Ở trên bầu trời, Nhạc Thành tiến vào trong không gian thông đạo. - Yêu Huyên tỷ, Đại Song, Tiểu Song, mọi người cũng ở đây sao? Nhạc Kiều sau khi tiến vào trong Hạo Thiên Tháp nhìn thấy ba người Yêu Huyên Đại Song và Tiểu Song thì cất tiếng hỏi, còn hai người Thanh Đồng và Hồng Loan thì nàng không nhận ra. - Nhạc Kiều, mọi người không có chuyện gì chứ? Yêu Huyên cất tiếng hỏi với Nhạc Kiều, ban đầu ở Quỷ Uyên, Yêu Huyên và Nhạc Kiều đã quen nhau. - Phụ thân của muội và Phỉ nhi đã bị viễn cổ hổ tộc bắt đi, còn lại mọi người đều không có chuyện gì. Nhạc Kiều mỉm cười mà nói, trên nụ cười của nàng vẫn có một vẻ lo lắng. - Yêu Huyên mụ mụ, những người này chính là người nhà của ba ba sao? Thanh Đồng và Hồng Loan nghiêng cái đầu nhỏ nhìn về phía Nhạc Kiều và Nhạc Tử Sơn bọn họ, hai người biết đây chính là người nhà của Nhạc Thành. - Không sai, đây chính là cô cô của ngươi, còn đây là gia gia, đại bá nhị bá. Đại Song nói với hai tiểu ác ma Thanh Đồng và Hồng Loan. - Đại Song, con nói hai tiểu ác ma này là hài tử của Nhạc Thành hay sao? Nhạc gia kinh ngạc nhìn Thanh Đồng và Hồng Loan hai người, điều này khiến cho bọn họ bất ngờ, đặc biệt là Thanh Đồng và Hồng Loan kêu Yêu Huyên là mụ mụ, đây chính là điều mọi người giật mình không thôi. - Coi như là vậy đi, bọn họ là hài tử của chủ nhân. Đại Song nhất thời cũng không biết trả lời thế nào, nếu Nhạc gia biết thân phận của hai tiểu ác ma này chỉ sợ sẽ kinh ngạc không thôi. - Thật đáng yêu, cũng là sanh đôi phải không, ai là lớn ai là nhỏ vậy? Lệnh Hồ Hạo Thiên và Nhạc Kiều nhìn thấy hai đứa nhỏ này dĩ nhiên là rất yêu thích. - Đương nhiên là ta lớn hơn, ta so với hắn hiều hơn tới mấy nghìn tuổi. Hồng Loan mân mê cái miệng nhỏ nhắn mà nói. - Mấy nghìn tuổi, hai người tổng cộng là bao nhiêu tuổi? Nhạc Kiều mọi người không tin lời nói của Hồng Loan, còn tưởng là Hồng Loan nói lung tung. - Linh châu, ở đây có tới mười viên linh châu, linh châu của Nhạc gia ở đây, rốt cuộc là có chuyện gì? Nhạc Cốc trưởng lão sau khi tiến vào Hạo Thiên Tháp thì bị linh khí của nơi này làm cho kinh ngạc. Sau đó y quan sát bốn phía thì biết được linh khí này phát ra từ mười viên linh châu. - Nhạc Cốc trưởng lão, chuyện này tạm thời giữ bí mật, bất luận cũng không thể nói với người nào trong Nhạc gia, ta còn chưa muốn người khác biết tới. Nhạc Thành đi tới bên cạnh Nhạc Cốc trưởng lão rồi nói, hiện tại không phải là lúc nói ra mọi chuyện. - Ta biết, chỉ cần linh châu ở đây là tốt rồi, chỉ cần bảo vật không lọt vào trong tay của Hắc Ám Thần Điện là tốt. - Nhạc Cốc trưởng lão, từ nơi này tới Song Phong thành phải mất hai mươi mấy ngày, trưởng lão ở đây tu luyện hiệu quả rất không tệ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Nhạc Thành khẽ nói. - Đại ca, nhị ca phụ thân cô cô cô dượng, mọi người mấy năm nay tốt chứ? Nhạc Thành đi tới trước mặt từng người rồi cất tiếng nói. - Cũng khỏe, ngươi thì sao, những năm gần đây có khỏe không? Nhạc Tử Sơn nhìn đứa con thứ ba của mình rồi cất tiếng hỏi. - Con rất khỏe, mọi người cũng tốt là được rồi. Nhạc Thành khẽ mỉm cười rồi nói, nhìn mọi người Nhạc Thành cũng cảm thấy ấm áp. - Tam đệ, ta nghe Nhạc Cốc trưởng lão và Khiếu Thiên Hổ nói thì đệ đã là tộc trưởng của Nhạc gia, Nhạc Thiên lão tổ cũng đã sống lại, Nhạc Thiên lão tổ đang ở Song Phong thành sao? Nhạc Long cất tiếng hỏi Nhạc Thành. - Đại ca nhị ca, nhất mạch Nhạc Thiên của chúng ta đang ở trong Song Phong thành, lần này lão tổ cũng lo lắng mọi người xảy ra chuyện. Nhạc Thành trả lời. - Tam đệ, Nhạc Cốc trưởng lão thực lực của Nhạc Thiên lão tổ là số một số hai ở Huyền Thiên nội lục, tính tình của Nhạc Thiên lão tổ thì thế nào? Nhạc Hạc cất tiếng hỏi Nhạc Thành. - Không sai, thực lực của Nhạc Thiên lão tổ rất mạnh, tính tình cũng rất tốt, nhị ca huynh đừng lo lắng. Nhạc Thành cười nói. - Thành nhi, những năm nay cực khổ cho con rồi, có thể làm tộc trưởng của Nhạc gia nhất định không phải là điều dễ dàng. Nhạc Tử Sơn cất tiếng nói với Nhạc Thành, trong hốc mắt đã hiện ra một chút ướt Ám Thánh Khôi Lỗi. - Không có gì khổ cực, phụ thân đừng lo cho con. Nhạc Thành khẽ nói. - Đại ca, thành nhi đã trưởng thành, hiện tại không phải đã rất tốt hay sao? Nhạc Lan Tâm nói với Nhạc Tử Sơn. - Thành Nhi, con có tính giải cứu phong thúc và Phỉ Phỉ cô nương không? Lệnh Hồ Vô Địch cất tiếng hỏi Nhạc Thành. - Cô phụ, chờ sau khi chúng ta trở về Song Phong thành, đoán chừng cường giả Nhạc gia khi đó sẽ tới lúc đó con sẽ đích thân mang cường giả của Nhạc gia tới viễn cổ hổ tộc một chuyến. Nhạc Thành cất tiếng nói với Lệnh Hồ Vô Địch. Nhạc Thành tính ra đội hộ vệ Kim Long cũng đã đến Song Phong thành, nếu viễn cổ hổ tộc bắt Phong thúc, Nhạc Thành dĩ nhiên không bỏ qua cho họ. - Lúc cứu nhị thúc, ngươi cũng cần phải cẩn thận một chút, ta thấy người kia thực lực vô cùng lợi hại, đều là cương giả Đấu Thánh. Nhạc Tử Sơn nói vơi Nhạc Thành, những người kia thực lực vô cùng cường hãn, Nhạc Tử Sơn cũng lo lắng không thôi. Ban đầu Nhạc Tử Sơn đối với Đấu hoàng đã là một thứ gì đó rất xa vời, những năm nay nhờ đan dược mà mới từ Đấu Linh đột phá lên được tới Đấu Hoàng. -Lão gia yên tâm đi, thực lực của chủ nhân đủ để đánh chết Hổ Kính, đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Khiếu Thiên Hổ cất tiếng nói. - Tam đệ chẳng lẽ đệ đã đột phá tới Đấu Thánh rồi sao? Nhạc Long và Nhạc Hạc mọi người kinh ngạc hỏi Nhạc Thành. - So với Nhạc Thiên lão tổ thì vẫn kém một chút, hiện tại mới đạt tới bát tinh Đấu Thánh mà thôi. Nhạc Thành khẽ nói, vì người nhà lo lắng nên Nhạc Thành không thể không nói ra thực lực của mình. - Bát tinh Đấu Thánh… Tất cả mọi người đều hít một hơi, đều là tu luyện cho nên mọi người biết ngũ tinh Đấu Thánh và bát tinh Đấu Thánh khác nhau thế nào, đặc biệt là đến hàng thứ Đấu Thánh, tăng them một tinh đã chênh lệch vô cùng lớn. - Biểu ca, huynh đột phá tới bát tinh Đấu Thánh rồi sao, sau này đệ ở bên cạnh huynh tu luyện. Lệnh Hồ Hạo Thiên vô cùng sùng bái nhìn Nhạc Thành mà nói. - Muội chỉ cần cố gắng thì sẽ có ngày đạt tới. Nhạc Thành nhìn về phía Lệnh Hồ Hạo Thiên mà nói. Thiếu niên này càng ngày càng lớn. - Cha, chúng ta tại sao không đi tới viễn cổ hổ tộc luôn, lần này chúng ta thiêu viễn cổ hổ tộc thành một mảng lửa là được, xem bọn họ còn dám chọc tới chúng ta không. Thanh Đồng cùng Hồng Loan cất tiếng nói với Nhạc Thành. - Thành nhi, con phải dạy dỗ con gái cho tốt, còn nhỏ tuổi như vậy lỡ bọn họ gặp nguy hiểm thì sao, không được sau này để ta dẫn bọn nhỏ này đi theo là tốt hơn. các con trẻ tuổi không biết chuyện dạy dỗ con cái. Nghe Thanh Đồng nói, Nhạc Tử Sơn thất kinh, cháu của mình mới mấy tuổi mà lại nói chuyện tranh đấu tàn nhẫn như thế, tuyệt không thể được. - Gia gia, tuổi của con còn lớn hơn người đó! Hồng Loan chu cái miệng nhỏ nhắn ra cười nói. - Phụ thân, Thanh Đồng và Hồng Loan có thực lực bảo vệ mình, người không cần phải lo lắng. Nhạc Thành bất đắc dĩ cười nói, xem ra phụ thân tưởng rằng Thanh Đồng và Hồng Loan thực sự là cốt nhục của mình. - Vậy cũng không được. Nhạc Tử Sơn trừng mắt nhìn Nhạc Thành sau đó nhìn Thanh Đồng và Hồng Loan nói: - Lần này gia gia không có lễ ra mắt với các ngươi, lần sau nhất định sẽ có, các ngươi ở cạnh gia gia được không? -Gia gia, chúng con ở bên cạnh gia gia chỉ sợ làm người sợ hãi, hay là thôi đi. - Hai tiểu tử này thật đáng yêu. Nhạc Long Nhạc Hạc Nhạc Lan Tâm bọn họ cười nói. Nhìn thấy bộ dáng của mọi người, Khiếu Thiên Hổ Yêu Cơ Đại Song Tiểu Song chỉ có thể bất đắc dĩ, dáng vẻ bề ngoài của hai tiểu ác ma này đúng là gạt người. Cùng là người nhà, dù sao cũng không có biểu hiện gì khác, nhưng hiện tại Nhạc Thành vẫn lo lắng không thôi, hắn cố nén áp chế tận đáy lòng, hừ viễn cổ hổ tộc các ngươi hãy chờ đó, rồi ta sẽ băm vằm toàn tộc các ngươi ra.