng vậy, vốn dĩ nhi tử còn không nghĩ nhiều như vậy đâu, Vương phi nhắc tới mới ý thức được nhi tử thế mà vẫn luôn ăn cơm bám á.”
Cảnh Minh Đế xấu hổ.
Nhi tử của mình phạt như thế nào đều không quá, nhưng để con dâu chế giễu thì trên mặt không còn ánh sáng nữa.
“Thôi, lần này miễn phạt bổng, lăn trở về phủ hối lỗi cho tốt đi.”
“Dạ!”
Cảnh Minh Đế do dự một chút, lại nói: “Phan Hải, từ trong nô ( Kho để của, phủ khố) lấy 500…… Không, một ngàn lượng bạc cho Yến Vương mang về.”
Phan Hải bái phục rồi.
Gì chứ, mân mê tới cuối cùng Yến Vương chẳng những không bị phạt, còn lấy từ kho tiền riêng của Hoàng Thượng một ngàn lượng bạc mang đi?
Chờ đến khi Úc Cẩn đi rồi, Cảnh Minh Đế mới tỉnh táo lại, muốn cùng Phan Hải thảo luận một chút có phải hay không mình bị lão Thất lừa rồi, lại cảm thấy mất mặt, căm giận lôi ra thoại bản đã phủ bụi bắt đầu lật xem.
Úc Cẩn mang theo một ngàn lượng bạc vui vẻ trở về vương phủ.
“Phụ hoàng gọi chàng tiến cung có chuyện gì?” Úc Cẩn đột nhiên bị gọi tiến cung, Khương Tự có chút lo lắng.
Vụ việc Thái Tử mới trôi qua không bao lâu, tâm tình Hoàng Thượng còn kém, A Cẩn lại là người tính tình vô lo, vạn nhất nói câu nào chọc giận phụ hoàng, nói không chừng sẽ có phiền toái.
“Không có đại sự gì, chính là dặn dò ta an phận thủ thường thôi. Về sau chúng ta đóng cửa lại sinh hoạt, ít để ý tới đám người lão Tứ đi.”
Khương Tự mím môi, nói: “Không xen vào tuy tốt, nhưng Tề Vương hiện giờ chiếm hết ưu thế, cũng không thể trơ mắt nhìn hắn thuận lợi chiếm được vị trí trữ quân.”
Nàng đã sớm nói qua, Đại Chu này ai làm Thái Tử cũng đều có thể, duy chỉ có Tề Vương là không được.
Kiếp trước, Tề Vương phi muốn mạng nàng, nếu như nàng nhìn đối phương nở mày nở mặt lên làm Thái Tử Phi, vậy thì thật uổng công sống lại một đời.
Buông cừu hận? Đợi xử lý kẻ thù rồi tự nhiên sẽ buông xuống, trước đó giả vờ rộng lượng ép chính mình buông bỏ, sẽ tổn hại đến thể xác và tinh thần.
Úc Cẩn cười: “Thái Tử mới chết, phụ hoàng trong một chốc chưa dậy nổi tâm tư lập trữ đâu, ai nhảy nhót liên tục ngược lại chọc ổng phiền. Lão Tứ tự cho là cơ hội tới, rồi sẽ có lúc hắn phải khóc thảm. A Tự nàng yên tâm, nếu như phụ hoàng nhất thời luẩn quẩn trong lòng thực sự có ý định lập lão Tứ, chúng ta lại kéo chân sau hắn cũng không muộn.”
Khụ khụ, bây giờ hắn cũng muốn kéo chân sau lão Tứ rồi, chỉ là không phải mới bị phạt đóng cửa ăn năn sao.
Đương nhiên, loại việc nhỏ này thật sự không cần thiết để A Tự biết rồi phiền lòng, có điều một chuyện khác nhất định phải để A Tự biết.
“A Tự, ta lần này tiến cung, mang về một ngàn lượng bạc.”
Khương Tự sửng sốt: “Một ngàn lượng? Sao lại có?”
“Tự nhiên là phụ hoàng thưởng. Được rồi, nàng cứ cất bạc là được, quay đầu nói không chừng phụ hoàng còn ban thưởng nhiều nữa ấy chứ.”
Khương Tự tuy không coi trọng một ngàn lượng bạc này, nhưng được ban thưởng dù sao cũng tốt hơn xử phạt, cười tủm tỉm đem bạc giao cho A Xảo cất vào kho.
Sau đó quả nhiên như lời Úc Cẩn nói, Cảnh Minh Đế chỉ tự không nhắc tới một lời chuyện lập trữ, mắt lạnh quan sát lời nói việc làm của mấy nhi tử.
Lão Đại từ trước đến nay vô tranh với đời, có thể xem nhẹ.
Lão Ngũ một vị Quận vương có thể có cà lăm đã không tồi rồi, còn muốn tích kiểu gì?
Lão Thất gần nhất đều thành thật ngốc ở trong vương phủ, coi như làm ông bớt lo.
Lão Bát lướt qua không đề cập tới.
Bản thân Lão Tứ ngược lại không có động tĩnh gì, nhưng những đại thần ăn lộc của vua kia liên tiếp lấy lòng lão Tứ là có ý gì?
Còn có lão Lục, số lần tiểu tử này tiến cung gặp mẫu phi của mình rõ ràng nhiều hơn trước kia.
Cảnh Minh Đế âm thầm nhớ kỹ chuyện này, mặc cho thời gian trôi qua như nước chảy.
Một ngày này, phía Nam truyền đến một tin tức không tốt.