Tự Cẩm

Chương 762: Mẹ con liền tâm 



Tề Vương vẫn nghỉ ngơi ở thư phòng, nghe gã sai vặt bẩm báo nói tỳ nữ bên người Đại cô nương cầu kiến, không khỏi kinh ngạc, bất động thanh sắc cho người tiến vào.

“Nô tỳ thỉnh an Vương gia.”

Vừa thấy nét mặt tỳ nữ lo sợ không yên, Tề Vương lại nhíu mày: “Là Đại cô nương có chuyện?”

Tỳ nữ nơm nớp lo sợ nói: “Vương gia, Đại cô nương đi đến chỗ Vương phi ——”

Vương phi bởi vì thần trí thất thường mà tĩnh dưỡng, Vương gia hiển nhiên không muốn để Đại cô nương thân cận nhiều với một vị mẫu thân thần chí không rõ. Hôm nay các nàng không trông kỹ Đại cô nương, chắc chắn sẽ bị mắng.

Tỳ nữ càng nghĩ càng hoảng, cúi đầu không dám nhìn phản ứng của Tề Vương.

Mà sau khi Tề Vương nghe xong, sắc mặt nhất thời lạnh lùng.

Vô luận là với trong phủ hay là ngoài phủ, đều nói là Lý thị bởi vì gặp ngựa nổi điên mà đánh mất thần hồn cần được tĩnh dưỡng, nhưng trên thực tế Lý thị tất nhiên không điên.

Tề Vương có thể vui vẻ để Viện thư nhi tiếp xúc với Tề vương phi mới là lạ.

Nhưng hắn rất biết giả vờ giả vịt, cho dù đối mặt với thị nữ của nữ nhi cũng có thể nhẫn nại hỏi: “Muộn như vậy, Đại cô nương đến chỗ Vương phi không mang theo các ngươi?”

Trong lòng tỳ nữ rùng mình, vội nói: “Đại cô nương dùng cơm tối xong liền nói muốn xem sách trong chốc lát, không cho phép bọn nô tỳ quấy rầy, sau đó nô tỳ đi vào đưa nước mới phát hiện Đại cô nương không thấy…… Bọn nô tỳ phân công nhau đi tìm, phát hiện Đại cô nương đi đến chỗ ở của Vương phi……”

Ánh mắt Tề Vương lạnh hơn: “Đại cô nương không thấy các ngươi cũng không biết! Đây là đến chỗ ở của Vương phi, nếu là xảy ra chuyện khác thì sao?”

Tỳ nữ bịch một tiếng quỳ xuống, liên tục thỉnh tội.

“Các ngươi không đưa Đại cô nương trở về?”

Tỳ nữ càng khủng hoảng hơn, vùi đầu run giọng nói: “Đại cô nương nói đêm nay muốn ngủ cùng Vương phi——”

Tề Vương nắm chặt tay vịn ghế dựa, không tự giác siết chặt, sau một hồi mới buông ra: “Đại cô nương tưởng niệm mẫu thân chính là nhân chi thường tình, một khi đã như vậy, các ngươi phải ở lại nơi đó trông coi, sáng sớm ngày mai hãy đưa Đại cô nương trở về.”

Tỳ nữ không nghĩ tới mọi chuyện lại dễ dàng bỏ qua như thế, liên tục dập đầu với Tề Vương: “Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương gia……”

Tề Vương nhàn nhạt cảnh cáo: “Về sau hầu hạ Đại cô nương cẩn thận, không có lần sau.”

“Dạ vâng.” Tỳ nữ như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.

Cửa thư phòng khép lại, ngăn lại ánh trăng sáng tỏ ở bên ngoài, thư phòng càng trống vắng hơn.

Sắc mặt Tề Vương âm lãnh hẳn.

Hắn chọn động thủ vào buổi tối, Viện thư nhi lại chạy tới chỗ Lý thị, đây là trùng hợp, hay là ——

Vô luận là tình huống như thế nào, đêm nay là không thể động thủ rồi.

Tề Vương tâm phiền ý loạn xem sách vài lần, cuối cùng quăng sách xuống bàn, quyết định sáng mai tìm Viện thư nhi hỏi chuyện.

Bên Tề Vương phi, hai mẹ con không thèm để ý nha hoàn bà tử nôn nóng đi vào trong phòng, tự nói chuyện với nhau.

“Mẫu thân, ngài khỏe hơn chưa?”

Dưới ánh đèn, Tề Vương phi có thể nhìn thấy rõ ràng lo lắng trên mặt nữ nhi, còn có sắc mặt tái nhợt của nữ nhi.

Trong lòng Tề Vương phi chua xót, suýt nữa rơi lệ.

Viện thư nhi của nàng còn chưa được chín tuổi, lại bắt đầu hiểu được ưu phiền, mà đây đều là lỗi của nàng ta, còn có nam nhân vô tình kia ——

Tề Vương phi không muốn nghĩ tiếp nữa.

Đến tình cảnh như vậy, trong lòng nàng ta biết dạy nữ nhi phụ thân không đúng mới là ngu xuẩn, như vậy sẽ chỉ hại tiền đồ của nữ nhi.

Nàng ta chỉ có thể nhẫn nhịn, nhịn đến khi nữ nhi gả cho một người đáng tin cậy, mới xem như nở mày nở mặt.

Đừng giống như nàng ta, lao tâm lao lực vì nam nhân kia lo liệu nhiều năm như vậy, kết quả một sớm xảy ra sai sót thì lập tức bị vứt bỏ như giày cũ, không có một chút tình cảm phu thê nào.

Nghĩ đến những điều này, Tề Vương phi cười lạnh trong lòng.

Vứt bỏ nàng ta như giày cũ đâu chỉ có nam nhân kia, còn có mẹ chồng ngoan độc, cùng với nhà mẹ đẻ.

Nói thật ra, nàng chẳng trách nhà mẹ đẻ.

Năm đó nàng lấy chồng cũng là mười dặm hồng trang, của hồi môn phong phú, nhà mẹ đẻ đủ không làm nàng thất vọng.

Nhưng chuyện nàng mưu hại Yến Vương phi bị lặng lẽ báo cho nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ nào còn có thể ra mặt vì nàng.

Thế nhân đều cho rằng nàng bị dọa điên mới cần phải tĩnh dưỡng, nhưng ở trong lòng người nhà mẹ đẻ, nàng là tội nhân làm tông tộc Lý thị hổ thẹn.

“Mẫu thân ——” Viện thư nhi nhìn mẫu thân, lại gọi một tiếng.

Tề Vương phi hoàn hồn, vuốt ve gò má nữ nhi cười gượng nói: “Mẫu thân không có việc gì.”

Viện thư nhi trên mặt vui vẻ, cả hai mắt đều phát sáng: “Mẫu thân, nếu ngài khỏe rồi, có phải vẫn có thể giống như trước đây không?”

Tề Vương phi sợ sẽ làm nữ nhi sinh ra hy vọng xa vời không nên có, thở dài: “Viện thư nhi, con nhìn mặt mẫu thân xem, mẫu thân dù có khỏe lên, nhưng mặt lại bị huỷ, không tiện lại lấy thân phận nữ chủ nhân Vương phủ quản gia…… Con là Đại cô nương, phải thấu hiểu sự khó xử của phụ thân con, về sau nhớ giúp phụ thân con phân ưu nhiều hơn……”

Viện thư nhi khó hiểu hỏi: “ Mặt của mẫu thân bị thương, thì không thể quản gia ạ?”

Tề Vương phi ôm nữ nhi, đáy mắt xuất hiện lệ quang: “Đúng vậy, Viện thư nhi biết khoa khảo chứ?”

“Biết, người đọc sách thi đậu tiến sĩ là có thể làm quan.”

“Đúng rồi, nhưng Viện thư nhi có biết không, người đọc sách nếu thân thể tàn tật, cho dù tài trí hơn người cũng không có tư cách thi cử làm quan……” Tề Vương phi kiên nhẫn giảng giải cho Viện thư nhi lý do tĩnh dưỡng, trong lòng bi thương vô cùng.

Viện thư nhi là cốt nhục duy nhất của nàng, nàng không muốn lưu lại trong lòng nữ nhi ấn tượng một người điên khùng, vì thế, dù phải dùng một lý do buồn cười khác giải thích nàng ta cũng tình nguyện.

Viện thư nhi chung quy tuổi còn nhỏ, cái hiểu cái không gật đầu.

“Viện thư nhi, muộn như vậy sao con lại đột nhiên tới đây?”

Nghe Tề Vương phi hỏi chuyện này, toàn thân Viện thư nhi run lên, hoảng sợ chợt lóe qua đáy mắt.

Nó bỗng nhiên tới, là bởi vì lúc đang đọc sách đột nhiên ngủ gật, trong mộng có một thanh âm thúc giục nó tới xem mẫu thân, nói nếu như không tới, mẫu thân sẽ chết.

Nó bị doạ tỉnh, trước mặt không một bóng người.

Nhưng nó càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng hoảng, liền chạy tới.

Nó không thể không có mẫu thân!

Cũng may chỉ là một giấc mơ.

Rúc vào trong lòng Tề Vương phi, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của mẫu thân, Viện thư nhi dần dần an lòng, tìm cái cớ nói: “Nằm mơ mơ thấy người, đột nhiên thấy rất nhớ người……”

Giấc mơ hoang đường như thế, đương nhiên không thể nói với mẫu thân.

Mà Tề Vương phi dùng sức ôm Viện thư nhi, nước mắt rơi như mưa.

Nàng hôm nay đột nhiên cảm thấy hoảng hốt bất an, có loại dự cảm không lành, cho nên mới muốn gặp nữ nhi một lần, không nghĩ tới nữ nhi cũng mơ thấy nàng, chạy tới tìm nàng.

Mẹ con liền tâm, chính là như thế đi.

Giờ khắc này, ý niệm sống sót của Tề Vương phi càng thêm mãnh liệt: Cho dù sống có khốn khó thế nào cũng không thể chết, nếu nàng chết, không có nương Viện thư nhi sẽ rất đáng thương.

Mẹ con hai người khó được ôm nhau mà ngủ, cho đến ngày hôm sau Viện thư nhi mới rời đi trong ánh mắt lưu luyến của Tề Vương phi.

Sau khi Viện thư nhi rời khỏi chỗ ở của Tề Vương phi chuyện thứ nhất là đi tìm Tề vương nhận sai.

Đây là mẫu thân dặn dò nó.

Trước mắt Tề Vương phi bởi vì bị bệnh cần phải tĩnh dưỡng, Tề Vương không muốn để người trong phủ cho rằng hắn lãnh đạm Đích trưởng nữ, vốn định gọi Viện thư nhi đến hỏi một chút trước khi nữ nhi đi học, không ngờ Viện thư nhi lại tới rồi.

Hỏi qua nguyên nhân tối hôm qua, Tề Vương bỏ đi lòng nghi ngờ, nhắc nữ nhi vài câu liền thả nó rời đi, tâm tư diệt trừ Tề Vương phi càng thêm bức thiết.

Viện thư nhi hiện tại đã biết tự mình chạy đi tìm Lý thị, chờ lớn thêm chút nữa, chẳng phải sẽ càng phiền toái hơn?

Không được, phải nhanh chóng diệt trừ Lý thị, dứt khoát chọn vào ban ngày, thừa dịp Viện thư nhi đi học đi.