- Vân tiểu thư, các vị ngồi xuống đi. Nhạc Thành mỉm cười với người của Vân gia, sắc mặt sau đó khôi phục lại vẻ bình thường. - Lục tiên sinh không Nhạc Thiếu gia, ngươi gọi ta là Phỉ Phỉ là được rồi. Vân Phỉ Phỉ mỉm cười nói. - Cha, nhị thúc, đại ca nhị ca mọi người ngồi đi. Nhạc Thành quay đầu nhìn về phía đám người Nhạc Tử Sơn mà nói, sau đó lập tức tộc nhân của Nhạc gia cũng ngồi xuống, Khiếu Thiên Hổ cùng với Tử Điện Mãng thì tôn kính đứng sau lưng của hắn. Nhìn thấy hai cường giả đứng sau lưng Nhạc Thành, Vân Linh cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra, hắn cũng không cảm nhận được khí tức trên người Nhạc Thành, thật là khó tưởng tượng, cũng không cảm nhận được linh hồn lực trên người Nhạc Thành. - Khiếu Thiên Hổ, ngươi cảnh cáo Vân gia Đấu Hoàng không được nhìn Linh hồn lực của ta nữa. Nhạc Thành dùng thần thức nói với Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng, người ngoài cũng không biết được. - Vân gia Đấu Hoàng, chủ nhân ta muốn cảnh cáo ngươi, ngươi mà còn dùng linh hồn lực nhìn trộm nữa thì chủ nhân sẽ không khách khí. Khiếu Thiên Hổ Vân Linh khẽ giật mình, sau đó lập tức thu hồi linh hồn lực, nhìn thấy Nhạc Thành phát giác ra linh hồn lực của mình, hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh, hắn chỉ muốn nhìn xem thực lực của Nhạc Thành mà thôi, thực sự không có ác ý. Vân Linh nói: - Thật xin lỗi, ta không có bất kỳ ác ý nào, chỉ là kỳ quái mà thôi, xin thứ lỗi. Đột nhiên người của Nhạc gia hét lớn một tiếng, lão tổ tông cất tiếng xin lỗi, người của Nhạc gia cũng không hiểu chuyện gì xảy ra mà nhìn chằm chằm về phía lão. - Chỉ nói vậy thôi, các ngươi Nguyên Bảo tông đến Nhạc gia dự định làm gì? Nhạc Thành thảm nhiên nói, hắn phát hiện ra linh hồn lực trên người Nhạc Thành không phải tu vi thực lực mạnh mà là vì linh hồn lực đặc biệt cường đại mà thôi, linh hồn lực của Nhạc Thành nếu như thấp thì đã không phát hieenjr a. - Hôm nay chúng ta đến xin lỗi Nhạc gia, Vân gia trước kia hồ đồ, mạo phạm Nhạc gia cho nên hôm nay lão tổ tông nhà ta đã mang Vân gia gia chủ cùng Vân gia trưởng lão và Hoàng Khắc Lương tới đây bồi tội. Vân Phỉ Phỉ nói. - Ừ. Nhạc Thành nhìn hai người trên mặt đất nói với Nhạc Tử Sơn: - Cha, chuyện này cha thấy nên xử lý thế nào? - Thành Nhi, chuyện này do con làm chủ là được. Nhạc Thành nhìn thấy đối phương có cường giả đấu hoàng thì trong lòng cũng không tự nhiên, nói thế nào thì ông cũng mới chỉ có vu vi Đấu Linh, trước mặt Đấu Hoàng cường giả sẽ bị uy áp. Nhạc Tử Sơn còn nhớ rõ trước kia chỉ vì cửa hàng binh khí của mình vì mong được Nguyên Bảo tông đã phải ăn nói khép nép, ngay cả một chấp sự của bọn họ cũng không dám đắc tội, không ngờ Nhạc gia lại có ngày hôm nay, người của Nguyên Bảo tông phải ăn nói khép nép với Nhạc gia. - Đại ca,nhị ca hai người thấy thế nào? Nhạc Thành hỏi Nhạc Long và Nhạc Hạc, dù sao đây cũng là chuyện của cả Nhạc gia, mình cũng không nên làm chủ một mình. - Tam đệ, tất cả chúng ta nghe theo đệ là được, đệ quyết định thì tốt rồi. Nhạc Long và Nhạc Hạc cũng giao toàn bộ cho Nhạc Thành xử lý, trên nét mặt của người nhà họ Vân có vẻ gì đó không tự nhiên, bọn họ nhận ra hai người này có sát khí, sát khí này phải trải qua ma luyện ở Quỷ Uyên mới có được. - Phỉ Phỉ tiểu thư, Vân gia phải chăng do cô nương làm chủ, nếu như cô không làm chủ được thì ta cũng đành phải…. Trong mắt của Nhạc Thành xuất hiện hàn ý, đầu tiên chăm chú nhìn Vân Phỉ Phỉ. - Yên tâm đi Nhạc thiếu gia, Phỉ Phỉ hiện tại đang là tộc trưởng của Vân gia, về sau cũng là tông chủ của Nguyên Bảo tông, nàng ta tuyệt đối đại biểu cho Vân gia, cũng là đại biểu cho ta. Vân Linh mỉm cười nói, trong lòng hắn không khỏi cười khổ. - A. Nhạc Thành nhìn Vân Phỉ Phỉ, không ngờ Vân Phỉ Phỉ đúng là tộc trưởng của Vân gia, biến hóa này thật lớn, hắn thầm nghĩ trong lòng: - Nguyên Bảo tông bị mình hỏa thiêu, Vân gia chọn Vân Phỉ Phỉ làm tông chủ chỉ sợ không tốt lắm. - Nhạc thiếu gia, hai người Vân gia mạo phạm chúng ta có mang tới, xử trí thế nào thì Nhạc thiếu gia làm chủ là được. Vân Phỉ Phỉ cười nói: - Ta biết Vân gia vô cùng mạo phạm Nhạc gia, xin thiếu gia nể mặt Phỉ Phỉ mà không làm khó Vân gia nữa. Nhạc Thành mỉm cười mà nhìn Vân Phỉ Phỉ trong lòng hắn thầm nghĩ, nữ tử này đúng là nhanh mồm nhanh miệng, dù sao trước kia nàng ta cũng giúp đỡ mình không ít. - Quả nhiên là Phỉ Phỉ tiểu thử đã là tông chủ của Nguyên Bảo Tông, ta xin nói rõ trước, ta hoàn toàn là nể mặt mũi của Phỉ Phỉ tiểu thư. Nói xong, Nhạc Thành quay đầu nhìn về phía Vân gia: - Nếu về sau có người nào còn gây bất lợi với Vân gia thì ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua. - Aizzz…. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Vân Linh thở dài một hơi, không ngờ mình đường đường là một cửu tinh Đấu Hoàng lại còn bị một người trẻ tuổi không để vào mắt, Phỉ Phỉ còn lớn hơn cả mình. - Vậy đa tạ Nhạc tiên sinh, tiểu nữ đại biểu cho Vân gia xin lỗi Nhạc gia. Vân Phỉ Phỉ mừng rỡ nói, mình trước kia biết vị Lục tiên sinh này không đơn giản rồi. - Vị lão nhân này không biết xưng hô thế nào? Nhạc Thành đột nhiên hỏi Vân Linh. - Lão phu chính là Vân Linh. Vân linh sắc mặt không biết nổi mà nói, không biết Nhạc tam thiếu gia hỏi mình là gì. - Hóa ra là Vân Linh tiền bối. Nhạc Thành nói: - Tiểu tử là Nhạc Thành, tin rằng chuyện trước kia giữa Nhạc gia và Vân gia lão gia đã biết rồi, không biết Vân Linh tiền bối thấy tại hạ xử lý thế nào? Vân Linh mỉm cười trong lòng mà nói: - Tiền bối thì không dám nhận, Nhạc thiếu gia gọi ta một tiếng Vân Linh là được, Nhạc gia bất hòa với Vân gia, xử lý như vậy đã là đại lượng, ta cam đoan từ nay về sau sẽ không gây bất lợi với Nhạc gia.