Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 184: Thiếu Niên Lang Áo Xanh Cưỡi Bạch Mã.



Khắp nơi đều là cát vàng, ngay cả một ngọn cỏ dại cũng không có, vô cùng im lặng.

Tống Thư Hàng cười khổ, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ học qua việc phải sinh tồn trong sa mạc như thế nào. Hơn nữa, tu vi của hắn bây giờ vẫn không thể tích cốc, hôm nay ra ngoài cũng không mang theo tích cốc đan.

Chẳng lẽ, cuộc đời hắn cuối cùng cũng phải đặt một cột mốc xuyên việt vào ngày 3 tháng 7 năm 2019 thế này hay sao.

Sau đó thì tèo luôn?

- Mình cũng không muốn chết như thế đâu, không thể bỏ cuộc được... Lúc mình mở cửa nhà ra mới bị đẩy đến sa mạc này. Nếu như Bạch tiền bối và Đậu Đậu ở nhà, hẳn sẽ nhận ra có gì đó không đúng chứ nhỉ?

Tống Thư Hàng xoa xoa huyệt Thái Dương, tỉnh táo phân tích.

Với tu vi linh tôn thất phẩm như Bạch tiền bối, nếu như hắn nhận ra được dị trạng thì chắc là có thể cứu mình ra được đúng không?

Bây giờ, mình phải cố gắng chịu đựng. Nếu như có thể thì tốt nhất là có thể thoát khỏi sa mạc này. Hoặc ít nhất là cũng phải tìm được nguồn nước trước cái đã.

Cất điện thoại di động, Tống Thư Hàng cố gắng đi một đường thẳng trong phiến sa mạc này.

Sa mạc này trống trơn, ngay cả một vật để làm mốc cũng không có. Hơn nữa trên trời cũng không có trăng sao để xác định vị trí, dù cho Tống Thư Hàng đã khai nhãn khiếu, có được thị lực hơn người, muốn đi thẳng một đường cũng rất khó, hắn chỉ có thể cố gắng mà thôi.

Nói ra thì phiến sa mạc này có rất nhiều thứ quỷ dị. Trên trời không có mặt trời, nhưng trong sa mạc vẫn sáng rõ như ban ngày, còn nóng hôi hổi. Có trời mới biết thứ ánh sáng và nhiệt lượng này phát ra từ đâu? Chẳng lẽ cái thế giới này thật sự không tuân thủ định luật bảo tồn năng lượng hay sao?

Đi mãi đi mãi, ước chừng khoảng mười phút.

Trước mắt Tống Thư Hàng vẫn là một mảng cát vàng như cũ, không có thực vật, không có cả động vật, ngoại trừ cát vàng ra thì không có gì cả, rất tĩnh mịch.

Một thế giới đơn điệu thế này, nếu ở lại lâu dài, rất dễ làm cho người ta phát điên.

- Dù có một con ruồi bay ngang cũng được mà.

Tống Thư Hàng thở dài nói. Lúc này nếu như có con ruồi nào bay đến, hắn cũng sẽ không chê nó vo ve phiền hết cả người.

Đang lúc hắn xúc động, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng chuông dễ nghe truyền đến từ xa.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy ở phía xa xa trên sa mạc, có một con ngựa đang thả bước đi về hướng của mình.

Đó là một chàng trai áo xanh dắt ngựa trắng. Ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, da như ngọc thạch, là một thiếu niên rất tuấn tú.

Rốt cuộc cũng gặp được người sống rồi! Trong lòng Tống Thư Hàng xúc động.

Lúc này, thiếu niên áo xanh kia cũng đã nhìn thấy Tống Thư Hàng, hắn đột nhiên vui sướng kêu to:

-Tiểu Bạch, Tiểu Bạch! Rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi!

Tống Thư Hàng nghi ngờ: chẳng lẽ ‘Tiểu Bạch’ mà thiếu niên này đang nói chính là mình à?

Chẳng lẽ lần này mình không chỉ xuyên không, nhưng chỉ có linh hồn xuyên thôi chứ không mang thân thể theo?

Không đúng! Điện thoại của mình hãy còn ở trên người đây mà! Hơn nữa, quần áo đang mặc, tâm khiếu, nhãn khiếu và linh quỷ đang nằm co ro trong tâm khiếu đều có thể chứng minh đây chính là thân thể của mình, chứ không phải linh hồn xuyên việt!

- Tiểu Bạch, lúc nãy ngươi chạy đi đâu thế, ta còn cho rằng ngươi đã bị lạc rồi. - thiếu niên áo xanh kia đi tới trước mặt Tống Thư Hàng, toét miệng cười lớn, vô cùng rạng rỡ.

- Xin chào tiểu huynh đệ, ngươi nhận nhầm người rồi à? - Tống Thư Hàng thấy đối phương ăn mặc theo kiểu cổ nhân nên ôm quyền hành lễ với hắn rồi hỏi.

Nhưng vị thiếu niên áo xanh kia rất lạ, hắn như thể không nghe thấy lời Tống Thư Hàng nói, chỉ kéo ngựa qua một bên trước, sau đó mới quay sang nói với Tống Thư Hàng: - Tiểu Bạch, chúng ta luyện quyền có được hay không?

Tống Thư Hàng nhíu mày: - Tiểu huynh đệ, ngươi là ai thế. Còn nữa… Nhất định là ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải Tiểu Bạch mà ngươi nói.

Nhưng thiếu niên áo xanh kia vẫn mỉm cười rất khẽ, thân hình động một cái đột nhiên nhào về phía Tống Thư Hàng giống như mãnh hổ.

Trong lúc mơ hồ, Tống Thư Hàng thậm chí nhìn thấy hư ảnh một con mãnh hổ sau lưng của thiếu niên áo xanh kia. Hổ gầm vang vọng, đánh một chưởng về phía đầu của hắn. Lỡ như bị một chưởng này của hắn đánh trúng thì không biết đầu của mình có nổ tung luôn hay không?

- Chết tiệt, không thể nói chuyện đàng hoàng được hay sao? - Tống Thư Hàng vội giơ tay thành trảo. Chụp về phía cổ tay của thiếu niên kia, quyền pháp căn bản ba! Đồng thời, trong một trảo này mang theo chút biến hóa, bất kỳ lúc nào cũng có thể biến trảo thành chưởng đao, chém chết kẻ thù như một tay đao phủ!

- Hì hì. - Thiếu niên áo xanh kia cười hì hì một tiếng, tựa như đã nhìn thấu biến hóa trong quyền của Tống Thư Hàng. Hắn đột nhiên biến chiêu. Biến chưởng thành chỉ, điểm ra một chỉ.

Một chỉ này của hắn đúng lúc điểm trúng điểm sơ hở trên quyền của Tống Thư Hàng, khiến cho Tống Thư Hàng cực kỳ khó chịu, ép hắn không thể không đổi chiêu.

Tống Thư Hàng chuyển trảo thành quyền: quyền pháp căn bản một!

Quyền như trọng pháo, thế đến thẳng tắp, không bàn kỹ xảo, chỉ lấy lực phục người.

- Ha! - thiếu niên áo xanh kia lại cười tiếp, ngón tay chuyển một cái, điểm một cái lên cổ tay Tống Thư Hàng nhanh như chớp.

Tống Thư Hàng chợt thấy tay phải tê rần lên, một chiêu thế mạnh tràn đầy lực dễ dàng bị phá giải. Hắn xoa cổ tay, vội vàng lùi lại hai bước.

Thiếu niên áo xanh kia không thừa cơ tấn công tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn Tống Thư Hàng, cười ngây thơ: - Tiếp đi, Tiểu Bạch!

- Quyền pháp căn bản ba! - Tống Thư Hàng quyết đoán đổi chiêu, quyền như lưu tinh, nắm đấm như vũ bão, đánh về phía thiếu niên áo xanh kia điên cuồng. Nếu như không thể dùng lực thì lấy số lượng với tốc độ để thủ thắng vậy!

Nhưng, thân thể của thiếu niên áo xanh kia tựa như cành liễu trong gió, nhẹ nhàng lay chuyển.

Nắm đấm nhanh như chớp của Tống Thư Hàng chỉ toàn lướt qua người của hắn mà thôi! Không thể khiến hắn bị thương chút nào!

.Nguồn: i.r.ea.d.vnLà đấm chậm quá à?

- Hây! - Tống Thư Hàng dùng hết khí huyết chi lực trong tâm khiếu, tiếp tục dùng quyền pháp căn bản ba, nhờ có tác dụng của khí huyết chi lực, tốc độ của nắm đấm biến thành nhanh hơn, lực sát thương cũng lớn hơn, bắn ra liên tục.

Thiếu niên kia vẫn cười khẽ như cũ, chợt nhảy lên một cái, tạm thời rời khỏi phạm vi tấn công của Tống Thư Hàng. Sau đó, hắn lại điểm ra một chỉ.

Ánh mắt của hắn sắc bén như chim ưng, một chỉ kia có thể xuyên qua nắm đấm như vũ bão của Tống Thư Hàng, điểm lên vai phải của hắn.

Bả vai của Tống Thư Hàng tê rần lên, nắm đấm mất đi lực lượng, quyền pháp căn bản ba bị phá giải.

Mà mượn vào lực của một điểm kia, thân thể của thiếu niên kia xoay một vòng trên không trung, sau đó đá một chân về phía Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng bị phá chiêu, lực cũ đã dùng hết, lực mới còn chưa có. Cho nên lĩnh trọn một chân kia, bị đá bay ra ngoài, lăn mấy vòng trên sa mạc mới dừng lại được.

Thiếu niên áo xanh kia cười hì hì nói: - Tiểu Bạch, tiếp nào!

Là tên điên à?

Tống Thư Hàng rầu thúi ruột… nhưng hắn không thể không tiếp tục ra tay. Hắn mà không đánh thì thiếu niên áo xanh kia cũng sẽ đánh hắn! Hắn không có sở thích nằm ềnh ra chờ người ta đánh, không muốn bị đánh thì chỉ có thể phản kháng mà thôi!



Mười lăm phút sau, Tống Thư Hàng đã dùng hết toàn bộ kim cương căn bản quyền pháp luôn rồi, nhưng vẫn không thể đụng tới được vạt áo của thiếu niên kia.

Sau khi Tống Thư Hàng dùng một chiêu quyền pháp ra thì thiếu niên áo xanh kia sau cùng chỉ điểm ra có một chỉ. Ngón tay của hắn giống hệt như độc cô cửu kiếm vậy, mỗi một chỉ hắn điểm ra thì sẽ đánh trúng sơ hở trong quyền pháp của Tống Thư Hàng, phá giải quyền pháp của hắn.

Nhờ ơn của hắn mà Tống Thư Hàng nhận ra quyền pháp của mình có rất nhiều chỗ sai, lần sau thi triển ra thì những sơ hở này đều được chính hắn sửa đổi.

Lại thêm mười lăm phút nữa.

Sau khi thi triển xong một lần kim cương căn bản quyền pháp thì kết quả vẫn như cũ, vẫn không thể chạm đến góc áo của thiếu niên áo xanh kia. Cuối cùng vẫn bị hắn dùng một chỉ phá giải, Tống Thư Hàng không biết mình đã bị điểm trúng bao nhiêu lần, rất nhiều chỗ trên người đều đã mất tri giác.

- Hì hì. - Thiếu niên áo xanh kia cười hì hì, lại nói câu cũ: - Tiếp nào, Tiểu Bạch!

- Quyền pháp căn bản ba! - Tống Thư Hàng cắn răng, hắn phát hiện muốn đối phó với một chỉ độc cô cửu kiếm của thiếu niên áo xanh kia thì cũng chỉ có dùng quyền pháp căn bản ba là hiệu quả nhất.

Sở dĩ vẫn bị thiếu niên áo xanh kia phá giải là bởi vì tốc độ của hắn không đủ nhanh, nắm đấm đánh ra không đủ nhiều!

Mặc kệ là nhất lực hàng thập tuệ cũng được, hay là duy khoái bất phá cũng thế, lấy xảo phá hư cũng được, một khi sức mạnh ấy đã đạt đến mức tận cùng thì tất sẽ sinh ra hiệu quả kỳ diệu!

Tống Thư Hàng dứt khoác không dùng những quyển pháp khác nữa, điên cuồng bạo phát khí huyết trong tâm pháp, chỉ dùng mỗi mình quyền pháp căn bản ba cắm đầu đánh điên cuồng. Cứ đánh thôi chứ không nghĩ ngợi gì hết.

Chừng nửa giờ sau….

Tống Thư Hàng ngã nhào ra đất, không nhúc nhích được nữa.

Toàn thân của hắn đều bị thiếu niên kia điểm trúng, như bị điện giật, thi thoảng lại co giật một lúc.

- Này này, Tiểu Bạch, hôm nay chỉ luyện tới đây thôi. Ngày mai ta lại tới tìm người chơi nhé! - Thiếu niên áo xanh kia cười hì hì, phóng người leo lên ngựa.

Tiếng chuông ngựa kêu leng keng, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Tống Thư Hàng.

- Đừng đi, nếu ngươi muốn đi thì ít nhất cũng phải đưa ta theo chứ! - Tống Thư Hàng nằm đó kêu to, nhưng thân thể của hắn tê rần, căn bản không thể nào đứng dậy được.

Hắn chỉ có thể nằm co ro trên đất. Sau đó, trơ mắt nhìn thiếu niên áo xanh kia biến mất tiêu.

Thế rốt cuộc là chuyện quái gì đây?



Tống Thư Hàng nằm trên mặt cát nóng rẫy nghỉ ngơi một lúc, mất đốm đỏ đỏ do ngón tay của thiếu niên kia điểm trúng rốt cuộc cũng lặn mất, vất vả lắm hắn mới lại chút sức để đứng dậy.

- Khốn kiếp. - Tống Thư Hàng thầm mắng, có ai lại đi đánh cho con người ta một trận rồi lại ném ở giữa sa mạc không thèm ngó tới thế này?

Đừng có để ta gặp lại ngươi lần nữa, bằng không… bằng không…. Mèn ơi, dù có gặp lại thằng nhãi kia thì mình cũng có đánh lại nó được đâu?

Có gặp lại thì cũng không làm gì được nó.

Leng keng leng keng! một tiếng chuông ngựa vui tai vang lên.

Tống Thư Hàng đưa mắt nhìn lại thì thấy là thiếu niên áo xanh kia dắt con ngựa trắng đi về phía Tống Thư Hàng.

Ồ, là lương tâm trỗi dậy cho nên quay về tìm mình à? Tống Thư Hàng thầm nhủ.

- Tiểu Bạch, lúc nãy ngươi chạy đi đâu thế, ta còn cho rằng ngươi đã đi lạc rồi chứ. - Thiếu niên áo xanh hớn hở chạy đến trước mặt Tống Thư Hàng, cười tươi rạng rỡ.

Đợi đã, sao mấy câu này nghe quen thế nhỉ?

- Lúc nãy chúng ta vừa mới gặp thôi được không hả! - Tống Thư Hàng tức giận nói.

Nhưng thiếu niên áo xanh kia căn bản không để ý tới tiếng gào to của Tống Thư Hàng. Hắn cứ kéo ngựa qua một bên trước, sau đó nói với Tống Thư Hàng: - Tiểu Bạch, chúng ta luyện đao nhé?

- Nữa hả? Ta vừa mới luyện với ngươi xong, toàn thân rã rời rồi đây này! Hơn nữa, ta không có học đao pháp, sao mà luyện đao với ngươi được? - Tống Thư Hàng gào lên. Hơn nữa, không phải ban nãy ngươi vừa mới nói là ngày mai mới tới tìm ta à? Sao mới chớp mắt lại chạy tới thế này?

Nhưng thiếu niên áo xanh kia giống như không nghe thấy những lời Tống Thư Hàng nói, hắn tháo hai thanh trường đao giống hệt nhau từ trên lưng ngựa xuống, ném một thanh về phía Tống Thư Hàng.

Ánh đao lạnh lẽo, lưỡi đao sáng ngời, nhìn qua là biết ngay nó là đao tốt rồi!

Tống Thư Hàng hừ lạnh một tiếng, nếu như đối phương không nghe mình nói thì mình cần gì phải chơi với hắn để hắn giày vò? Hắn lùi lại một bước, thanh đao rớt xuống dưới chân hắn.

Tống Thư Hàng giơ hai tay ôm ngực, lộ rõ thái độ không muốn phối hợp!

Một bàn tay không vỗ ra được tiếng!