- Ma kiếp lần thứ ba đã trôi qua,Nhạc Thiên, hiện tại ngươi không phải là đối thủ của ta, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi. Nhìn lên trên bầu trời, Đoan Mộc Cuồng cười lạnh rồi nói. Mà lúc này, cuộc thi đấu cũng sắp bắt đầu, Nhạc Long đối đầu với Tôn Chí Hạo, Nhạc Kiều ở bên cạnh cất tiếng nhắc nhở: - Long Ca, người này chính là Tôn chí Hạo, lần trước đứn thứ ba trong liên minh. Nhạc Kiều nói với Nhạc Long. - Thực lực thật không tệ, thiên phú tốt lắm. Nhạc Long cất tiếng nói, trong lòng hắn rất rõ nếu như không có đan dược của tam đệ thì mình không thể chống chọi được với cường giả của Tôn gia này. - Nhưng hắn vẫn không phải là đối thủ của huynh đâu. Nhạc Kiều mỉm cười nói. - Tộc trưởng, hôm nay Nhạc gia đến đây là khách nhân, ta cũng muốn đại biểu cho thế hệ trẻ tuổi của Tôn gia khiêu chiến với Nhạc Long huynh, mong tộc trưởng ưng chuẩn. Nam tử Tôn Chí Hạo cất tiếng nói. - Lão gia tử ông thấy thế nào? Tôn Hải cất tiếng hỏi Nhạc Tử Sơn. - Tôn tộc trưởng, ta thấy như vậy tốt lắm. Nhạc Tử Sơn mỉm cười nhẹ nhàng đáp. - Được, Tôn Chí Hạo, ta đồng ý. Tôn Hải cất tiếng nói với Tôn Chí Hạo. - Long Nhi, ngươi cũng luận bàn với cường giả của Tôn gia một phen đi. Nhạc Tử Sơn nói với Nhạc Long. - Nghe nói Nhạc Long huynh là địa ca của Nhạc Thành địa nhân, ta không thể cùng với Nhạc Thành đại nhân khiêu chiến thì hôm nay đấu một trận với huynh cũng thỏa mãn tâm nguyện. Tôn Chí Hạo nói. - Chỉ tiếc đại ca này lại không có thực lực bằng một phần trăm của tam đệ, thật là xấu hổ. Nhạc Long cười khổ rồi nói. Hiện tại động thủ, Nhạc Long dùng một chiêu cũng có thể đánh bại Tôn chí Hạo nhưng phải làm sao giữ được mặt mũi cho hắn. Tôn Chí Hạo bắt đầu công kích ở trên không trung, bầu trời gợn từng đợt sóng lên, tuy nhiên công kích của hắn đều không chạm vào người của Nhạc Long được. Mãi đến mười chiêu, Tôn Chí Hạo bỗng nhiên nhìn Nhạc Long rồi nói: - Ta không phải là đối thủ của huynh, ta nhận thua, đa tạ Nhạc Long đã nể mặt mũi, ta không thể không biết khó mà lui xuống. - Thực lực của huynh rất mạnh, thật khiến ta bội phục. Nhạc Long cất tiếng nói. Ở huyền thiên đại lục, trong mật thất của Thanh Dương môn. - Tỷ Tỷ, thiến nhi hiện tại thế nào? Thượng Quan Uyển Nhi cất tiếng hỏi Mộng Tiêu Hồn. - Còn một chút nưa thì được rồi, không có nguy hiểm gì lớn. Mộng Tiêu Hồn cất tiếng nói. - Ba năm đã trôi qua, mỗi ngày là một ngày đau khổ. - Hiện tại thì tốt rồi, chẳng qua ta sợ nàng ta sau khi nuốt chửng toàn bộ ma pháp của Thanh Dương lão ma sẽ phải chịu ma kiếp, hiện tại thực lực của nàng ta đã vượt qua cả ta, nếu như tiêu hóa hoàn toàn thì sẽ phải đạt tới tam kiếp ma kiếp, đến lúc đó thì hơi phiền phức, không biết nàng ta có chống lại nổi không. Mộng Tiêu Hồn lo lắng nói. - Vậy có biện pháp nào không? - Không có, chúng ta cũng không giúp được gì. Mộng Tiêu Hồn cất tiếng nói. - Muội vẫn tin tưởng Thiến Nhi có thể sống, dù sao ba năm qua cho dù đau khổ Thiến Nhi vẫn sống được đó thôi. Thượng Quan Uyển Nhi cất tiếng nói. Nhạc Thành bế quan suốt ba năm, trong ba năm này, tu vi của hắn đã tăng tiến vô cùng. Hiện tại hắn đã đạt tới tu vi đại thừa hậu kỳ đỉnh phong, thủy chung vẫn chưa thể đột phá tới Thiên kiếp, điều này khiến cho Nhạc Thành đau đầu không thôi. Tại Thanh Dương sơn mạch, lúc này một mảng mây đen tràn ngập, cả sơn mạch tràn trong khí tức khủng bố. Trên bầu trời, khí tức làm cho yêu thú phủ phục không dám nhúc nhích. - Thanh Dương môn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lại có động tĩnh lớn như vậy? Thác Ny Tư nhìn về phương hướng của Thanh dương sơn mạch mà nghi hoặc trong lòng. - Tỷ tỷ, ma kiếp này xem ra vô cùng cường hãn, chúng ta không thể trợ giúp sao? Ở phía xa xa, Thượng Quan Uyển Nhi cất tiếng hỏi Mộng Tiêu Hồn. - Loại chuyện này chúng ta cũng không sao có thể giúp đỡ được, ma kiếp này chính là kiếp số của người tu ma chúng ta, độ kiếp chính là chống lại sự ngăn cản của thiên địa. Lúc này trên người của Dịch Thiến có một hắc mang nồng đậm lưu chuyển, ma khí tràn ngập khắp cả Thanh Dương sơn mạch. Ma khí nồng đậm bao phủ Dịch Thiến vào bên trong, mà lúc này trong lòng Dịch Thiến bắt đầu nghĩ lại những chuyện trước kia, lúc nàng còn nhỏ được cha mẹ sủng ái, khi đó Nhạc Thành cũng chơi thân chăm sóc nàng. Cho đến một ngày nàng tới Thanh Dương môn, trở thành đệ tử sáng chói ở đây. Không lâu sau, nàng biết tin Nhạc Thành không thể tu luyện chênh lệch giữa hai người càng ngày càng lớn. Tất cả hiện ra trước mặt của nàng, nàng biết tin hắn tự sát, nàng tiếc hận. Nàng thật muốn xin lỗi hắn. Lúc tới Nhạc gia, trong lòng nàng thậm chí đã nhỏ máu, kỳ thực nàng cố nén lại mà thôi. Sau ba năm ước hẹn, nàng đã phải chịu thua… Nhưng lúc tới Huyền Thiên nội lục, phát hiện ra mình với hắn chênh lệch ngày càng lớn, hắn lúc đó chỉ khinh thường nhìn qua mình một lần. Thời gian từ từ trôi qua, ký ức của Dịch Thiến ngày càng trở nên mờ mịt. - Đến đây đi, giết ta đi, ta rốt cuộc đã giải thoát rồi, ngươi vốn là của ta, chúng ta có thể ở cùng một chỗ nhưng hiện tại ngươi lại tra tấn ta, giết ta đi. Dịch Thiến nở ra một nụ cười, trong mắt có cả nước. - Được, ta sẽ giết. Nhạc Thành lạnh lùng nói, kiếm quang của hắn bắn lên lao thẳng về phía nàng, - Được ngươi giết ta, chết trong tay ngươi cũng tốt. Dịch Thiến nhắm hai mắt lại, nàng tiếp nhận sự thật này mà không phản kháng. - Không ta muốn tái chiến với ngươi một hồi, không cần biết kết quả thế nào, ngươi cuối cùng cũng có thể giết ta, nhưng hiện tại ta muốn tái chiến một hồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Dịch Thiến đờ đẫn, ma khí tràn ngập vào hai mắt, Nhạc Thành ở trên không trung cũng mờ mờ biến mất không thấy đâu. Đồng thời lúc này ma khí tràn ngập quanh người của nàng, khí tức cũng tăng lên. - Nhị kiếp đã qua, chỉ còn tam kiếp. Mộng Tiêu Hồn cất tiếng nói. - Tam kiếp có phải rất khó không? Thượng Quan Uyển Nhi cất tiếng hỏi Mộng Tiêu Hồn. - Đối với người khác thì khó nhưng với Dịch Thiến thì có lẽ không đáng gì, ba năm nay nàng thừa nhận rất nhiều đau khổ, cho nên tam kiếp này sẽ không làm khó được nàng.