Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 198: Phi Kiếm Xài Một Lần, Phóng Ra!



Xem ra đúng là lời chúc của Bạch tiền bối sẽ có di chứng về sau!

Keng!

Trên không trung, hóa thân của Đậu Đậu bay lên trời, đánh một cú về phía cái hồ lô màu đỏ kia.

Hồ lô khổng lồ lập tức bị đánh bay ra ngoài, xoay tròn mấy cái bay lên trời lại.

- Gâu! - Hóa thân của Đậu Đậu vô cùng uy vũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về không trung.

Ở nơi đó, có hai đạo thân ảnh đang ẩn mình trong bóng tối.

Sau khi cái hồ lô màu đỏ bị đánh bay ra thì nó quay về dưới chân của gã nam tử mặt mày kiêu ngạo kia.

Một đạo thân ảnh khác thì là một gã nam tử có mái tóc màu bạc chỉa thẳng lên như con nhím, trong mắt thì có lôi mang lóe lên.

Đây đúng là Cảnh Mạch đà chủ và bạn tốt Bán Hồ đạo nhân của hắn, hai tên lạnh lùng nhìn về phía Tống Thư Hàng và hóa thân của Đậu Đậu.

- Ồ, cư nhiên vẫn còn yêu thú hộ thân à? - Bán Hồ đạo nhân nói với vẻ hơi kinh ngạc, hơn nữa từ khí thế mà xem thì con yêu thú này ít nhất cũng phải có tu vi tứ phẩm.

Bên cạnh của tên nhóc chỉ có tu vi nhất phẩm bên dưới thế mà lại có yêu thú cường đại cỡ này à? Không phải tên nhóc này là con riêng của vị chưởng môn của môn phái lớn nào đó đấy chứ?

- Hừ, nếu như thật sự là một con yêu thú thì có lẽ sẽ bảo vệ được hắn. Nhưng con yêu thú bên dưới không phải bản thể, mà chỉ là phân thân mà thôi, căn bản không thể duy trì được bao lâu. - Cảnh Mạch đà chủ lạnh lùng nói, hắn đứng im trong hư không, dưới chân có một luồng khói, có vẻ như là một loại pháp khí phi hành.

Nhưng lúc hắn bay đến đây rõ ràng là ngự kiếm phi hành.

Phi kiếm vốn ở dưới chân hắn lúc này lại phát động đánh lén!

Keng!

Trên người Tống Thư Hàng phát ra tia lửa dữ dội, một thanh phi kiếm màu đen âm hiểm hiện thân giữa không trung, chém lên trên hộ thuẫn giáp phù của hắn.

Chỉ một chiêu thôi đã đánh vỡ hộ thuẫn của giáp phù!

Hộ thuẫn của giáp phù này là bùa hộ mệnh có thể ngăn được một chiêu toàn lực của tu sĩ tam phẩm, thế mà lại bị một kiếm chém tan. Tống Thư Hàng chợt hiểu ra, đối phương là tu sĩ tứ phẩm!

Có cần phải tới vậy không trời, ta chỉ là một tu sĩ nho nhỏ non choẹt nhất phẩm mà thôi. Không thể sắp xếp một kẻ thù có cảnh giới tương đương để ta còn được dịp luận bàn cho đàng hoàng được à?

- Chà, trên người tên này đúng là có không ít bảo vật đây mà. Nhưng cũng vô dụng mà thôi.

Cho dù ngươi có bao nhiêu bảo vật đi nữa thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu! - Cảnh Mạch đà chủ lạnh lùng nói, hắn siết chặt lòng bàn tay.

Phi kiếm màu đen kia lại chém về phía sau lưng của Tống Thư Hàng, tốc độ cực kỳ nhanh.

Phi kiếm chính là thuật lấy thủ cấp kẻ thù ngoài ngàn dặm!

Giáp phù trên người Tống Thư Hàng đã bị phá, tờ giáp phù thứ hai còn chưa kịp kích hoạt thì kiếm này đã sắp chém đến nơi rồi!

Vèo! Phân thân của Đậu Đậu trên không lóe lên một cái, nháy mắt đã vượt qua khoảng cách hơn hai mươi mét. Sau đó nó giơ vuốt lên vỗ mạnh, đánh trúng thanh phi kiếm màu đen này.

Cũng giống hệt như cái hồ lô màu đỏ kia, thanh phi kiếm màu đen cũng bị đánh văng ra, quay lại dưới chân của Cảnh Mạch đà chủ.

- Con yêu thú này không phải loại tầm thường. - Bán Hồ đạo nhân trầm giọng nói, khi nãy chỉ nháy mắt mà nó đã vượt qua khoảng cách hơn hai mươi mét, tốc độ còn nhanh hơn cả phi kiếm!

- Không sao cả, thực lực của nó chỉ chừng tứ phẩm. Để ta cản nó, ngươi mau bắt tên tiểu quỷ kia đi! - Cảnh Mạch đà chủ cười lạnh, lôi quang trong mắt lóe lên. Hắn lại vận chuyển thanh phi kiếm màu đen kia lần nữa, lần này mục tiêu của nó đã đổi hướng sang hóa thân của Đậu Đậu, không cho nó có cơ hội quay lại cứu viện cho Tống Thư Hàng.

Bán Hồ đạo nhân khẽ gật đầu, vận chuyển hồ lô bay lên.

Lần này hắn không định dùng hồ lô để đè Tống Thư Hàng nữa, mà mở nút hồ lô ra: - Thu!

Hắn vừa dứt lời thì trong hồ lô đột nhiên sinh ra một lực hút cực mạnh, kéo thân thể của Tống Thư Hàng lên. Một thân bản lĩnh của Bán Hồ đạo nhân phần lớn đều nằm trên cái hồ lô màu đỏ này, cái hồ lô này có được rất nhiều chức năng thần kỳ.

- Gâu! - Hóa thân của Đậu Đậu ở trên không kêu to một tiếng, nhảy xuống định quay lại cứu giúp Tống Thư Hàng.

- Đừng hòng! - Cảnh Mạch đà chủ cười lớn, rút kiếm chặn ở trước mặt hóa thân của Đậu Đậu, một chuỗi kiếm quang hạ xuống. Tuy rằng hắn có phần xấu tính, nhưng thực lực thì không tồi chút nào.

Một chuỗi kiếm quang này bao vây lấy hóa thân của Đậu Đậu, bám riết lấy nó, không cho nó có cơ hội thể hiện tốc độ kinh người của mình.

Hóa thân của Đậu Đậu không thể nào quay về cứu viện Tống Thư Hàng, tức giận quay đầu lại chiến đấu với Cảnh Mạch đà chủ.

Lúc này, thân thể của Tống Thư Hàng đã bị cái hồ lô kia hút bay lên.

Kẻ dùng hồ lô này cũng là tu sĩ tứ phẩm sao?

Nếu đã như thế thì đến lúc phải dùng bảo vật này rồi!

Tống Thư Hàng vói tay về phía eo, rút cây phi kiếm hàng xài một lần ra nắm chặt trong tay.

Cơ hội chỉ có một, phải xem hiệu quả của thứ mà Bạch tiền bối cho hắn để phòng thân như thế nào đã. Nếu như cũng vô dụng thì hắn chỉ có thể kích hoạt vạn lý phi độn thuật ở trên người mà thôi.

Thân thể của hắn bị hút bay lên giữa không trung, Tống Thư Hàng cầm công tắc phóng phi kiếm bản 013 ra, dốc toàn lực thôi động khí huyết trong tâm khiếu và nhãn khiếu của mình, rót vào bên trong công tắc phóng phi kiếm.

Nháy mắt, công tắc phóng phi kiếm dường như đã cộng minh với Tống Thư Hàng… sau đó, trong hốc mắt của Tống Thư Hàng đột nhiên xuất hiện một ống kính nhắm.

Sao cái ống kính này nhìn quen quen thế nhỉ.

Mấy người từng chơi mấy game kiểu như Crossfire nhất định sẽ rất quen thuộc với thứ này, chính là kiểu ống nhắm như thế. Sau dó, Tống Thư Hàng chỉ cần chỉa cái ống nhắm này vào ngay tên tu sĩ đang khống chế cái hồ lô trên không trung …khóa mục tiêu!

Ngu-ồn:- ir-ead.-vnBạch tiền bối… Từ khi người xuất quan đến nay, bắt đầu mày mò máy tính thì đã tìm hiểu mấy thứ gì không thế này?

Mà lúc này, Bán Hồ đạo nhân đột nhiên cảm giác được một loại cảm giác tim đập dồn dập, mà loại cảm giác này, lại đến từ trên người tên nhóc con nhất phẩm sắp sửa bị mình hút vào bên trong hồ lô!

- Thu thu thu! - Bán Hồ đạo nhân lập tức phát chân nguyên nhiều hơn, điên cuồng thôi động cái hồ lô đỏ của mình!

Thân là tán tu, giác quan thứ sáu của hắn cực nhạy. Tuy rằng không rõ vì sao tên nhóc kia lại có thể khiến tim của hắn đập nhanh như thế, nhưng hắn phải nhanh chóng thu tên nhóc này vào trong hồ lô mới được!

- Bắn! - Tống Thư Hàng dùng sức ấn mạnh lên cái nút của công tắc phóng phi kiếm.

Đồng thời, hắn ngưng tụ tinh thần lực đến hình xăm trên cổ tay, lỡ như có chuyện gì thì phải chuẩn bị bỏ chạy!

Vèo! Phi kiếm bản dùng một lần bay ra ngoài.

Nếu như tốc độ của cái cây phi kiếm màu đen mà Cảnh Mạch đà chủ dùng khi nãy ngang với tốc độ của siêu xe, thì tốc độ của thanh phi kiếm dùng một lần mà Tống Thư Hàng bắn ra này phải có tốc độ của máy bay siêu âm!

Kiếm quang lóe lên!

Bán Hồ đạo nhân mở to hai mắt, hắn nhìn thấy có một vệt sáng mỏng bắn tới.

Hắn muốn trốn tránh, nhưng mặc kệ hắn lách mình né tránh kiểu gì, đều không thể tránh thoát được vệt sáng này khóa chặt vị trí của hắn.

Trong lúc cấp bách, hắn đành phải dừng động tác hút Tống Thư Hàng vao trong hồ lô, hắn điều khiển hồ lô bay lên, định dùng nó chắn trước mặt mình.

Nhưng hồ lô trong tay hắn còn chưa kịp di chuyển thì vệt sáng mỏng kia đã cắm vào trong cơ thể của hắn, tốc độ này cực kỳ nhanh! Nhanh tới mức không ai kịp né tránh!

Một kiếm xuyên tim!

Đồng thời, kiếm ý trên thân kiếm bắn ra, trực tiếp cắt đứt sinh cơ của Bán Hồ đạo nhân.

Trong mắt của Bán Hồ đạo nhân chỉ còn vẻ không dám tin, đầu rũ xuống, tắt thở ngay lập tức.

Sau khi phi kiếm dùng một lần đâm xuyên qua người của Bán Hồ đạo nhân xong thì vẫn không hề ngừng lại, nó cứ mang theo thi thể của Bán Hồ đạo nhân bay thẳng lên trời.

Bay hoài bay mãi, cuối cùng biến mất tăm không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì thi thể của Bán Hồ đạo nhân sẽ bị đưa vào nơi sâu trong vũ trụ. Dù sao thì mục đích của Bạch tiền bối khi tạo ra phi kiếm dùng một lần này chính là để hủy thi diệt tích mà.

Chỉ tiếc một điều là cái hồ lô của hắn cũng là một bảo bối không tệ. Cái hồ lô này rõ ràng không phải do Bán Hồ đạo nhân luyện chế, chắc là bảo vật hắn tìm được trong di tích thượng cổ nào đó chăng?

Cũng không biết sau khi cái hồ lô này bay vào vũ trụ thì sẽ có kỳ ngộ gì đây nữa? Là bị mưa thiên thạch đâm vỡ nát? Hay là bị hằng tinh nào đó hòa tan? Hay là tiếp tục nằm trong vũ trụ đợi người có duyên tiếp theo của nó?

Sau khi mất đi lực hút của hồ lô, Tống Thư Hàng mới rơi xuống từ trên không.

Hắn bị rơi dập mặt xuống đất, đau tới mức nhe răng trợn mắt.

- Bán Hồ! - Cảnh Mạch đà chủ kêu to, hắn thật sự không dám tin, chỉ nhoáng một cái như thế, người bạn tốt duy nhất của mình là Bán Hồ đạo nhân đã bỏ mạng!

Lại còn chết ở trong tay thằng nhóc nhất phẩm này nữa!

- Gâu. - Hóa thân của Đậu Đậu thoát ra khỏi kiếm quang của hắn, miệng nhếch lên lộ ra vẻ cười nhạo.

Tống Thư Hàng cũng không dễ đối phó như thế đâu!

- Đáng chết, đáng chết! Các ngươi dám giết chết Bán Hồ, dám giết chết người bạn duy nhất của ta! - Cảnh Mạch đà chủ gầm lên giận dữ đau đớn.

Tống Thư Hàng giơ ngón giữa lên chỉa về phía Cảnh Mạch đà chủ, mở miệng nói: - Người bạn duy nhất à, ngươi làm người kém cỏi quá.

- A a a a a! - Cảnh Mạch đà chủ phát cuồng, bổ nhào về phía Tống Thư Hàng: - Tiểu tử, lão tử không thèm lấy huyết thần toản nữa, ta muốn giết chết ngươi!

Huyết thần toản? Hóa ra là người của Vô Cực ma tông sao?

- Đậu Đậu, cản hắn lại! - Tống Thư Hàng kêu lên.

- Gâu! - Hóa thân của Đậu Đậu sủa một tiếng, lại thi triển tốc độ cực nhanh của mình, chặn lại trước mặt Cảnh Mạch đà chủ, tiếp tục dây dưa với hắn.

Tống Thư Hàng một tay giơ bảo đao bá toái lên, tay còn lại thì cầm một tờ giáp phù.

Trong những lúc nguy cấp thế này, Đậu Đậu vẫn đáng tin lắm!

Các tiền bối trong nhóm đều xem Đậu Đậu như phiền phức, nhưng Tống Thư Hàng lại cảm thấy, tuy rằng có đôi lúc Đậu Đậu rất nghịch ngợm phiền phức, nhưng phần lớn thời gian nó đều giúp đỡ mình rất nhiều!

- Đậu Đậu, cố gắng lên! - Tống Thư Hàng lặng lẽ nắm chặt tờ kiếm phù sau cùng, chuẩn bị canh lúc mấu chốt bồi thêm cho Cảnh Mạch đà chủ một kiếm!

- Gâu! - Sau khi hóa thân của Đậu Đậu kêu to một tiếng thì ý chí chiến đấu lại dâng trào!

Nó với Cảnh Mạch đà chủ càng đánh càng nhanh, hai người bọn họ nhoáng cái đã đánh với nhau gần trăm chiêu. Sau đó, hai người tách ra, tạm thời chuyển qua đấu mắt.

Đúng lúc này, hóa thân của Đậu Đậu đột nhiên quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng cười gượng một cái.

Cái nụ cười này mới khó coi làm sao.

- Gì đấy? - Tống Thư Hàng cảm thấy nghi hoặc.

- Hình như ta hết năng lượng rồi. - Hóa thân của Đậu Đậu cười ngượng ngùng.

Ầm! Thân thể của nó biến thành một luồng sương khói, biến lại thành một sợi lông chó, bay phấp phới xuống.

Tống Thư Hàng: ….

Ta sai rồi, những lúc nguy cấp thế này Đậu Đậu nó cũng không đáng tin tí nào!

- Khà khà khà, lần này để xem ai cứu được ngươi! - Cảnh Mạch đà chủ ở trên trời nhe răng cười, lôi mang trong mắt nổ xoèn xoẹt, rõ ràng hắn đã bước vào trạng thái tức giận sắp cuồng hóa rồi.

Hắn giơ thanh kiếm trong tay chém xoẹt xoẹt vài nhát, chém nát cọng lông cạn năng lượng của Đậu Đậu.

Đồng thời, phi kiếm màu đen của hắn cũng bay về phía Tống Thư Hàng, sát khí rợp trời!

Nháy mắt, phi kiếm đã chém tới trước mặt Tống Thư Hàng.

Lẽ nào chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình? Phải cản được một kiếm này, sau đó lập tức dùng vạn lý phi độn thuật bỏ chạy mới được.