Tự Cẩm

Chương 784: Vết máu 



Cảnh Minh Đế có chút ngoài ý muốn, không khỏi nhìn về phía Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu giải thích nói: “Lúc thi cứu cho Thập Tứ, ta bỗng nhiên nhớ tới Cẩn Nhi đã từng cứu sống Thuần ca nhi bị đuối nước, cho nên liền sai người triệu vợ chồng bọn nó vào cung.”

Cảnh Minh Đế bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng, đúng, mau gọi vợ chồng lão Thất vào đây!”

Ông nhớ ra, lúc trước Thuần ca nhi ở Tĩnh viên rơi xuống nước, nghe nói người đã ngừng thở, còn được lão Thất cứu sống, hiện tại Thập Tứ như vậy, lão Thất nhất định có biện pháp.

Rất nhanh Khương Tự cùng Úc Cẩn đã được nội thị dẫn vào.

Khương Tự liếc mắt một cái liền thấy được Thập Tứ công chúa đang lẳng lặng nằm trên giường, trái tim không khỏi lộp bộp, nhất thời quên luôn hành lễ với Đế Hậu.

Cổ khống sinh tử, nàng đã không cảm giác được sự sống của Thập Tứ công chúa nữa.

Úc Cẩn kéo Khương Tự thỉnh an Đế hậu.

Cảnh Minh Đế chỉ Thập Tứ công chúa, nói với Úc Cẩn: “Đừng làm những hư lễ này nữa, mau xem cho Thập Tứ muội ngươi.”

Úc Cẩn đi đến trước giường, chỉ đánh giá Thập Tứ công chúa vài lần, liền kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế trừng mắt: “Nhìn ta làm gì?”

Úc Cẩn nghĩ nghĩ, châm chước hỏi: “Phụ hoàng bảo con xem Thập Tứ muội, là muốn --”

“Ngươi lúc trước không phải cứu được Thuần ca nhi đuối nước sao? Thập Tứ bị đuối nước, ngươi xem còn có thể cứu sống hay không.”

Úc Cẩn trầm mặc một chút, nói: “Phụ hoàng, Thập Tứ muội đã không ở một lúc lâu, nhi tử bất lực.”

Hắn chừng mười tuổi liền bắt đầu lên chiến trường giết người, gặp qua người chết so với gặp qua người sống còn nhiều hơn, chỉ liếc mắt một cái thì đã nhìn ra Thập Tứ công chúa đã là sắc mặt của người chết, nào còn cứu được nữa.

Cảnh Minh Đế lại không thể nào chấp nhận được, không cam lòng hỏi: “Lúc ấy Thuần ca nhi không phải cũng không còn hô hấp, cuối cùng vẫn được ngươi cứu sống sao?”

Úc Cẩn bất đắc dĩ giải thích nói: “Thuần ca nhi chỉ là tạm thời đình chỉ hô hấp và nhịp tim, bởi vì thi cứu kịp thời lại đúng phương pháp, cho nên may mắn tỉnh lại, mà Thập Tứ muội thì khác --”

“Khác thế nào?” Cảnh Minh Đế truy vấn.

Ông lúc ấy nghe nói Thuần ca nhi được lão Thất cứu sống, liền nghĩ là thủ đoạn của thần tiên, chẳng lẽ dùng ở trên người Thập Tứ liền không được?

Úc Cẩn lại nhìn Thập Tứ công chúa một cái, khẽ thở dài: “Thập Tứ muội đã không còn ở đây nữa, người chết không thể sống lại, nhi tử hết cách xoay chuyển ……”

Người đã chết đi nếu có thể cứu sống, vậy hắn chính là thần tiên, còn tranh ngôi vị hoàng đế cái gì.

Cảnh Minh Đế giật giật môi, sắc mặt tiêu điều thở dài: “Thôi.”

Ông liếc mắt nhìn Thập Tứ công chúa, bi thương nảy sinh.

Lần lượt đả kích, đã làm vị Đế vương này thoạt nhìn càng thêm già nua.

“Hoàng Hậu, Phúc Thanh với Thập Tứ sao lại rơi xuống nước?”

Hoàng Hậu sắc mặt âm trầm, cắn răng nói: “Hoàng Thượng, hai đứa nó là bị người đẩy xuống nước!”

“Cái gì?” Cảnh Minh Đế khiếp sợ, kinh ngạc đến cực điểm.

Hoàng Hậu đem lời Phúc Thanh công chúa nói cùng với những chuyện hỏi ra từ chỗ cung nhân nói lại tỉ mỉ một lần, trầm khuôn mặt nói: “ Bích Ba hồ nơi đó ta đã sai người bảo vệ cẩn thận, còn xin Hoàng Thượng làm chủ cho Phúc Thanh cùng Thập Tứ.”

Sắc mặt Cảnh Minh Đế âm trầm vô cùng, cả giận nói: “Lẽ nào lại như vậy, kẻ xấu thật sự to gan lớn mật, sau khi bắt được trẫm nhất định phải đem hắn bầm thây vạn đoạn!”

“Hoàng Thượng, mẫu hậu nơi đó có phải nên phái người đi hỏi một tiếng không?” Hoàng Hậu hỏi rất bình tĩnh, trong lòng lại phẫn hận không thôi.

Bà không nên để ý sự hiếu tâm của Hoàng Thượng, biết rõ Từ Ninh Cung thậm chí là Thái Hậu có vấn đề, lại không an bài người lặng lẽ đi theo hai đứa Phúc Thanh, mới có tai họa hôm nay.

Thật ra Hoàng Hậu cố kỵ cũng không sai, hai vị công chúa đi thỉnh an Thái Hậu, nếu âm thầm phái người đi theo, một khi truyền tới trong tai Hoàng Thượng và Thái Hậu sẽ khá là khó coi.

Nào có đạo lý cháu gái đi thỉnh an tổ mẫu lại phái người bảo hộ, việc này bảo mặt mũi Thái Hậu đặt ở chỗ nào.

Nhưng hiện tại, Hoàng Hậu chỉ cảm thấy hối hận, cùng với đó là kinh sợ.

Người núp ở trong bóng tối hại Phúc Thanh lá gan càng lúc càng lớn, lại tới tình trạng ngay giữa ban ngày ban mặt ngang nhiên xuống tay ngay trên con đường bọn Phúc Thanh quen thuộc nhất.

Điều này quả thực khiến người ta không dám tin.

Bà nhất định phải bắt được người này, bằng không sẽ ăn ngủ không yên.

Cảnh Minh Đế lập tức phân phó Phan Hải: “Phái người đi Từ Ninh Cung hỏi Thái Hậu xem, có lệnh cho nội thị kêu Phúc Thanh công chúa quay lại không.”

Phan Hải lĩnh mệnh đi an bài.

Cảnh Minh Đế đi ra ngoài: “Đi Bích Ba hồ nhìn xem.”

Đế Hậu đi ở trước, Khương Tự cùng Úc Cẩn đi theo sau.

Đi tới cửa, Khương Tự nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Trên giường Thập Tứ công chúa yên tĩnh nằm đó, tựa như khi còn sống an an tĩnh tĩnh, vô luận là cười hay là khóc đều không hề cao giọng.

Thân là nữ nhi của tội phi, nàng vẫn luôn sống cẩn thận từng li từng tí, điều mong muốn chẳng qua là một đời an ổn thôi.

Nhưng chỉ có diểm mong muốn ấy, đối với người thân ở hoàng thất như nàng mà nói đều thành hy vọng xa vời.

Khương Tự mím môi, ở trong lòng nhẹ giọng nói: Thập Tứ muội, ta cùng với A Cẩn nhất định sẽ tìm ra kẻ đã hại muội, để kẻ đó phải chịu báo ứng.

Muội hãy an tâm đi đi, kiếp sau hãy làm nữ nhi của một tiểu địa chủ, không thiếu ăn mặc, cũng không cần lục đục với nhau, tìm một người nam tử muội yêu thương, bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn.

Bên Bích Ba hồ đứng rất nhiều cung nhân, thấy Đế Hậu đến vội vàng hành lễ.

Cảnh Minh Đế trầm mặt đi qua, nhìn dấu chân lộn xộn ven hồ mở miệng: “Lão Thất, ngươi nhìn thử xem có manh mối gì không.”

Úc Cẩn gật đầu hồi đáp, bắt đầu cẩn thận kiểm tra, rất nhanh liền phát hiện vài giọt máu nhỏ trên mặt đất.

Hắn lập tức hỏi: “Mẫu hậu, trên người Thập Tam muội có ngoại thương không?”

Hoàng Hậu nhanh chóng lắc đầu: “Không có.”

Đối với nữ nhi bà để bụng nhất, điểm này rất rõ ràng.

“Thập Tứ muội thì sao?”

“Cũng không có.”

Thập Tứ công chúa đã thay quần áo, trên người có ngoại thương hay không Hoàng Hậu cũng có hỏi qua.

“Nói như vậy, kẻ xấu bị thương.” Úc Cẩn suy tư một lát, phân tích nói, “Nghe Thập Tam muội nói, muội ấy hẳn là trong nháy mắt mất đi sức phản kháng, vậy kẻ xấu bị ngoại thương hẳn là do Thập Tứ muội tạo thành. Thập Tứ muội thân đơn lực mỏng, có khả năng làm kẻ xấu bị thương nhất chính là nhân lúc kẻ xấu ra tay với Thập Tam muội, vậy muội ấy hẳn là sẽ --”

Úc Cẩn nhắm mắt phác hoạ lại tình cảnh lúc ấy, phỏng đoán nói: “Lựa chọn cái ót!”

“A Cẩn --” Thanh âm Khương Tự truyền đến, đưa một cục đá cho hắn.

Úc Cẩn tiếp nhận, thấy được vết máu trên tảng đá.

Khương Tự duỗi tay chỉ: “Phát hiện ở chỗ đó.”

Cục đá lúc ấy từ trong tay Thập Tứ công chúa rớt ra, lăn đến chỗ kín đáo, có thể bị phát hiện nhanh như vậy đều là nhờ khứu giác nhạy cảm của Khương Tự.

“Thập Tứ muội là dùng cục đá làm kẻ xấu bị thương, miệng vết thương lớn nhất của đối phương có thể là ở ngay trên mặt, tiếp đó là mấy chỗ da thịt lộ ra trên tay.”

Lúc này người Phan Hải phái đi vội vàng chạy tới: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Từ Ninh Cung bên kia nói chưa từng phái người mời Phúc Thanh công chúa quay lại ……”

Cảnh Minh Đế sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nói: “Tra! Cho dù có phải lật tung mỗi một góc hoàng cung, cũng phải tìm ra tất cả những người có thương tích trên người cho trẫm!”

Úc Cẩn lắc lắc đầu: “Phụ hoàng, không cần phiền toái như thế.”

Cảnh Minh Đế nhìn hắn, mắt lộ vẻ khó hiểu.

“Gọi Nhị Ngưu đến là được, nếu kẻ xấu để lại vết máu còn mới, chỉ cần người ở trong cung, Nhị Ngưu có thể tìm được gã.”

Cảnh Minh Đế lập tức nói: “Phan Hải, truyền Khiếu Thiên tướng quân tiến cung!”