Lúc này Đoan Mộc Cuồng cùng Đại Thiên Tôn, bọn người Trần Vân lão tổ nhìn thoáng qua Nhạc Thành, nguyên lai thượng cổ linh châu đều ở trong ta Nhạc Thành, mà Trần Vân lão tổ cùng Tôn Lương lão tổ, đám người Vũ Văn Lê mặc dù nghe Nhạc Thành cùng Hỗn Thế Ma Vương nói, nhưng là cũng đại khái nghe được rõ ràng, nguyên lai cửu khỏa linh châu các tộc là ở trong tay Nhạc Thành, tất cả mọi người còn tưởng rằng đã đánh rơi ở tại cổ động rồi. - Nhưng ta không giao cho ngươi đâu. Nhạc Thành nhìn Hỗn thế lão ma nói. - Ta đây cũng chỉ vì nó, đến lúc đó làm cho ngươi ăn không ít đau khổ. Hỗn Thế Ma Vương nhìn Nhạc Thành nói. - Xuy. Nhưng vào lúc này, ấn đường Nhạc Thành xuất hiện một mảnh hào quang bắn nhanh ra, nháy mắt đem Yêu Huyên, Thanh Đồng, Hồng Loan Đại Song Tiểu Song, Trần Vân lão tổ, Tôn Lương lão tổ, Vũ Văn Lê lão tổ vào trong đó, tùy theo ánh hào quang bạo bắn về phía trên bắt đầu chậm rãi tiêu thất cái khe không gian. - Lưu lại cho ta. Hỗn Thế Ma Vương trên mặt biến hóa, một cỗ hắc mang trong tay nhất thời hóa thành cự võng ngăn cản tại phía trước phiến hào quang, cả không gian đều bị hắc mang cự võng bao vây lại. - Xuy xuy. Nhưng chỉ trong một cái thở gấp mà thôi, hào quang trực tiếp trốn vào cái khe không gian biến mất không thấy. - Ma vương, bọn hắn chạy thoát, ta đi truy đuổi. Đoan Mộc Cuồng sắc mặt đại biến, hắn cũng thật không ngờ Nhạc Thành chạy trốn trong thông đạo không gian, đây chính là cổ nham kết giới. - Đừng đuổi theo, ở Cửu Thiên Thập Địa Phục Ma Đại Trận chính là bị tạo ra một đạo lỗ hổng mà thôi, tùy thời bị vây lại, đến lúc đó vĩnh viễn đừng nghĩ ra được, tiểu tử đó giảo hoạt, tu vi của ta còn chưa có khôi phục, chờ tu vi ta khôi phục đã, lúc đó phá trừ trận pháp này, lúc này hắn có Hạo Thiên Tháp ngươi đuổi theo cũng không làm gì được hắn, thực lực hiện tại của ta không đến một phần mười, tạm thời cũng không làm gì được hắn. Hỗn Thế Ma Vương nhìn vào cái khe không gian chậm rãi biến mất nói. - Ma vương, chẳng lẽ trơ mắt nhìn tiểu tử đó bỏ chạy vào bên trong sao. Đoan Mộc Cuồng oán hận nói. - Không vội, ta chờ mấy ngàn năm, huống chi ba năm khôi phục thực lực, đến lúc đó cái gì cũng tốt. Hỗn Thế Ma Vương thản nhiên nói. - Đi, chuẩn bị cho ta một trăm người, ta muốn bế quan khôi phục một lát. Hỗn Thế Ma Vương nói. - Vâng, ma vương. Đoan Mộc Cuồng đáp, mấy người biến mất ở tại trên không trung. Bên trong Cổ nham, hào quang hạ xuống, trực tiếp tới dưới nền đất, mà những người này là đám người Nhạc Thành tiến vào Hạo Thiên Tháp xuất kỳ bất ý chạy vào bên trong Cổ nham. - Nhạc Thành, lúc này chúng ta nên làm thế nào cho phải. Từ Hạo Thiên Tháp, Trần Vân lão tổ nhìn Nhạc Thành nói. - Chúng ta có thể chạy ra được là tốt rồi. Nhạc Thành trong lòng còn sợ hãi, mặc dù vừa mới trốn thoát, nhưng cũng thiếu chút đã bị vây khốn, cũng may Hạo Thiên Tháp là thượng cổ thần khí không bị Hỗn Thế Ma Vương vây khốn, nếu chính mình vừa mới trì hoãn một lát, phỏng chừng Hỗn Thế Ma Vương khôi phục một ít thực lực, chính mình cũng vô pháp chạy trốn. Nhạc Thành đã sớm nhận thấy Hỗn Thế Ma Vương kéo dài thời gian, nhất định không bình thường, duy nhất có thể kéo thời gian đó là chờ chuẩn bị đối phó với mình, Hỗn Thế Ma Vương thực lực bị phong ấn tại Thần Nông đỉnh chưa có khôi phục, nếu thực lực khôi phục căn bản hắn không cần trận bàn này, hỗn thế ma vươi thực lực hẳn là đủ để phá trận, muốn đánh ra một cái cái khe không gian là có thể đi ra, vậy chứng minh Hỗn Thế Ma Vương thực lực cũng chưa có khôi phục, cho nên mới không ra tay. Lúc này Nhạc Thành cũng đại khái cảm giác được, thực lực Hỗn Thế Ma Vương chính là Đại Thừa kỳ hậu kỳ mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Nhạc Thành vừa mới lo lắng Hỗn Thế Ma Vương lợi hại, cũng chỉ có thể hướng bên trong kết giới chạy đi, lúc này mới có một đường sinh cơ, hướng địa phương khác chạy tới mà nói, căn bản không thể đào thoát. - Lão ba, Hỗn Thế Ma Vương rốt cuộc là ai, chúng ta không đánh lại hắn sao. Thanh Đồng nhìn Nhạc Thành hỏi. - Hắn là tiên Ma giới đại ma vương, đây chỉ là một cái phân thân của hắn mà thôi. Nhạc Thành trả lời. - Chúng ta trước đi ra ngoài, ma vương kia cũng không có đuổi theo. Nhạc Thành thấy không có người đuổi theo, tâm niệm vừa động, Hạo Thiên Tháp rời khỏi nền đất đi ra bên ngoài. - Nơi này hình như là cổ nham. Trần Vân lão tổ cùng Tôn Lương lão tổ, Vũ Văn Lê nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh nói, ở nơi này đúng là cổ nham trong truyền thuyết đấu đế cùng thánh ma đạo bố trí kết giới. Thanh Đồng nhìn nơi này quen thuộc nhất, nhìn hoàn cảnh chung quanh sau đó nói: - Lão ba, chúng ta làm cái gì bây giờ. - Chúng ta tới nơi này chạy trối chết, nơi này cách cổ động có xa lắm không. Nhạc Thành nhìn Thanh Đồng hỏi. - Không xa, ở phía trước một chút. Thanh Đồng nói. - Chúng ta đi trước nhìn kỹ rồi nói. Nhạc Thành nói, cổ động chính là Thần Nông đỉnh, Nhạc Thành không biết có bị Hỗn Thế Ma Vương lấy đi hay không, mặc dù hơn phân nửa bị Hỗn Thế Ma Vương lấy đi, dù sao chính mình đã ở cổ nham này, đi xem cũng tốt, thuận tiện cũng đi xem nơi Hỗn Thế Ma Vương bị phong ấn khi xưa. - Sưu sưu. Mọi người cùng đi, Nhạc Thành đồng thời phát hiện bên trong cổ nham nguyên bản có cấm chế cấm phi hành cũng biến mất không thấy, đại khái là nguyên nhân bởi vì trận pháp bị hư hao. Một lúc lâu sau, Nhạc Thành đi tới ngọn núi lúc trước, chính lúc này ngọn núi cao vút trong mây đã biến mất không thấy, chính ở trên mặt đất còn giữ một cái hố sâu, hố sâu có một tia ma khí xuất ra. - Thần Nông đỉnh bị lấy đi rồi. Nhạc Thành nói, những cũng là kết quả trong tưởng tượng của hắn, Thần Nông đỉnh vốn là của Hỗn Thế Ma Vương, hắn thoát vây mà ra, tự nhiên thu hồi Thần Nông đỉnh rồi.