"Tiểu thư, cô gia, đã thay quần áo xong xuôi, có thể thịnh kiệu hoàn thành." Tiểu Nghệ mềm mại nói.
"Ừ, vậy thì đi ra ngoài thôi." Tang tiểu thư khẽ vuốt cằm, liền đem ánh mắt chuyển tới trên người ta.
Một đôi mắt trong nháy mắt thì co rút lại, trong con ngươi đẹp đẽ chỉ có bộ dáng của ta. Kia một phen vẻ mặt bị kinh diễm, nhìn đến đáy lòng ta trực tiếp cười.
Đặc cấp đặc vụ chính là đặc cấp đặc vụ, không phải là một thứ bình thường, kỹ thuật không chỉ phải tốt, khuôn mặt đẹp cũng phải là nhất đẳng mới được. Nhớ năm đó, vì một cái nhiệm vụ, làm cho mình luyện thành cả một thân mang vạn quần áo đều như trước dảng vẻ dương dương tự đắc. Cho nên, chỉ là trang phục cổ đại hôn này, không đáng được nhắc tới.
Ở trong gương đồng lượn một vòng, ừ ~ rất hài lòng. Đem vóc dáng tươi đẹp này của ta, gương mặt tuấn mỹ đều nhất nhất bày ra.
Quay đầu, nhìn một đám lang nữ nhân ánh mắt nóng rực trước mắt này. Chuyện này... Cổ đại tư tưởng phải cởi mở ra như thế hay không a. Nữ nhân cũng muốn ăn!!
Ngẩng đầu liếc nhìn một cái vì mình cũng kinh diễm một phen Tang tiểu thư, thiếu chút nữa thì quên rồi, nữ nhân này vân là cưới ta đấy nhỉ. Xem ra ta cần phải hảo hảo nghiên cứu lịch sử đế quốc cổ đại này một phen rồi, bằng không, bị ăn như thế nào còn không biết!
Ta có chút cân nhắc nhìn Tang tiểu thư một thân trang phục đỏ hồng, nhìn nàng từ từ ở ánh nhìn chăm chú của ta lại có thể ngượng ngùng sau đó xoay đầu, chậc chậc, nữ nhân này thật biết điều.
Tang tiểu thư cũng không phải người bình thường, rất nhanh thì khôi phục bộ dáng như cũ. Thực sự là tình nhân trong mắt hóa tây thi, nhìn thấy dáng vẻ Thương Lạc Dục mê hoặc như vậy, thực sự là muốn say rồi. Có điều sau khi nhìn thấy trêu tức trong mắt nàng, bật người khôi phục thần chí, nghĩ đến vóc người của mình, khuôn mặt cũng không tệ, cùng với nàng không phân cao thấp, cũng vẫn bị nàng cười nhạo sao.
"Phu quân ~ nhìn người ta như thế, người ta sẽ xấu hổ nha ~~" Tang tiểu thư một bộ dáng vẻ nữ nhân nói. Vẫn không quên ném hai cái mị nhãn sang.
Ta vừa nghe, trong nháy mắt làm mấy trăm lần phát tởm. Thực sự là không phát tởm ngốc nhân không đền mạng a, ngươi điên rồi. Có điều ta cũng không muốn ngồi không, lập tức trả lời: "Nào có ~~ Ta không phải là nhìn nương tử nàng thật đẹp, mắt đều vươn thẳng, quả thực là như hoa tỷ tỷ a ~~~~" Ta cảm thán vẻ mặt như một loại ta thực sự rất hưởng thụ, chẳng qua trong lòng thì lại vì mình ghét bỏ một phen.
"A ~~ Ta giống Như Hoa tỷ xinh đẹp ~~~ Vậy phu quân ngươi không phải đẹp thanh tú như sen hé nở trên mặt nước à ~~" Tang tiểu thư vừa nghe thì biết từ này khẳng định không phải người bình thường suy nghĩ như thế, lập tức mắng trả lại.
Ta ngoài cười nhưng trong không cười đáp: "Thực sự là cảm ơn nương tử khen ngợi, có điều tức là "phu quân", sao có thể dùng từ Phù Dung này chứ, dùng từ không thỏa đáng nha, nên hình dung nương tử nàng xinh đẹp thanh tú như hoa sen hé nở trên mặt nước mới được."
Tang tiểu thư đột nhiên cười đến đặc biệt xán lạn, nhẹ nhàng nhảy bước đi như sen, giơ tay vòng qua cổ ta, đem đầu nhẹ nhàng dựa ở ngực của ta, một bộ dáng chim nhỏ nép vào người. Nhẹ nhàng thổ khí: "Ngươi thật là xấu ~"
Lên trời, thiệt tình yêu đồ ngốc ngươi. Cũng còn may trước khi ta xuyên qua là làm nghề đặc vụ, ôm qua không ít em gái, định lực vẫn tốt. Hiện tại ta gặp một em gái có sức mạnh mê hoặc, cuối cùng cũng đem toàn bộ định lực đều dùng lên. Ta nghĩ nếu nàng không tránh ra, ta nghĩ ta sẽ làm ra chút chuyện không tốt.
Cũng còn may, ở trước khi Thương Lạc Dục động thủ, Tiểu Nghệ cùng một đám nữ lang rốt cục không chịu nổi. Tiểu Nghệ đầu lĩnh rốt cục lên tiếng: "Tiểu thư, cô gia. Đừng chậm trễ giờ lành."
"Đúng nha ~ Giờ lành của chúng ta nhỉ ~" Tang tiểu thư một tay vỗ về mặt của ta từ từ ma sát, một tay nhẹ nhàng đặt ở trên ngực của ta, đôi mắt đẹp đầy ắp thâm tình nói.
"Đúng vậy ~ Không thể làm lỡ nhỉ ~ Vậy chúng ta đi nhanh đi." Ta có chút phá công nói, vội vàng kéo tay Tang tiểu thư rồi đi ra ngoài cửa. Nữ nhân này, ngốc một mình ở trong phòng ta thực sự nhìn không ra tức giận. Ở bên ngoài như thế nao cũng phải an phận chút nhỉ.
Sự thực chứng minh, ý nghĩ này của Thương Lạc Dục là tuyệt vời.
Chỉ thấy Thương Lạc Dục đang hoa lệ ở trên xe ngựa, bốn phía chỉ cách một tấm lụa mỏng manh, mỹ cảnh có thể thấy được. Mà Tang tiểu thư thì trực tiếp ngồi ở trên đùi Thương Lạc Dục, ấm áp kín đáo cười, nhìn chăm chú ánh mắt kinh diễm của bách tính xung quanh.
Mà Thương Lạc Dục cũng chứa ý cười, hướng dân chúng mỉm cười. Như thế nào cũng đều có loại giống như hoàng đế cưới phi tử mới đi tuần thành như vậy, thế nhưng người trong ngực lại khiến cho Thương Lạc Dục trong lòng một hồi hắc hỏa thiêu đốt.
Vốn là hai người cùng nhau ngồi, người này cứ khăng khăng ngồi mà có vẻ xe ngựa còn rất rộng lớn, bao giờ cũng đọc hiểu ý tứ của Tang tiểu thư, chính là muốn ôm nàng tuần thành! Hơn nữa dọc theo đường đi còn thỉnh thoảng đến vài câu lời ngon tiếng ngọt, Thương Lạc Dục tỏ vẻ nữ nhân này là hư không!
Phượng thành này thật sự rất lớn, đủ nhìn ba tiếng đồng hồ mới xong. Sau đó đến hơn một giờ chiều, bởi vì ở trong phòng ăn không ít điểm tâm, Thương Lạc Dục và Tang tiểu thư cũng không đói bụng lắm. Thế nhưng vẫn duy trì nụ cười còn có chút giằng co, thế mà bách tính lại vẫn rất là hoan hô. Cũng đúng, kiều tử bên cạnh tất cả đều các tỳ nữ đang rải hoa tươi cùng bánh kẹo cưới, nhiều đồ ăn như vậy, bọn họ mỗi người không đến cướp mới là lạ.
Xét thấy ở trước xe ngựa không dám lỗ mãng, chỉ có chờ xe ngựa sau khi đi qua mới cướp, hơn nữa còn rất có tố chất, đám trẻ yên lặng cướp... Mà người lớn thì ở phía sau một người nhận một phần tiểu hồng bao, còn có bánh cưới kẹo mừng. Mỗi người trên mặt đều tràn đầy nụ cười, nhìn những ý cười chân thành kia, Thương Lạc Dục không biết làm sao, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, trước đây vẫn ở trong bóng tối, xử lý những chuyện câu tâm đấu giác (lục đục với nhau), tâm đều mệt mỏi.
Bây giờ sau khi nhìn thấy nụ cười mộc mạc nhưng hòa ái dễ gần, Thương Lạc Dục không tự giác ôm lấy eo nhỏ của Tang tiểu thư, cười đến càng xán lạn hơn, chẳng qua vẫn phải duy trì nụ cười, chính là trong mắt nhiều hơn một phần chân thành cùng khuôn mặt tươi cười thật lòng.
Cảm giác được bên eo siết một chút, Tang tiểu thư có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Đang vào mùa thu buổi chiều, ánh mặt trời có chút ôn hòa, nhìn xuyên thấu qua lụa mỏng chính là nụ cười như tràn ngập ánh mặt trời, mà trong nháy mắt phần mềm mại lại bắt lấy tâm Tang tiểu thư làm tù binh trong nháy mắt. . Truyện chính ở ( TRÙMtr uyện.C O M )
Thương Lạc Dục giật giật môi, lập tức liền đem Tang tiểu thư từ trong mê huyễn kéo hoàn hồn. Mặt hơi nóng lên, cúi đầu không nhìn đến mặt cái người làm cho nàng mặt đỏ tim đập.
Có điều vừa nghĩ tới việc hôm nay là hôn sự của các nàng, hơn nữa đêm nay.... Tang tiểu thư thực sự là càng ngày càng say rồi. Suýt chút nữa rách công duy trì nụ cười không được.
Có điều Thương Lạc Dục không phải là tàn tật không có phát hiện ra, mà là phát hiện không biết nên làm thế nào. Giật giật môi, muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nói cái gì, đặc biệt nhìn thấy Tang tiểu thư đỏ mặt một màn, mình không thể đẩy phủ nhận tim cũng đập sót một nhịp.
Có chút không hiểu được mình bây giờ rốt cục là xảy ra chuyện gì, thế nhưng bị vướng bởi tình huống lúc này không cho phép loạn tưởng, trực tiếp đem tình huống Tang tiểu thư đỏ mặt quy nạp thành "tú ân ái".
Tuy rằng trong lòng không dám chắc, thế nhưng phát hiện cách đó không xa, có một nam tử nam tử tuấn mỹ đứng lặng ở trước một cái cột, thì đã xác định. Nam tử kia chính là Lăng thiếu gia, biểu ca Tang tiểu thư.
Không biết tại sao, khi biết được chân tướng, trong lòng lại hết sức không thoải mái. Thương Lạc Dục biết đây là tình huống gì, thế nhưng nàng dựa vào định lực cường đại, đem phần cảm giác trong lòng này bóp chết ở trong nôi.
Thương Lạc Dục không hề chú ý đến Tang tiểu thư, ngược lại cứ chú ý chung quanh. Sau khi nhìn thấy tất cả đều là bách tính, không có quan lớn nào ở bên đường. Hiểu được một chuyện, đó chính là Tang tiểu thư đối xử với bách tính vô cùng tốt, đến mức khi dân chúng đối đãi với Tang tiểu thư sắp "cưới" mình, đều chúc phúc rất nhiều. Xây dựng cơ sở kiến trúc tốt, một đường dễ làm việc a, quả nhiên là đều là người buôn bán.
Khi đi ngang qua Lăng thiếu gia, nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ lại thâm tình còn có khinh bỉ, nhất thời trong lòng sinh chán ghét. Được lắm đồ tưởng bở, thanh cao nam tử!
Có chút bực bội, có điều ta không cần bởi vì một kẻ tàn phế như vậy mới tức giận. Ôm eo nhíu mày, khiêu cằm tinh xảo của Tang tiểu thư lên, trực tiếp hôn tới như chuồn chuồn lướt nước. Lại hướng dân chúng vẫy vẫy nước, đoan trang thanh nhã, trực tiếp khiến một đám dân chúng kinh ngạc, sau đó mọi người đều hoan hô, chúc phúc. Ta có chút đắc ý liếc mắt nhìn tên thanh cao nam tử kia.
Chỉ thấy hắn một mặt tức giận nắm chặt lấy nắm đấm, hung hăng nhìn ta. Ta cùng với hắn đối diện, câu khóe miệng, nở nụ cười.
Coi thường hắn xong, tiếp tục tiến lên. Đang lúc Tang tiểu thư bé nhỏ kinh ngạc đến ngây người, đã về tới Tang phủ.
Lúc này ở Tang phủ, ánh lửa bắn ra bốn phía, đâu đâu cũng có vải đỏ hồng, bên trong tòa phủ đệ bọn hạ nhân mỗi người đều bận bịu tứ phía, nhưng trên mặt mỗi người đều nhô lên ý cười chân thành.
Xe ngựa chúng ta còn chưa có đến được Tang phủ, liền xống đến mặt từng tiếng nói vui mừng. Phủ đệ trước cửa phủ đệ đứng đầy một đống tam cô lục thẩm, các quan lớn phú thương ngoài ra còn một đống thiếu gia tiểu thư. Quan trọng nhất là, cha nuôi và nghĩa mẫu, còn có Gia Trấp đáng chết mang bên cạnh còn một nữ tử yêu mị. Ách, còn có "nhạc phụ".
"Tiểu thư, cô gia, chúng ta đến!"Tiểu Nghệ hưng phấn đề cao giọng nói hô lớn, hết cách rồi, tất cả mọi người quá nhiệt tình.
"Phu quân ~ Chúng ta phải xuống xe ngựa rồi đó." Tang tiểu thư thẹn thùng nằm ở trong lồng ngực Thương Lạc Dục nói.
Ta nhìn một chút trong lồng ngực làm bộ xấu hổ Tang tiểu thư, liếc mắt một cái đại trận người thân trước mắt, xem đến ta phải khát nước.
Đặc vụ đặc cấp tùy cơ ứng biến phong độ không phải một cái ô, lập tức tao nhã đỡ Tang tiểu thư dậy, không chút do dự đến ôm công chúa, hơi nhún một cái, tiêu sái xuống đất.
Sau đó để Tang tiểu thư xuống, nắm tay nàng, cười hướng đoàn thân hữu hùng mạnh kia...