Yến Hiểu Kỳ, tự nhiên biết Dịch Thiến, hai người từng ở Nhạc gia cùng nhau chơi đùa đến lớn, sau đó một người đi Thanh Dương Môn, một người đi Ma Pháp Học Viện, cho nên mới không có gặp lại, lúc này nhớ tới, Dịch Thiến lập tức nhận ra Yến Hiểu Kỳ. - Là ngươi, ngươi là Dịch Thiến, ngươi tại sao ở chỗ này. Yến Hiểu Kỳ cũng nhận ra Dịch Thiến, hai người cùng nhau chơi đùa đến lớn, tự nhiên có thể nhận ra. - Hiểu Kỳ, chúng ta theo Thanh Đồng đi chơi. Yêu Huyên nét mặt khẽ biến đổi, nhìn Yến Hiểu Kỳ nói, nàng lúc này nhìn Dịch Thiến không khỏi nghĩ tới Nhạc Thành. Lúc này Nhạc Thành đang bế quan, nếu biết i Dịch Thiến đến Thần Hoàng Tộc rồi, không biết sẽ như thế nào, chuyện Dịch Thiến cùng Nhạc Thành, Yêu Huyên rất là rõ ràng. - Yêu Huyên tỷ, tỷ theo Thanh Đồng đi chơi, ta cùng bằng hữu hàn huyên một hồi. Yến Hiểu Kỳ nhìn thấy bạn nối khố, tự nhiên là muốn cùng Dịch Thiến hảo hảo trò chuyện. - Hiểu Kỳ, không có gì nói chuyện đâu, loại nữ nhân này ta thấy không đáng giá thâm giao. Yêu Huyên khẽ nói, nhìn Dịch Thiến, Yêu Huyên ấn tượng cũng không tốt. - Yêu Huyên tỷ, ta… Yến Hiểu Kỳ nhìn thần sắc Yêu Huyên, sắc mặt cũng hơi đổi, lúc này mới nhớ tới, Nhạc Thành từng là vị hôn phu của Dịch Thiến, chuyện này Yến Hiểu Kỳ cũng biết, lúc này nàng là thê tử của Nhạc Thành, nhìn thấy Dịch Thiến cũng không quá tự nhiên. - Không biết Thanh Dương Môn đệ tử đắc tội gì với ngươi, tựa hồ là ngươi đối với Thanh Dương Môn đệ tử không có thiện ý. Thượng Quan Uyển Nhi sắc mặt hơi đổi, nhưng sau đó nhìn Yêu Huyên hỏi, từ trong giọng nói của Yêu Huyên, tựa hồ lục y nữ tử này đối với Dịch Thiến cũng không có hảo cảm gì. - Nàng không có đắc tội với ta, chỉ là ta không thích nghe ba chữ Thanh Dương Môn mà thôi. Yêu Huyên khẽ nói, cho dù là có Thượng Quan Uyển Nhi, lúc này trong mắt Yêu Huyên hai nàng sáu sao Đấu Tôn cùng ba sao Đấu Tôn hoàn toàn không để ý. - Yêu Huyên tỷ, để cho ta cùng nàng hàn huyên một chút. Yến Hiểu Kỳ do dự một chút, nhưng sau đó mang theo một tia khẩn cầu nhìn Yêu Huyên nói. - Hiểu Kỳ, ngươi cần gì phải làm như vậy, thôi ta mang Thanh Đồng đi chơi. Yêu Huyên khẽ nhìn Yến Hiểu Kỳ, nàng biết Yến Hiểu Kỳ cùng Dịch Thiến hàn huyên, Yêu Huyên cũng bảo Tôn Thi Thi cùng nhau rời đi. - Hiểu Kỳ, bằng hữu của ngươi… Ta không có đắc tội nàng. Dịch Thiến cảm giác được Yêu Huyên tràn đầy lãnh ý, không khỏi có chút nghi ngờ, tựa hồ nàng chưa từng đắc tội với cô gái này. - Sau này ngươi sẽ biết. Yến Hiểu Kỳ cười khổ một cái, lập tức nói: - Thiến Nhi, chúng ta hàn huyên một hồi. Một chỗ ở Thần Hoàng Tộc g, hai bóng hình xinh đẹp đón gió, hai người đứng trong gió, mang theo vài phần cảm giác thoát tục. - Hiểu Kỳ, những năm nay ngươi thế nào, tại sao ngươi đến Thần Hoàng Tộc. Dịch Thiến nhìn Yến Hiểu Kỳ cao hứng hỏi, lúc này Dịch Thiến vẫn không biết chuyện của Yến Hiểu Kỳ cùng Nhạc Thành, bế quan tám năm đến bây giờ, nàng cũng không trở về Dịch gia, cũng chưa từng đi Lập Anh Trấn, tự nhiên không biết chuyện về Nhạc Thành. - Thời gia qua hoàn hảo, còn ngươi. Yến Hiểu Kỳ khẽ hỏi, trong mắt có thêm một số phức tạp. - Ta không biết nói như thế nào, như vậy, ở Thanh Dương Môn ta cũng không có xuống núi. Dịch Thiến khẽ trả lời, những năm này trôi qua thế nào, nàng cũng không biết nói như thế nào. - Ngươi chưa từng trở về Lập Anh Trấn sao? Yến Hiểu Kỳ do dự một chút hỏi. - Không có, chẳng qua mười một năm trước trở về một lần, sau đó cũng chưa có xuống núi. Dịch Thiến khẽ nói, tựa hồ nhớ tới mười một năm trước trở về Lập Anh Trấn làm cái gì, có lẽ trở về Lập Anh Trấn, thay đổi con đường của nàng. - Nha. Yến Hiểu Kỳ khẽ trả lời, thì ra Dịch Thiến cũng không trở về, cũng chưa biết mình cùng Nhạc Thành quan hệ như thế nào. - Ngươi trở về chính là muốn cùng Nhạc Thành từ hôn sao. Yến Hiểu Kỳ khẽ nhìn Dịch Thiến một cái, nhưng sau đó nhẹ nhàng nói. - Ngươi biết sao. . . Dịch Thiến hơi ngẩn ra, trong lúc nhất thời hai nàng không có lời nào để nói, hai nàng nhìn chăm chú vào phương xa, cũng không biết nên nói cái gì bây giờ. - Ngươi chẳng lẽ không biết, bởi vì ngươi từ hôn, Nhạc Thành thiếu chút đã chết sao, ngươi không cảm thấy như vậy có chút quá đáng sao? Yến Hiểu Kỳ nhẹ nhàng nói, trong giọng nói có một tia trách cứ. - Chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy ta sai lầm rồi sao. Dịch Thiến khẽ nhìn Yến Hiểu Kỳ một cái, trong ánh mắt có chút trống rỗng. Chỉ chốc lát sau, Dịch Thiến đứng xa xa nhìn chậm rãi nói: - Lúc ta biết hắn bởi vì ta tự sát, ta cũng rất đau lòng, nhưng ta không có cách nào, ta gia nhập Thanh Dương Môn, sư phụ hy vọng ta có thể kế thừa môn chủ, hy vọng ta một ngày có thể trở thành cường giả, Nhạc Thành không thể tu luyện, hắn là phế nhân, hắn làm ảnh hưởng đến ta, cho nên ta hy vọng có thể cùng hắn từ hôn. - Nhưng nếu ngươi không đồng ý, Thanh Dương Môn cũng không bắt buộc ngươi. Yến Hiểu Kỳ khẽ nhìn Dịch Thiến hỏi, ánh mắt có một tia trách cứ, có lẽ là tức giận. Bị Yến Hiểu Kỳ nhìn chăm chú, Dịch Thiến không dám nhìn thẳng ánh mắt Yến Hiểu Kỳ, ánh mắt kia tựa như cây đao, bởi vì ban đầu nàng nếu không đồng ý, Thanh Dương Môn cũng không quá mạnh mẻ bức bách nàng, nhưng nàng lúc ấy do dự, tương lai môn chủ Thanh Dương Môn, tương lai cường giả, nàng không cam lòng buông tha. Mà Nhạc Thành không cách nào tu luyện, nàng lựa chọn, nàng không thể làm gì khác hơn là lựa chọn từ hôn. - Là ta thương tổn hắn, ta thiếu hắn, nhưng ta lựa chọn, ai có thể nói cho ta biết, ta phải lựa chọn như thế nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Dịch Thiến tâm tình có chút kích động nói: - Tám năm trước ở Thanh Dương Môn, hắn trả lại cho ta thập bội, ta không còn thiếu hắn cái gì, ta không còn… - Ngươi thật sự không biết sao, nhưng trong lòng của hắn vẫn còn kết quả, bởi vì ngươi từ hôn, hắn mới bỏ hết thảy, có ngày hôm nay, có lẽ hắn còn phải cảm tạ ngươi. Yến Hiểu Kỳ khẽ nói.