Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 152: Tu Luyện Cuồng Nhân Bạch Chân Quân!



Sáu mươi gã đàn ông lực lưỡng mà Nhất Cố thiếu gia mang theo phân công hợp tác vô cùng gọn gàng, nhanh chóng.

Mười gã cầm dụng cụ, đi tới dưới chân bước tượng, chuẩn bị đào “tượng của tiên quân vô danh”.

Sau đó, bốn người khác thì cầm một tấm bạt lớn, quẳng về trước để phủ bức tượng của tiên quân vô danh này!

Đây là để phòng khi lúc nâng tượng, mấy gã đàn ông trông thấy thì lại bị sức cuốn hút mãnh liệt của nó ảnh hưởng.

Sau đó, lại có sáu gã khác chuẩn bị dây thừng đầy đủ, chỉ đợi khi tượng tiên quân được đào ra thì nâng nó lên.

Cuối cùng, còn có một gã lái xe nâng hàng, đi tới trước cửa đạo quán.

Những gã khác thì đứng chắn trước cửa, tản ra rồi đuổi thẳng những khách hành hương khác, không cho họ tiếp cận bức tượng vô danh!

Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi.

- Lưu ý, mắt của mấy người không được nhìn vào tượng. Nhanh lên cho tôi, trong vòng mười phút phải nâng được tượng lên! - Nhất Cố thiếu gia đứng sau chỉ huy.

Bốn người đàn ông có nhiệm vụ ném bạt, sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi mà hai mắt vẫn mê mẩn, dù trước lúc làm việc, họ đã được Nhất Cố thiếu gia nhắc nhở, nhưng khi ngẩng đầu lên để ném bạt, họ vẫn bị bức tượng hoàn hảo của tiên quân vô danh cuốn hút.

Giây phút ấy, trong lòng họ dậy lên khao khát chiếm đoạt bức tượng này làm của riêng.

Nhất Cố thiếu gia tiếp lên, đạp mạnh vào bốn gã đang mê mẩn một cái:

- Đi ra ngoài, cản khách hành hương cho tôi!

Bốn gã đàn ông liền giữ nguyên ánh nhìn mê mẩn, thẫn thờ bước ra ngoài để chặn khách hành hương.

Ở phía ngoài, các khách hành hương đã làm ầm lên.

- Lũ khố nạn các ngươi đang làm gì thế hả!

- Lũ cướp giật, bọn chúng định cướp tượng tiên quân!

- Lũ chúng mày đang phạm pháp đấy, cút khỏi đây ngay! Ngăn chúng lại, không được để chúng cướp tượng tiên quân!

- Xử lý chúng đi!

Những khách hành rương gầm lên đầy giận dữ, có người cầm gạch, có người cầm chai, ai nấy đều đồng lòng ném thẳng về mấy gã to cao đang đứng chắn.

Mấy gã to cao này chẳng phải hạng hiền lành lương thiện, chúng nghe răng cười rồi giơ đấm, đấm thẳng vào những vị khách hành hương này.

- Báo cảnh sát, báo cảnh sát ngay! - Có vị bị đánh cho ngã dúi xuống đất, bèn rút điện thoại ra la to.

Trong nháy mắt, số khẩn cấp của công an bị những người này gọi tới tấp.

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Nhất Cố thiếu ra nhìn tình cảnh bên cười, hừ lạnh:

- Không cần để ý đến đám người kia, nhanh tay lên.

Chẳng mấy chốc, bức tượng tiên quân mà Bạch Chân Quân biến thành đã bị mười gã lực lưỡng đào tới gốc.

Sáu gã bên cạnh thì dùng dây thừng được chuẩn bị từ trước để trói chặt tượng, bọn họ kéo tượng lên rồi chuyển tới xe nâng hàng.

Xe nâng hàng rồ ra, rồi chuyển tượng tiên quân đi về phía chiếc xe vận chuyển dang tiến vào.

Khách hành hương không phá nổi lớp phòng ngự của đám lực lưỡng, chỉ đành trơ mắt nhìn tượng tiên quân bị họ cướp mất, bấy giờ, tiếng mắng giận dữ, tiếng nguyền rủa vang vọng khắp đạo quán vô danh!

Phía bên kia.

Tống Thư Hàng vất vả lắm mới kéo được Đậu Đậu rời khỏi máy tính để dẫn hắn đi tới chỗ đạo quán vô danh.

Bấy giờ, từ thiên lý truyền âm tiêu vang lên tiếng của Bạch Chân Quân:

- Thư Hàng đạo hữu, người mà ngươi phái tới năng suất thật đó, thế mà đã đưa ta đi khỏi đạo quán vô danh rồi... Nhưng là, người tu đạo chúng ta cần tích đức, làm việc đừng cực đoan quá. Những khách hành hương bên ngoài đều là người vô tội, Thư Hàng đạo hữu, ngươi bảo cấp dưới hạ thủ lưu tình, đừng khiến các khách hành hương bị thương!

- Sao cơ? - Tống Thư Hàng nghe mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn còn đang trên đường tới đạo quán đây, có ai mà giúp chứ, - Bạch Chân Quân tiền bối, có người đào ngươi khỏi đạo quán vô danh sao?

- Đúng rồi, hiện họ đã đưa ta tới một phương tiện giao thông cùng dạng với xe ngựa. A? Chẳng nhẽ.... đây không phải người ngươi sai tới giúp sao? - Bạch Chân Quân hỏi.

- Ta đâu tìm ai giúp, còn đang trên đường tới đạo quán vô danh đây. Hiện giờ, đến bóng dáng của đạo quán nọ mà ta cũng chưa được thấy mà. - Tống Thư Hàng có chút dở khóc dở cười, ai là người muốn mang Bạch Chân Quân đi chứ?

- A a, ta đã bảo mà, đạo hữu lọt được vào mắt xanh của Hoàng Sơn Chân Quân sao có thể là người tàn bạo như vậy. Mấy gã này không phải người của ngươi thì ta yên tâm rồi. - Bạch Chân Quân cười ha hả nói.

- Ta đi đón ngươi ngay đây. - Tống Thư Hàng hô lên. Nếu Bạch Chân Quân bị người khác chở đi thì hắn chẳng còn mặt mũi nào để gặp các tiền bối trong nhóm nữa.

- Không sao, không sao, thế cũng tốt mà, đỡ được việc đuổi khách hành hương cho chúng ta. Đợi mấy người này chở ta đến nơi an tĩnh, thì ta sẽ đi ra từ trong tượng. - Bạch Chân Quân cười ha ha, nói với giọng điệu rất lạc quan.

- Được rồi...vậy ta đi theo ngươi. Đợi đến khi ngươi bước ra từ tượng thì ta sẽ qua giúp sức. - Tống Thư Hàng đáp.

Dựa vào thiên lý truyền âm tiêu, có thể dò được tọa độ của Bạch Chân Quân, từ đó có thể đi theo hắn từ phía xa xa.

- Cứ thế đi, tiếp tục giữ liên lạc. - Bạch Chân Quân cười bảo.

- Vừa nói chuyện với Bạch Chân Quân sao? - Đậu Đậu hỏi, - Có chuyện gì thế?

- Bạch Chân Quân bị người khác lấy đi mất rồi. - Tống Thư Hàng day day huyệt thái dương.

- Sao? - Mặt Đậu Đậu lộ vẻ sửng sốt, chưa từng nghe chuyện tu sĩ bế quan mà lại bị người khác lấy mất.

- Thực ra ta nên nghĩ tới ngay từ đầu. Bức tượng Bạch Chân Quân hóa thành có sức hấp dẫn rất lớn đối với phàm nhân. Dưới sức cuốn hút ấy, chắc chắn sẽ có những kẻ muốn liều mình cướp lấy bức tượng. - Tống Thư Hàng thở dài.

Nhưng thế cũng tốt, hắn đỡ phải nhúng tay vào cái việc rắc rối như “đuổi khách hành hương ở đạo quán vô danh”. Giờ, chỉ cần tìm tới tên cướp tượng, rồi đưa Bạch Chân Quân về là được.

Trong lúc nói chuyện, Tống Thư Hàng đi qua một cửa hàng bán mặt nạ:

- Mặt nạ này bám bao nhiêu? Ông chủ!

Truyện -được dịc-h tại -iRE-AD.vn- Năm tệ một cái, nhựa cường lực đó, không hỏng đâu. - Chủ tiệm cười bảo.

- Cho cháu một cái mặt nạ siêu nhân điện quang. - Tống Thư Hàng lấy tiền lẻ đưa cho ngươi ta.

Lát đi đón Bạch Chân Quân, không biết chừng lại phải dùng đến thứ này.

Thuộc hạ của Nhất Cố thiếu gia có năng suất rất lớn, chỉ trong vòng mười phút mà đã đưa được tượng tiên quân vô danh lên xe tải.

- Go! Mau rời đi thôi! - Nhất Cố thiếu gia hô lên.

Hơn sáu mươi tên thuộc hạ vội vàng rút lui, bò lên xe vận tải, loáng một cái đã đi mất dạng.

Để lại nhóm khách hành hương giận dữ đứng dận chân dậm tay ở quảng trường phía ngoài đạo quán vô danh!

- Cảnh sát đâu? Sao còn chưa tới? - Có một vị khách hành hương mặt mũi bầm dập hét lên như vậy.

- Ra quân sao nhanh như thế được, duyệt từng bước từng bước, nếu gần đây có xe tuần tra thì nhanh nhất cũng phải mười mấy phút mới chạy đến đây được. - Có người bực dọc bảo.

- Quay được chưa? Chúng ta phải đăng rõ mặt cái đám vô sỉ đó lên mạng, để chúng phải hứng chịu lời phỉ nhổ của nhân dân cả nước!

- Trời tối quá, quay mờ lắm!

Trong lúc các vị khách hành hương đang bàn luận sôi nổi... thì lại có hai chiếc xe vận tải dừng trước cửa đạo quán vô danh.

Sau đó, một thiếu niên trẻ tuổi bước xuống.

Từ trên xe đi xuống chừng hơn bốn mươi gã đàn ông lực lưỡng:

- Dư thiếu, ở đây sao?

- Đúng là ở đây, mau lên, lấy tượng tiên quân vô danh trong đó cho tôi. Chú ý, đừng nhìn chằm chằm vào bức tượng! - Dư thiếu làm cái vẻ mặt chắc ăn như thể mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay.

Bốn mươi gã đàn ông lực lưỡng hùng hổ đi về phía đạo quán vô danh.

Đi được nửa đường, họ liền thấy kỳ quái, bởi những khách hành hường khác đang nhìn họ với vẻ cười cợt, phần lớn những người này còn lấy di động ra để quay.

Dù cảm thấy kỳ quái, nhưng đối với những gã lực điền này, nhiệm vụ quan trọng hơn. Dư thiếu trả cả đống tiền, ai có tiền người ấy làm chủ!Đám khách hành hương này không cản họ lại thì càng đỡ tốn sức!

Trong lúc đám người này đi vào trong đạo quán vô danh, lại có ba gã cầm tấm bạt lớn để chuẩn bị bọc tượng lại.

Nhưng khi bọn họ vào trong rồi, thì ai ấy đều ngạc hiên đến sững sờ.

Hở? Tượng đâu rồi?

Tượng thiên quân vô danh đâu, sao giờ chỉ còn mỗi cái hố thế này?

- Mẹ nó! - Dư thiếu gầm lên đầy giận dữ, - Có kẻ đi trước một bước rồi, thằng khốn nào dám nẫng tay trên của bản thiếu gia!

Trong lúc Dư thiếu giận đến dậm tay dậm chân, thì phía ngoài đạo quán vô danh lại tiếp tục truyền tới những tiếng rầm rầm.

Lại là hai xe tải khác.

Từ trên xe, năm mươi gã đàn ông trong bộ âu phục đen bước xuống rầm rập, ai nấy cũng đều lực lưỡng to don, khí thế ngùn ngụt.

Sau đó, một cô nàng trẻ tuổi bước xuống, giở giọng điệu đàng:

- Chính là cái đạo quán này, tất cả xông lên cho tôi! Lấy tượng của tiên quân đại nhân cho tôi! Chú ý, không được nhìn chằm chằm vào tượng! Hơn nữa, phải cẩn thận vào, nếu làm tượng thần bị gì thì tôi sẽ kẹp nát đầu các ngươi!

Cái lời thoại gần như cả y đúc, đến giọng điệu cũng chẳng khác Dư thiếu vừa tới trước là bao.

- Vâng! - Năm mươi gã đàn ông trong bộ âu phục đen đồng thanh hô một tiếng, rồi chạy về phía đạo quán vô danh.

Đương lúc bọn họ chạy được đến nửa đường thì phía sau lại vang lên tiếng phanh gấp.

Một chiếc xe Maserati! Chiếc xe bọc kin mít, cùng ba chiếc vận tải khác dừng lại.

Ngồi trên đó là hơn bốn mươi ông chú trung niên cơ bắp cuồn cuộn, và một phu nhân xinh đẹp.

- Chết tiệt, có kẻ tới trước rồi! Mau lên, bất cứ giá nào cũng không được để tượng tiên quân rơi vào tay kẻ khác. Nhất định phải cướp được tượng tiên quân về đây! - Phu nhân xinh đẹp giận dữ nói.

Trận chiến hỗn loạn giữa ba thế lực, là điều hiển nhiên không né được nữa rồi!

Tống Thư Hàng dựa vào thiên lý truyền âm tiêu để theo sau Bạch Chân Quân, cuối cùng, hắn đi tới một trang viên xa hoa ở ngoại ô Nam Hoa Hồ.

Bốn chiếc xe vận tải chở bức tượng cho Bạch Chân Quân biến thành đã đi vào trong dó từ lâu.

Bức tường cao vút và cửa thép chặn đường Tống Thư Hàng/

- Chính ở đây. - Tống Thư Hàng cầm thiên lý truyền âm tiêu, rồi thổi mạnh để liên lạc với Bạch Chân Quân.

Giờ, cho dù Bạch Chân Quân bước ra từ tượng như anh em hồ lô đi ra từ quả hồ lô, thì cũng sẽ chẳng gây ảnh hưởng gì. Cùng lắm là khiến mấy tên cướp tượng sợ hãi thôi.

- Tít tít...xin chào. - Từ thiên lý truyền âm tiêu vang lên giọng nói êm tai của Bạch Chân Quân.

- Tiền bối, thời cơ đến rồi, ngươi có thể đi ra khỏi tượng rồi. Ta sẽ đón ngươi đi. - Tống Thư Hàng nói.

- Tít tít...Xin chào, đây là nơi A Bạch bế quan, còn 1 canh 2 khắc nữa mới đến thời gian lần bế quan này chấm dứt, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi. - Giọng nói êm tai kia lại vang lên.

Tống Thư Hàng:

- ...

Gì cơ, bế quan?

Vào lúc này rồi mà Bạch Chân Quân còn bế quan tu luyện, dù lần này chỉ bế quan tầm một, hai canh giờ.

Nhưng ngài có thể không chăm chỉ như thế không hả Bạch Chân Quân tiền bối! Có xíu thời gian mà cũng không nỡ lãng phí, còn phải bế quan?

Lúc này, trong đầu Tống Thư Hàng chợt hiện lên một câu mà Bắc Hà Tán Nhân từng gửi vào trong nhóm…Bạch Chân Quân là một người cuồng bế quan, đúng là tấm gương đáng noi theo.

Cuồng bế quan, là ám chỉ việc này sao, rảnh lúc nào liền tu luyện lúc ấy, không lãng phí một giây một phút nào!

Tống Thư Hàng cảm thấy cái chứng ám ảnh cưỡng chế bế quan này, phải chữa ngay!

- Thôi. - Hắn thầm thở dài.

Cùng lắm thì mình đưa tượng của Bạch Chân Quân đi luôn.

Tay trái hắn cầm một lá giáp phù để đề phòng bất trắc.

Sau đó, Tống Thư Hàng đeo cái mặt nạ siêu nhân điện quang lên, từ từ đi vào cánh cửa sắt nặng trịch.

- Lên! - Hắn hít sâu một hơi.

Khí huyết trong tâm khiếu được vận chuyển, rời tới cánh tay.

Miệng hắn niệm khẩu quyết của "Kim cương trụ cột quyền pháp".

Quyền pháp căn bản một!

Quyền như pháo rền, quát sạch ngàn quân!