Mùng một tháng tư thời tiết không đẹp lắm, trời vừa mới sáng đã đổ mưa phùn mịt mù.
Bầu trời màu xanh, màn mưa trắng xóa, xe ngựa rèm xanh nho nhỏ lướt qua trong màn mưa bụi, trên xe Thường ma ma nhắm mắt dưỡng thần, đối với cảnh phố ngoài cửa sổ cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Đối với nữ tử trong cung mà nói, nhìn thấy cảnh vật ngoài cung không dễ, nhưng cùng một con đường mà năm này tháng nọ đều đi qua, đi thêm một bước cũng là nhiều, dần dần cũng mất đi tất cả hứng thú cùng chờ mong.
Chùa Phúc Đức ở tại thành Tây, ven đường trồng cây phong, chờ tới mùa thu lá phong đều đỏ, đó mới là thời điểm đẹp nhất.
Mà trước mắt, Thường ma ma một cái liếc mắt cũng chưa nhìn thêm, rất nhanh theo tăng nhân cung kính chờ ở nơi đó đi vào.
Lúc sau bái Phật dâng hương không cần nói thêm, làm xong những việc này Thường ma ma cũng không vội rời đi, mà ở trong chùa miếu tản bộ, hít thở không khí tự do mới mẻ, xem như trộm được nửa ngày thanh nhàn thoải mái.
Đây là thói quen lâu nay của Thường ma ma, vào thời gian này bà không thích sa di đi theo, chỉ mang theo hai tiểu cung nữ vừa đi vừa nghỉ.
Mà vừa đi, liền đi tới sâu trong hoa mộc.
Cách hoa mộc để lộ một góc lam nhạt, tiếng nói chuyện mơ hồ truyền đến.
Thường ma ma dừng bước, muốn xoay người rời đi.
Ở lâu trong cung thấy nhiều việc xấu xa, bà biết rõ đạo lý tò mò chuốc họa, đối với nghe lén cũng không có hứng thú.
Nhưng một câu kế tiếp ngăn lại bước chân muốn đi của Thường ma ma, ngược lại làm Thường ma ma lặng lẽ tới gần một bước.
Tuy chùa Phúc Đức là chùa miếu hoàng gia, nhưng cũng không phải chỉ mở cửa với hoàng gia, trừ một vài ngày lễ đặc biệt còn ngày bình thường đều sẽ mở cửa với khách hành hương phổ thông.
Một giọng khác cười nói: “Việc này hiện giờ ai mà không nghe nói chứ? Chậc chậc, không nghĩ tới Tề Vương là loại người này……”
Giọng nói lúc đầu phản bác: “ Ta nói chứ, chân tướng chưa chắc là như vậy đâu, chuyện các quý nhân thật thật giả giả, người bình thường như chúng ta làm sao có thể thấy rõ được.”
Một người khác cười nói: “Dù sao các quý nhân gây ra chuyện như vậy, chúng ta có náo nhiệt xem là được, bằng không ngày tháng trôi qua thật nhàm chán.”
“Đúng vậy. Lại nói hai năm trở lại đây các quý nhân xảy ra chuyện thật đúng là không ít, gần nhất có Tề Vương cùng Tương Vương, lúc trước còn có Vương gia khác, ngay cả vị Trưởng công chúa kia không phải cũng mất cả mạng ——”
Thường ma ma lập tức sửng sốt.
Trưởng công chúa? Đây là đang nói ai vậy?
Trưởng công chúa gả ở kinh thành không ít, không nghe nói người nào xảy ra chuyện, trước đó không lâu thọ yến của Thái Hậu có thể tới đều tới, chỉ có một vị bởi vì bệnh nặng mà xin nghỉ.
Nhưng nghe hai người này nghị luận, nguyên nhân mất mạng cũng không dính dáng đến bệnh chết mà?
Thường ma ma không khỏi nghiêng tai lắng nghe.
Cách hoa mộc truyền đến một tiếng thở dài: “Vị Trưởng công chúa đó, không phải đã trở thành thứ dân, vậy mà ngay cả chúng ta cũng không bằng……”
Thường ma ma trong lòng hoảng hốt, nhịn không được lui về sau một bước.
Trưởng công chúa trở thành thứ dân chỉ có một vị ——
Vinh Dương trưởng công chúa đã chết?
Đây là chuyện khi nào? Sao Từ Ninh Cung lại không hề có chút tin tức gì?
Trong sự kinh ngạc, Thường ma ma lại tới gần một bước.
Hai cung nữ đi theo Thường ma ma vẻ mặt khẩn trương, thở cũng không dám thở mạnh.
Tiếng thổn thức truyền đến: “Vị Trưởng công chúa kia cũng do gả sai người, nghe nói Thôi phò mã vẫn luôn lãnh lãnh đạm đạm với Trưởng công chúa, gần như thủ tiết, kết quả cuối cùng còn chết ở trong tay Thôi phò mã ……”
Thường ma ma lại giật mình cả kinh.
Vinh Dương trưởng công chúa là bị Thôi phò mã giết hại?
Trong nỗi khiếp sợ, lỗ tai Thường ma ma cũng dựng lên.
Nhưng hai người sau hoa mộc lúc này lại chuyển đề tài, nói về chuyện mới mẻ gần đây ở kinh thành.
Đây hiển nhiên là hai phụ nhân thích bà tám, mà kiểu phụ nhân này ở kinh thành quá phổ biến, Thường ma ma không có hứng thú muốn biết thân phận đối phương, chỉ quan tâm chuyện của Vinh Dương trưởng công chúa.
Bà hơi trầm ngâm liền có quyết định, ra hiệu hai nữ cung tì ở lại tại chỗ, rồi đi về nơi thanh âm phát ra.
Sau hoa mộc là hai phụ nhân mặt mũi tầm thường, lớn tuổi hơn mặc váy lam, trẻ tuổi mặc váy đỏ, kiểu dáng tuy lưu hành một thời, nhưng lấy mắt nhìn của Thường ma ma thì chất liệu không tính là tốt.
Bà nhanh chóng có phán đoán, đây hẳn là hai thái thái nhà tiểu quan tiểu lại, cấp bậc không cao, lưu truyền bát quái lại là nhanh nhất.
Nếu đổi thành dân chúng tầm thường, bởi vì bận kiếm kế sinh nhai tâm tư rảnh rỗi như vậy cũng không có mấy.
Hai phụ nhân như vậy, ứng phó không khó.
Thường ma ma bước tới.
Thường ma ma xuất hiện làm hai phụ nhân ngây ngẩn cả người, phụ nhân váy lam hơi lớn tuổi hơn hỏi: “Ngài là ——”
Vì để tiện xuất cung, Thường ma ma mặc chỉ là kiểu dáng ngoài cung, chất liệu cũng không tính là tốt nhất, nhưng khí độ thì không che được.
Ít nhất hai phụ nhân này nhìn ra được, người đột nhiên xuất hiện hẳn là thân phận cao hơn hai người họ, cho nên dùng tới kính xưng.
Thường ma ma quét qua hai phụ nhân, khí thế phô bày toàn bộ: “Các ngươi không cần hỏi thân phận của ta, ta cũng không hỏi thân phận hai vị, ta chỉ muốn hỏi thăm tình huống của Vinh Dương trưởng công chúa một chút.”
Hai người phụ nhân không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Thường ma ma lấy ra hai thỏi vàng ròng, nhét vào trong tay hai phụ nhân.
Thỏi vàng ròng nặng trĩu, làm hai phụ nhân kinh tâm.
Thường ma ma cười nhàn nhạt: “Nghĩ đến chuyện Vinh Dương trưởng công chúa đã là mọi người đều biết, không phải là bí mật gì, nhị vị chỉ cần đem chuyện mình biết nói ra, hai thỏi vàng này chính là của các vị. Các vị không quen biết ta, ta cũng không quen biết các vị, rời khỏi chùa Phúc Đức coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh, chẳng phải rất tốt?”
Hai phụ nhân liếc nhau, nào còn không đáp ứng, nhanh như đảo ống trúc thuật lại chuyện của Vinh Dương trưởng công chúa.
Thường ma ma nghe xong, nhìn hai phụ nhân một cái thật sâu, bước nhanh rời đi.
Chờ tiếng bước chân đi xa, phụ nhân váy đỏ sờ sờ thỏi vàng giấu trong lòng ngực, nhịn không được cảm thán nói: “Tiền của các quý nhân này thật đúng là dễ kiếm.”
Thỏi vàng ròng này còn cao hơn nửa năm bổng lộc của nam nhân bọn họ.
Phụ nhân váy lam trừng mắt liếc mụ ta một cái: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh đi thôi.”
Mấy lời trước đó đương nhiên là nói cho vị vừa rồi nghe.
Bởi vì là mùng một, tuy trời đổ mưa phùn, khách hành hương tới dâng hương lại không ít.
Hai phụ nhân vì chột dạ nên cố ý tránh người, chuyên chọn đường hẻo lánh để đi, lúc đi đến một khu rừng trúc trước mắt đột nhiên tối sầm, đến lúc tỉnh lại đã không biết thân ở nơi nào.
Xuất hiện ở trước mặt chính là một vị nam tử tuổi trẻ.
Hai phụ nhân muốn thét chói tai, lại phát hiện miệng bị bịt kín, phát không ra tiếng.
Nam tử trẻ tuổi sắc mặt nghiêm túc: “Cẩm Lân vệ phá án!”
Hai phụ nhân trợn tròn mắt, tràn đầy hoảng sợ.
Sao lại có Cẩm Lân vệ?
Bọn họ chỉ nhận một thỏi vàng ròng, nói vài câu nhàn thoại, không đến mức nha!
Nam tử trẻ tuổi vuốt ve chủy thủ, lạnh lùng nói: “Ta có lời muốn hỏi các ngươi, nếu như la hét gọi bậy hoặc là không thành thật đáp lời, hãy nghĩ đến thỏi vàng các ngươi chưa kịp xài.”
Hai phụ nhân sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Quả nhiên là vàng ròng chọc họa!
Đồ vật trong miệng bị lấy ra, hai phụ nhân từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
“Nói đi, các ngươi có thân phận gì?”
……
Sau khi hỏi xong, nam tử trẻ tuổi dựa vào kinh nghiệm kết luận hai phụ nhân không dám nói dối, lúc này mới thả hai người rời đi.
Nhưng cẩn thận sẽ không sai lầm, rất nhanh hai gã nam tử mặt mày bình thường từng người lặng lẽ đuổi theo một phụ nhân.
Nam tử trẻ tuổi thì chạy về Yến Vương phủ, đi vào thư phòng vẻ mặt hưng phấn nói với Úc Cẩn: “Vương gia, bên Thái Hậu có tình huống!”