Sáng hôm sau, Tống Thư Hàng vẫn thoải mái hoàn thành bài thi.
Nhân lúc rảnh rỗi, hắn mở Nhóm Cửu Châu Số 1 ra xem một lượt.
Trong lịch sử trò chuyện nhóm có một tấm ảnh tự sướng của Lệ Chi Tiên Tử, xinh đẹp miễn bàn. Hình như hôm nay cô nàng mới chuyển tới động phủ mới nên chụp rất nhiều, tấm nào nhìn cũng thích mắt.
Bên dưới là cả một loạt tiền bối trong nhóm xếp hàng thả like.
Thế nhưng không có hai vị thủy quân chủ lực Bắc Hà Tán Nhân và Cuồng Đao Tam Lãng nên xét tổng thể thì Nhóm Cửu Châu Số 1 mấy ngày này yên tĩnh đi nhiều.
Tống Thư Hàng vừa online thì Hoàng Sơn Chân Quân đã ngó thấy hắn.
Hoàng Sơn Chân Quân nhanh chóng hỏi”
- Thư Hàng tiểu hữu, gần đây Bạch Tôn Giả có mạnh khỏe không?
- Khỏe lắm, tất cả đều ổn. - Tống Thư Hàng trả lời, đồng thời trong đầu nhớ lại trải nghiệm sa mạc kinh hoàng hôm qua: - Cơ mà sau khi Bạch tiền bối tấn chức thất phẩm Lệnh Tôn thì có thêm một kĩ năng “Ảo ảnh chân thực”, skill này hack lắm.
Hoàng Sơn Chân Quân thả icon toát mồ hôi hột.
Gần đây Hoàng Sơn Chân Quân nói chuyện với Tống Thư Hàng với cảm giác đặc biệt xót xa, cứ như thể cuộc sống của Thư Hàng tiểu hữu diễn ra trong dầu sôi lửa bỏng vậy.
Trong lúc ấy, Dược Sư tiền bối ở cách đó ngàn dặm xa xôi bình tĩnh đóng điện thoại.
Ban nãy khi Tống Thư Hàng vừa online thì hắn đã muốn hỏi thử xem tình hình thế nào, nhân tiện báo luôn có lẽ mấy ngày nữa mình sẽ về một chuyến. Cơ mà hắn đánh chữ hơi chậm…
Mới viết được một nửa thì Tống Thư Hàng nói trong nhóm là Bạch tiền bối vừa lĩnh ngộ kĩ năng Ảo giác chân thực, Dược Sư lập tức xóa sạch tin nhắn khó khăn lắm mới viết xong đi.
Sau đó hắn im lặng lặn thật sâu, giả vờ như mình không hề ngoi lên nhòm thấy Tống Thư Hàng.
Tắt máy xong, Dược Sư gọi một tiếng:
- Tử Yên có đây không?
- Vẫn đây nè. - Giọng nói âm u của Giang Tử Yên từ dưới lầu truyền lên.
Cô đang ngẩn người nhìn màn hình máy tính, trên màn hình là hình ảnh Dược Sư vừa cẩn thận tắt máy di động. Giang Tử Yên lắp camera trong phòng Dược Sư, hơn nữa còn là loại cực kì hiện đại. Cô nàng còn xử lý đủ kiểu trên chiếc camera khiến cho nó tạm thời không bị Dược Sư phát hiện ra.
Có đệ tử như cô nàng, Dược Sư cũng rất vất vả, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
- Chốc nữa sẽ có khách tới, là một người bạn cũ của ta. Ngươi mua cái gì ăn đi, sau đó mang bình Tiên Y Nhưỡng thượng hảo của chúng ta ra đây. - Dược Sư nói.
- Tiên Y Nhưỡng? - Giang Tử Yên hơi gật đầu. Đây là thứ rượu thuốc quý giá mà bình thường đến chính Dược Sư cũng không nỡ uống nhiều, thế mà lần này lại lấy ra chiêu đãi hảo hữu. Xem ra trong lòng Dược Sư, người này có địa vị không thấp.
- Là nam hay nữ? - Giang Tử Yên hỏi, đây mới là trọng điểm!
- Nam! - Dược sư bình tĩnh trả lời. Hắn đã sớm quen rồi, trả lời đến là lưu loát.
- Ừm, con đi làm ngay đây. - Giang Tử Yên tắt máy, trả lời.
…
..
Không lâu sau, bạn của Dược Sư đã tới.
Đó là một vị đạo nhân tiên phong đạo cốt, tóc trắng như tuyết, da đỏ hồng hào, tay cầm phất trần, thân mặc đạo trang. Thân phận hiện tại của hắn là đạo sĩ có đăng kí ở Hoa Hạ, cho nên ngày thường cũng đường đường chính chính mặc đạo trang ra đường.
Đạo nhân vào nhà, cười lên sang sang:
- Dược Sư, lão đạo tới đây.
Dược Sư nghênh đón đạo nhân bằng một cái ôm nhiệt tình.
Hai người ngồi xuống, Giang Tử Yên ngoan ngoãn bước lên rót rượu. Trước mặt người ngoài cô nàng rất nể mặt Dược Sư, diễn cực kì tốt vai “đệ tử ngoan hiền nghe lời” của mình.
- Tiên Y Nhưỡng, thứ rượu mà Vô Âm Tử ngươi thích nhất đây. - Dược Sư nâng chén, nhẹ nhàng chạm cốc với Vô Âm Tử đạo trưởng.
- Ha ha, chỉ có ở chỗ ngươi lão đạo mới được uống thứ Tiên Y Nhưỡng này thôi. - Vô Âm Tử cảm thán.
Rượu qua ba tuần, Vô Âm Tử đã hơi ngà ngà say:
- Dược Sư, ngươi vẫn còn trẻ như thế, mà lão đạo ta đây thì đã già rồi.
Tay Dược Sư hơi khựng lại, hắn thở dài khe khẽ.
Vô Âm Tử cùng thế hệ với Dược Sư, thiên phú tu luyện còn hơn cả Dược Sư. Chỉ tiếc năm đó hắn bị một vết thương chí mệnh khiến cho đạo căn bị tổn hại, thọ nguyên cũng tổn hao nhiều.
Thực lực của hắn cũng dừng lại ở cảnh giới tứ phẩm, mấy trăm năm qua không tiến thêm được nữa. Nếu Vô Âm Tử không tìm ta cách tiến thêm một bậc, chỉ sợ chẳng còn lại bao nhiêu thời gian.
- Ngươi không cần thương cảm gì lão đạo ta đâu, nhiều năm như vậy, lão đạo sớm đã quen rồi. - Vô Âm Tử cười ha hả, sau đó khẽ gật đầu với Giang Tử Yên đứng một bên rót rượu, đoạn chuyển đề tài: - Tử Yên cô nương đệ tử của ngươi hiền lành thật đấy.
Giang Tử Yên cười đắc ý.
Dược Sư phụ họa cười theo.
- Lão đạo vừa nhận một đệ tử, nó chỉ biết làm lão đạo hận không thể một chưởng đập chết luôn thôi. - Vừa nhắc đến đệ tử nhà mình, vẻ mặt Vô Âm Tử nhìn như bị táo bón.
- Vô Âm Tử ngươi nhận đệ tử khi nào vậy? - Dược Sư ngạc nhiên hỏi.
- Khoảng mười mấy năm trước, ta gặp một truyền nhân cực kì thích hợp để kế thừa y bát của ta. - Vô Âm Tử nhớ lại: - Ngươi cũng biết tình hình của ta rồi đấy, ta tìm một truyền nhân có thể kế thừa y bát của mình đã lâu mà không tìm được đệ tử nào thích hợp. Thời gian của ta không còn nhiều, vất vả lắm mới gặp được một đứa, nên ta bất chấp tất cả, nhận nó làm đệ tử luôn.
Truyện. được dịch trực t.iếp tại iRE.AD.Bất chấp tất cả? Dược Sư nghi hoặc hỏi:
- Đệ tử của ngươi có điểm gì cổ quái à?
- Đúng vậy, nó là người Tây. Nhưng sau khi trở thành đệ tử của ta thì đã định cư sinh sống ở Hoa Hạ rồi. - Vô Âm Tử cảm thán.
- Đúng là có chút không thích hợp, dù sao thì xưa nay có ai trong chúng ta nhận đệ tử người Tây đâu. Nhưng tình hình của ngươi đặc biệt, mọi người ít nhiều gì cũng có thể hiểu được. - Dược Sư gật đầu nói.
Có điều, một đệ tử người Tây thôi mà, đâu đến mức làm Vô Âm Tử phiền não đến thế nhỉ?
- Ta thu thằng khờ kia làm đệ tử trước, sau đó chuẩn bị truyền thụ công pháp cơ bản cho nó, ngươi biết nó nói gì không? - Vô Âm Tử uống cạn rượu trong chén, nói tiếp: - Thằng khờ kia bảo: Võ công Hoa Hạ không phải là Thiếu Lâm sao? Nó nói muốn tu luyện võ công Thiếu Lâm! Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam! Còn có bảy mươi hai tuyệt kĩ Thiếu Lâm nữa!
Nét mặt Dược Sư giật một cái.
- Ta điên tiết nện cho thằng ngốc đó một trận, ta là đạo sĩ cơ mà! - Vô Âm Tử nghiến răng nghiến lợi.
- Nhưng mà ngươi biết không? Ta nện thằng ngốc đó xong, ngay đêm đó nó đi cạo đầu rồi dương dương tự đắc về trước mặt ta! Ngươi ngẫm mà xem, giữa môn phái đạo sĩ như tông môn của ta mà lại có một tên hòa thượng chen chân vào, nếu không phải ta có chút mặt mũi trong phái thì thằng ngốc đó đã bị người trong tông phái tống cổ đi rồi!
- Để y bát của mình được kế thừa, ta nhịn! Ta mang theo nó tu luyện vất vả, mãi mới hoàn thành Cơ Bản, sau đó cho nó làm lễ bái sư chính thức, nhận nó làm đệ tử thân truyền. Ngươi có biết thằng ngốc đó lại đưa ra điều kiện gì không? Nó bắt ta chấm dấu hương cho nó! Nó bảo, chẳng phải người xuất gia đều phải có dấu hương sao?
- Dấu hương đấy, ngươi đã thấy người nào trong đạo môn mà có dấu chấm hương chưa?
- Cuối cùng, thằng ngốc đó bám ta cả năm trời, ta không làm thế nào được, đành phải chấm cho nó bốn cái.
Nói tới đây, Vô Âm Tử làm vẻ mặt không muốn sống nữa:
- Thế mà nó còn bảo: Trong phim hòa thượng có sáu dấu cơ mà? Nhất định nó đòi ta chấm thêm cho hai cái nữa!
- Ta điên tiết lên, lại nện cho nó một trận.
- Sau đó…ngày hôm sau, thằng ngốc kia lại tự đốt cho mình thêm hai dấu hương! Ta lại nện nó thêm một trận.
- Thế còn chưa hết…Vất vả lắm nó mới tu luyện tới cảnh giới tam khiếu, ta thật sự chịu hết nổi nên đành tiến hành nghi thức xuất sư rồi đuổi nó xuống núi. Vốn dĩ trong tông phái ta phải qua cảnh giới tam phẩm mới được xuống núi, nhưng mà đến chưởng môn sư đệ cũng bị nó hành thảm quá, nên nhắm mắt làm ngơ cùng ta tiến hành nghi thức xuất sư cho nó luôn. Hôm nó xuất sư, ta cho nó một bộ đạo bào pháp khí hộ thân và một thanh pháp kiếm.
- Song thằng ngốc đó… ngay ngày hôm ấy đã kiếm một cái áo cà sa khoác ra ngoài đạo bào! Rồi lại còn lặng lẽ đi tìm chưởng môn sư đệ, đổi phi kiếm thành một cây kim cương xử rách, làm ta tức điên lên! Ta lại xắn tay nện nó một trận nữa.
- Vài năm sau ta gặp nó một lần. Thằng ngốc này thế mà đi học không ít kinh văn Phật Môn, đã thế còn không biết lấy đâu ra một bộ Tàng Độ Hồn Kinh, độ rất nhiều vong hồn, tích góp một đống ánh sáng công đức..
- Nếu không nhìn công pháp trụ cột của nó thì ai cũng tưởng nó là đệ tử Phật Môn! Bây giờ ta không còn mặt mũi nào mà dẫn nó về tông môn của mình nữa rồi! - Nói đoạn, Vô Âm Tử lại rót cho mình thêm một chén rượu.
Vị đệ tử này đạo phật song tu, nội tu đạo môn, ngoại tu Phật môn?
Dược Sư nghe câu cuối xong, khóe miệng run rẩy.
Trên thế gian này có việc trùng hợp như thế sao? Dược Sư nghĩ tới hòa thượng Tây trên xe gánh tội giết người, sau đó vinh quang bị tóm mà Tống Thư Hàng từng kể…
Hòa thượng Tây kia sẽ không phải là đệ tử của lão hữu nhà mình đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Dược Sư len lén hỏi:
- Vô Âm Tử này, đệ tử khờ kia của ngươi đâu rồi?
- Cách đây ít lâu chạy vào tù chơi rồi. - Vô Âm Tử nghiến răng: - Mấy hôm trước, chẳng biết thế nào mà nó tự nộp mình vào tù. Ta vừa biết tin thì lập tức lợi dụng quan hệ muốn cứu nó ra. Ai ngờ thằng ngốc kia nghiện ở tù, không chịu ra, bảo là phải chờ hoàn thành Đăng Long Đài, tấn chức Nhị Phẩm xong mới ra cơ! Tức chết ta rồi! Lần này mà nó ra, ta không đánh nó mười ngày mười đêm thì không xong!
Không cần phải nói, đệ tử của ông bạn cũ này đúng là hòa thượng Tây mà Tống Thư Hàng kể rồi,
Trái Đất tròn thật!
…
Thời gian thấm thoắt, lại một ngày thi nữa trôi qua.
Tống Thư Hàng về nhà, mở cửa một cách cực kì dè dặt.
Hắn không vào ngay, mà thò cổ vào ngó một cái trước, sau khi thấy bên trong là sân nhà bình thường mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó, hắn thò nửa người vào trong, tay vẫn bám chặt lấy cửa.
Sau khi xác định mình bình an vô sự, hắn mới yên tâm bước vào nhà.
- Thư Hàng tiểu hữu, về rồi hả? - Bạch Tôn Giả đang ở trong sân, dường như là đợi hắn.
Tống Thư Hàng cứng đờ người, đoạn cười nói:
- Tiền bối, hôm nay không tu luyện sao?
- Tu luyện xong rồi. - Bạch Tôn Giả mỉm cười nói: - Thư Hàng tiểu hữu, ngươi học công pháp gì rồi? Mấy ngày nay làm phiền ngươi, hôm nay để ta chỉ điểm ngươi tu luyện đi.