Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 955: Di hình hoán vị, huyễn hóa vạn thiên



- Phải đánh chết, người này không thể giữ lại.
Hổ Mãnh cắn răng một cái, thân ảnh hóa thành một đạo tàn ảnh, hư không bay tới.
Một tiếng sấm nổ vang lên, thân ảnh của Hổ Mãnh vừa xuất hiện thì Nhạc Thành cũng ở nơi đó, ở sau lưng Nhạc Thành hoàng mang đại hiện, tuy nhiên thân thể Hổ Mãnh cũng tràn ngập, thiên phú bản thể của hắn cũng xuất hiện, hôm nay vì phải đánh chết Nhạc Thành, Hổ Mãnh phải sử dụng thiên phú của mình.
- Tiểu tử, hôm nay ta không thể không đánh chết ngươi.
Cự hổ vạn thước cất tiếng rít gào, hung hăng bổ xuống Nhạc Thành, giờ phút này dưới thiên phú bản thể của Hổ Mãnh, Nhạc Thành hiện tại như một con kiến bé bỏng.
Nhạc Thành cũng không quay đầu lại, nguyên thần của hắn cảm nhận được tất cả những điều diễn ra sau lưng, chỉ có Kim Long thân thể trên người là phát huy đến mức cực hạn.
Mà Nhạc Thành lúc này đối mặt với uy áp của Hổ Mãnh cũng cảm thấy nghi hoặc, Hổ Mãnh này thật sự nghĩ mình đã chết, một chiêu này đã sử dụng thiên phú bản thể, biểu thị cho thực lực mạnh nhất của Viễn Cổ Hổ Tộc.
- Ầm ầm.
Từng thanh âm vang lên, Nhạc Thành cảm nhận được một lực lượng cường hãn truyền từ phía sau lưng tới, lúc này hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng như muốn cuồn cuộn xáo trộn.
- tam đệ.
- Nhạc Thành.
Nhạc Long, Nhạc Hạc, Nhạc Kiều ba người đều kêu lên. Nhìn thấy Hổ Mãnh đánh về phía Nhạc Thành bọn họ kinh hãi không thôi, đều xông tới ngăn cản.
- Xoẹt.
Nhạc Kiều thực lực mạnh nhất tốc độ cũng nhanh nhất, trong nháy mắt hóa thành một đạo quang mang bắn về phía bản thể thiên phú của Hổ Mãnh, mà Nhạc Long, N hạc Hạc hai người cũng nhanh chóng vọt theo.
- Hóa ra là người một nhà, các ngươi muốn chết sao?
Cự hổ viễn cổ quát lớn, thân thể nhìn thấy Nhạc Kiều tiến tới thì chỉ mỉm cười, ngay sau đó thân ảnh như thiên trụ bắt đầu công kích lên trên người của Nhạc Kiều.
Nhìn thấy Nhạc Kiều hoa dung thất sắc, trước mặt thì là một con cự hổ, nàng liền nhắm nghiền hai mắt lại.
- Ngao.
Một tiếng gầm gừ vang lên, một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp đã tiến tới Nhạc Kiều, sau đó thân thể này đã hóa thành một bản thể Hóa Xà thượng cổ, chính là Thanh Đồng.
- Thanh Đồng, Thanh Đồng.
Đúng lúc này, Nhạc Kiều, Nhạc Long bọn họ đã nhận ra đó chính là Thanh Đồng, đứa cháu thân yêu của mình, nhìn thấy bản thể cao lớn, bọn họ đều hít vào mốt hơi.
- Ầm ầm.
Từng thanh âm khổng lồ vang lên, khí tức trở nên cuồng bạo, thân thể cự hổ nhìn thấy hóa xà thân thể của Thanh Đồng thì quét chân một cái, cường hãn lực lượng bắn ra, đẩy lui Thanh Đồng lại.
Thanh Đồng lúc này nhẹ nhàng, chỉ bị đẩy lui vài trăm thước mà thôi, đồng thời có hai luồng khí đánh ra, chính là Nhạc Kiều và Nhạc Long hai người đánh tới.
- Ầm ầm.
Ở trên mạt đất, Nhạc Thành từ từ bay lên, vừa rồi ăn một đòn này Nhạc Thành không bị thương, chẳng qua hắn chủ quan nên mới trúng đòn mà thôi.
- Cha, cha không có chuyện gì chứ?
Thanh Đồng thu hồi bản thể to lớn tiến tới gần Nhạc Thành mà hỏi.
- Không có gì, chỉ là nhất thời khinh thường mà thôi.
Nhạc Thành cất tiếng nói, Nhạc Thành thật áy náy, nếu vừa rồi Hổ Mãnh là Đoan Mộc Cuồng thì thật phiền toái.
- Nơi này giao cho cha, con đánh không chết hắn được.
Thanh Đồng chu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu ra mà nói, sau đó thân ảnh nhanh như chớp đã vọt tới lục tinh Đấu Thánh lúc nãy nó đang giao chiến.
- Kim Tiên Khôi Lỗi.
Thủ ấn của Nhạc Thành ngưng kết, từ trong mi tâm của hắn bắn ra Hạo Thiên Tháp, ngay sau đó năm thân ảnh màu vàng xuất hiện, chính là năm con Kim Tiên Khôi Lỗi.
- Đi.
Thủ ấn của Nhạc Thành đánh ra, năm con Kim Tiên Khôi Lỗi bay tới cạnh ba người Nhạc Long, Nhạc Kiều và Nhạc Hạc, mang theo lực oanh kích vô cùng lớn.
Về phần Hổ Mãnh, Nhạc Thành không coi vào đâu, năm con Kim Tiên Khôi Lỗi cũng có thể động thủ với hắn huống chi Nhạc Thành muốn đích thân mình động thủ, vừa rồi ngạnh kháng một kích, huyết khí của Nhạc Thành đã trở nên nhộn nhạo, tuy pháp lực bị tiêu hao nhưng cũng không đáng ngại.
Mà lúc này Hổ Mãnh cũng nhìn chằm chằm về phía Nhạc Thành mà rung động. Nhạc Thành ngạnh kháng một kích mà không có chuyện gì khiến cho hắn kinh ngạc không thôi, còn có ma thú quỷ dị kia nữa, tựa hồ như thực lực không hề ở dưới hắn.
Cùng lúc đó dùng linh hồn theo dõi Hổ Mãnh cũng lo sợ, người của Viễn Cổ Hổ Tộc hiện tại đang bị tàn sát, không thể là đối thủ của Nhạc gia. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đối với chiến trường này, Nhạc Thành đang nở một nụ cười, đội hộ vệ Kim Long thực lực dĩ nhiên là mạnh hơn nhiều so với đội hộ vệ Hổ Vương kia, huống chi còn có Khiếu Thiên Hổ và chúng nữ, Đại Hắc, Nhạc Liệt và mấy Đấu Thánh cường giả nữa.
Đấu Thánh đối phó với Đấu Tôn, ra tay là có người ngã xuống, Viễn Cổ Hổ Tộc giờ này đã chết rất nhiều người.
- Chết tiệt, ta sẽ không tha cho ngươi.
Hổ Mãnh cũng không bận tâm, lần này thực lực của Nhạc gia khiến cho hắn kinh hoàng, tại sao Nhạc gia lại có nhiều người như vậy, còn có những ma thú cấp chín chưa từng thấy qua nữa.
Thiên phú bản thể của Hổ Mãnh liền rít gào, thân hình nhanh chóng chạy lên trên bầu trời, không gian cũng như muốn cuộn sóng, theo sát đôi chân kia, hổ trảo xuất hiện, dữ dội bắn về phía Nhạc Thành.
Nhạc Thành đứng ỏ trên bầu trời, hắn cũng không muốn lui xuống, tuy nhiên thủ ấn lại biến hóa.
Hừ, để xem ngươi còn kêu gào trước mặt ta không.
Nhạc Thành cười lạnh, thân hình của hắn chuyển động, vừa rồi hắn chỉ dò xét mà thôi, hiện tại sẽ không khách khí, Nhạc Thành vốn tính rằng dùng một đòn giết chết Hổ Mãnh này, lúc đó mới có thể tiêu tan lửa giận trong lòng mình.
- Âm Dương Kiếm, đi.
Thủ ấn của Nhạc Thành cất lên, Âm Dương Kiếm một lần nữa hóa thành kiêm quang, tám mũi Âm Dương Kiếm ong ong phát ra thanh âm, bắn về phía bản thể của Hổ Mãnh.
Lần này Nhạc Thành thi triển Âm Dương Kiếm so với lần gần đây nhất thì mạnh hơn rất nhiều, kiêm quang đều phát huy sứ mạnh gấp đôi.
Hổ Mãnh ngẩn ra một chút, một mảng lưới chắn lại Âm Dương Kiếm, tuy nhiên không có tác dụng, Âm Dương Kiếm vẫn bay thẳng về phía hắn.
Lúc này Hổ Mãnh đã cảm nhận được khí tức của kiếm quang vô cùng mạnh mẽ, so với khí tức vừa rồi thì mạnh hơn không ít, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ. Hắn rùng mình không hề dám chậm trễ song chỉ thu hồi, ngẩng đầu lên, chân trái tràn ngập hoàng mang, lăng không bổ về phía kiếm quang kia.
Võng kiếm không thèm tránh né, chạm phải trảo của Hổ Mãnh, hoàng mang dâng lên, tám thanh kiếm đã bị Hổ Mãnh chạm phải.