Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 508: Kết giới Trần gia (2)



- Xoẹt xoẹt.
Ở giữa không trung hiện ra hai lối thông đạo, sau đó mấy thân ảnh rơi xuống.
- Phượng Kình trưởng lão, đã lâu không gặp rồi.
Ở giũa không trung mấy đạo thân ảnh đi tới, người vừa rồi chính là Phượng Kình của Thần Phượng Tộc, Nhạc Thành cũng biết.
Nhạc Thành không ngờ rằng Phượng Kình cũng đến, đánh giá Phượng Kình một chút ánh mắt của hắn lại nhìn về phía kết giới Trần gia, diện tích phía trước khá lớn, xem ra còn lớn hơn cả Huyền thiên đại lục.
Phượng Kình bây giờ cũng nhìn thấy Nhạc Thành, sắc mặt của hắn liền hơi biến đổi sau đó liền cất tiếng chào Trần Tân.
- Xoẹt xoẹt.
Ở giữa không gian lại có một lối ra, từ trong thông đạo, mấy đạo thân ảnh xuất hiện.
Sắc mặt của Nhạc Thành hơi biến đổi mà tiến lên phía trước, bởi vì đây chính là Vũ Văn Minh Quang, cữu cữu của Yến Hiểu Kỳ, dựa theo thân phận thì hắn phải bước lên trước mà chào hỏi.
- Nhạc Thành, tại sao ngươi lại ở đây?
Vũ Văn Minh Quang rời khỏi thông đạo nhìn thấy Nhạc Thành thì cất tiếng hỏi.
- Cữu cữu.
Nhạc Thành tuy rằng không tụ nhiên nhưng vẫn tiến lên.
- Vũ Văn huynh, hai người thân nhau từ trước sao?
Trần Tân thấy Vũ Văn Minh Quang đi tới thì không khách khí chào hỏi, hiển nhiên hai người đã quen biết nhau một thời gian.
- Hỏa Lão, ông cũng có mặt sao?
Vũ Văn Minh Quang nhìn thấy Hỏa Lão sau lưng Nhạc Thành thì mỉm cười mà nói, Hỏa Vô Thiên hai trăm năm trước đã là cường giả của Huyền Thiên nội lục, với mấy thái thượng trưởng lão ở Vũ Văn gia cũng có giao tình, Vũ Văn Minh Quang dĩ nhiên là muốn đáp lễ.
- Ta và Nhạc Thành tới xem.
Hỏa Lão mỉm cười sau đó cũng đáp lễ.
- Vũ Văn huynh đã lâu không gặp rồi.
Ở sau lưng Nhạc Thành, Nhạc Sử Chân cũng ôm quyền thi lễ.
- Sử trưởng lão, Nhạc Thuần trưởng lão,đã lâu không gặp. Tại sao mọi người lại tới đây?
Vũ Văn Minh Quang cũng cất tiếng đáp.
- Chúng ta đi cùng tộc trưởng.
Nhạc Sử Chân cất tiếng nói.
- Thật không, Nhạc Duy tộc trưởng đã tới đây?
Vũ Văn Minh Quang nhìn bốn phía mà hỏi.
- Vũ Văn huynh, tộc trưởng Nhạc gia về sau chính là Nhạc Thành.
Nhạc Sử Chân nói với Vũ Văn Minh Quang.
- Ngươi nói cái gì, Nhạc Thành đã là tộc trưởng Nhạc gia?
Vũ Văn Minh Quang cảm thấy bất ngờ hỏi lại.
- Không sai, Nhạc Duy tộc trưởng đã thoái vị.
Nhạc Sử Chân cất tiếng nói.
Nhạc Thành, là thật sao?
Vũ Văn Minh Quang nghi hoặc mà hỏi Nhạc Thành.
- Mọi chuyện rất dài dòng, chút nữa ta sẽ nói với cữu cữu.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Xoẹt xoẹt.
Ở giữa không trung lại xuất hiện mấy đạo thân ảnh khác, sau đó một thanh âm truyền tới:
- Vũ Văn Minh Quang, ngươi còn tới sớm hơn cả ta.
- Hắc Sơn, là ngươi sao?
Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói với mấy thân ảnh trên không trung.
Mấy đạo thân ảnh rơi xuống,chính là Hắc Sơn trưởng lão, Hắc Sơn đưa mắt nhìn Nhạc Thành mà hỏi:
- Tiểu tử, tại sao ngươi cũng đến.
- Hắc Sơn, đây là tộc trưởng của chúng ta.
Nhạc Thuần nói với Hắc Sơn.
-Nhạc Thuần, Nhạc Sử Chân hai người các ngươi nói cái gì, các ngươi muốn gạt ta sao?
Hắc Sơn cười ha hả, dĩ nhiên là không tin.
- Hắc Sơn, chuyện bọn hắn nói là sự thật, Nhạc Thành hiện là tộc trưởng của Nhạc gia.
Vũ Văn Minh Quang tiến lên mà nói.
- Thật không?
Lúc này Hắc Sơn không thể không tin.
Nhìn Nhạc Thành, Hắc Sơn nổi lên nghi ngờ, tựa hồ như nghĩ tới một chuyện.
- Ra mắt Hắc Sơn trưởng lão.
Nhạc Thành tiến lên ôm quyền mà nói.
- Ngươi đừng đa lễ, hiện tại ngươi là tộc trưởng Nhạc gia, ta nhận không nổi.
Hắc Sơn vội vàng hoàn lễ, thần sắc hơi buồn cười.
Hắc Sơn đã đến, Trần gia dĩ nhiên phải chào hỏi một phen, Nhạc Thành chăm chú nhìn Vũ Văn gia và Tôn gia,thực lực của hai bên cũng có mấy người lục tinh Đấu Tôn và hai thất tinh Đấu Tôn, có vẻ bây giờ mình chính là thế lực mạnh nhất.
- Xoẹt xoẹt xoẹt.
Giữa không trung liên tục mở ra hai lối thông đọa.
Một hán tử trung niên cao gầy hiện ra, người này mặc trường bào màu xám, sau lưng người này chính là bốn lục tinh Đấu Tôn.
Mặt khác có một cự hán áo vàng, bộ dạng giống như là cột điện bằng sắt vậy, toàn thân tràn ngập khí tức cường hãn.
Nhạc Thành dò xét thì biết rằng đây là người của Toan Nghê Tộc và Hổ Tộc.
- Nhạc Thành, người mặc áo xám bên trái là người của Toan Nghê Tộc tộc tên là Long Tam, bát tinh Đấu Tôn, độ dày huyết mạch cũng không thấp. Mặt khác người kia của viễn cổ Hổ Tộc tên là Hổ Sát cũng có thực lực bát tinh Đấu Tôn.
Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói với Nhạc Thành.
- Người này cũng có thực lực bát tinh Đấu Tôn hay sao?
Sắc mặt của Nhạc Thành biến đổi, chỉ cần không phải là tu vi ngoài cửu tinh Đấu Tôn thì hắn không để mắt tới.
Nhìn thấy Long Tam, Trần Tân dĩ nhiên là không thể không đến hắn vội vàng mời mọi người vào phòng hàn huyên.
- Vũ Văn Minh Quang, ngươi cũng tới sao?
Một lát sau Long Tam, U Minh lão đại, Phượng Kình, người của Tứ Đại Thú Tộc đã tới chào hỏi.
-Chẳng lẽ ta không thể đến?
Vũ Văn Minh Quang nở ra một nụ cười.
- Hắc Sơn, tiêu tử ngươi cũng đã đạt tới thất tinh Đấu Tôn, tu vi cũng tiến bộ thật nhanh.
Hổ Sát cất tiếng nói, thanh âm vang lớn đủ cho mọi người ngh được.
- Hổ Sát, ý ngươi là gì, ngươi không phải nhiều hơn ta một tinh sao, muốn động thủ thì Hắc Sơn ta cũng không sợ ngươi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắc Sơn trầm sắc mặt xuống, oán giận mà nói.
- Đến đi, chúng ta trước hết luận bàn một phen.
Hổ Sát cất tiếng nói, tựa hồ như không để Hắc Sơn vào trong mắt.s
- Hổ Sát, ta đọ sức với ngươi một chút thế nào?
Vũ Văn Minh Quang kéo Hắc Sơn lại, với thực lực của Hổ Sát, Hắc Sơn không phải là đối thủ.
- Mọi người để sau hãy luận bàn, hôm nay chúng ta tới để tương trợ Trần gia.
Long Tam cất tiếng nói, thấy Hổ Sát như vậy hắn liền hơi trầm sắc mặt xuống sau đó ánh mắt vô tình hữu ý nhìn về phía Nhạc Thành.
- Ta nghe nói lần trước ở trong viễn cổ kết giới ngươi chính là tên tiểu tử làm chuyện xấu phải không?
Long Tam trầm sắc mặt xuống sau đó tràn ngập lãnh ý nhìn Nhạc Thành.
- Long Tam, đây là tộc trưởng của Nhạc gia, cho dù tộc trưởng của Toan Nghê tộc nhìn thấy cũng phải khách khí.
Nhạc Thuần biến đổi sắc mặt mà cất tiếng nói.
Nhạc Thành đánh giá Long Tam phía trước, hắn không ngờ rằng Long Tam lại gây sự với mình.
- Tộc trưởng Nhạc gia, miệng cò hôi sữa mà thôi, ta thấy Nhạc gia càng lúc càng không ra gì.
Ánh mắt của Long Tam trở nên khinh bỉ mà nói.