Người chuyên môn xử lý mấy vấn đề kiểu này mà Tống Thư Hàng đã nói chính là Tàng Thiên Câu Chu Ly, thuộc hạ của Hoàng Sơn Chân Quân. Chu Ly cũng đang đến thành phố Văn Châu để xử lý tai nạn xe mà Đậu Đậu gây ra. Cho nên, Thư Hàng có thể thuận tiện nhờ hắn xử lý chiếc xe máy kéo của mình...
Tiếp theo, Thư Hàng đi tới chỗ máy kéo rơi xuống.
Bên dưới, ba Tống, bác Lữ và Lữ Thiên Hữu đang sắp xếp lại mấy thùng dầu và vali đồ đạc của Tống Thư Hàng. Ba người ngồi tụm lại với nhau, không biết đang nói gì nữa.
Chiếc máy kéo ở sau lưng bọn họ vẫn còn nguyên xi, đây cũng là nhờ vào trận pháp gia cố thân xe của bg....
- Không mang theo dây thừng à? Thế em định xuống dưới đấy kiểu gì? - Triệu Nhã Nhã nhìn vào bậc ruộng cao hơn những năm mét kia, cao thế này, có muốn xuống dưới cũng khó. Hơn nữa, dù có đi xuống được thì phải đưa ba người ba Tống lên kiểu gì đây?
Lúc này, ba Tống ở bên dưới cũng nhìn thấy Tống Thư Hàng.
Ba Tống gọi vọng lên: - Thư Hàng à, tới nhanh thế con? Có mang dây thừng tới không, thả xuống đi!
- Không có mang, lúc chị Nhã Nhã gọi đến thì con đang đi được nửa đường rồi. - Tống Thư Hàng trả lời.
- .... - Ba Tống cũng câm nín luôn.
- Thế mày còn đến đây làm gì hả? Để xem nơi ba mày lọt xe xuống núi, xong đắm đuối nhìn nhau với ba mày à?
- Không sao cả, con xuống dưới đưa mọi người lên. - Tống Thư Hàng mỉm cười, ánh mắt đảo qua triền núi.
- Đừng có làm bậy! - Ba Tống quát to.
Nhưng ông vừa mới nói xong thì Thư Hàng đã nhảy xuống.
Chỉ thấy Tống Thư Hàng nhảy xuống, đưa chân giẫm lên một chỗ đất hơi đưa ra trên triền núi, mượn lực đó giãm bớt tốc độ rơi xuống. Sau đó, hắn nhảy xuống bậc ruộng đầu tiên nhanh nhẹn như một chú khỉ.
Ba Tống ôm trán - cái bậc này cao hơn năm mét, mày nhảy xuống thì làm ăn được gì hả con, lẽ nào mày cõng ba và mọi người lên được à?
Không phải là con mình học nhiều quá nên ngu người rồi đấy chứ? Ôi ruột gan lại đau nữa rồi!
....
Lúc này, trong tai nghe của Triệu Nhã Nhã truyền tới giọng của Tiểu Mạch Tuệ: - Triệu Nhã Nhã này, em trai của cậu nhảy xuống rồi à?
- Đúng vậy. - Triệu Nhã Nhã trả lời.
Cô nhìn xuống phía dưới, Tống Thư Hàng đã nhảy xuống thêm lần nữa, vèo một cái, đã đáp xuống bậc thứ hai.
Thư Hàng nó trở nên nhanh nhẹn linh hoạt như thế từ khi nào thế nhỉ? Triệu Nhã Nhã cảm thấy nghi hoặc đầy đầu.
Sau lưng vang lên tiếng mở cửa xe.
Tiểu Mạch Tuệ leo ra khỏi xe, đi tới bên cạnh Triệu Nhã Nhã cùng Arthur.
- Nhã Nhã, em trai của cậu trông cũng đẹp trai lắm. - Arthur tựa mình trên rào chắn, nhìn Tống Thư Hàng tay chân nhanh nhẹn, cười hì hì nói.
Triệu Nhã Nhã mỉm cười: - Hợp mắt cậu không?
- Chỉ cần đẹp trai thì đều hợp mắt mình hết, mình thuộc loại thích ngoại hình mà. - Arthur nheo mắt, lại nói thêm: - Tiếc là em trai cậu non quá, mình không thích hẹn hò với rau non.
- Mình cũng thấy em trai của cậu hợp mắt mình lắm! - Tiểu Mạch Tuệ đứng bên cạnh nói theo: - Tiếc rằng lại là con trai, nếu như là con gái thì mình sẽ làm quen ngay.
- Hai người các cậu.... đúng là hết thuốc chữa. - Triệu Nhã Nhã liếc mắt.
- Hắc hắc. - Tiểu Mạch Tuệ cười gian.
...
Lúc mấy người Triệu Nhã Nhã nói chuyện, Tống Thư Hàng đã nhảy xuống tới chỗ máy kéo rơi.
Ba người nhìn hắn, dở khóc dở cười.
Tống Thư Hàng nhìn ba người bọn họ, cười nói: - Mọi người chuẩn bị đi, con sẽ đưa mọi người lên.
- Đưa kiểu gì? - Lữ Thiên Hữu nghi hoặc hỏi.
- Vậy em đưa anh Thiên Hữu lên trước đã, anh đừng giãy mạnh nhé. - Tống Thư Hàng nói.
- Được. - Lữ Thiên Hữu đáp.
Tiếp theo, Tống Thư Hàng giơ tay chộp lấy Lữ Thiên Hữu, Lữ Thiên Hữu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hắn khiêng lên vai.
- Cái gì đây? - Lữ Thiên Hữu cảm thấy toàn thân không được tự nhiên - một gã to như bồ tượng như hắn, lại bị Tống Thư Hàng tiện tay nhấc một phát khiêng lên vai luôn?
Tống Thư Hàng thuộc họ nhà kiến hay sao mà khí lực lại lớn thế này?
Còn nữa.... Tống Thư Hàng chuẩn bị làm gì đây? Định khiêng hắn leo lên đấy à?
Mẹ ơi, quả nhiên là thật!
Chỉ thấy Tống Thư Hàng khiêng hắn trên vai, nhảy lên một cách nhẹ nhàng - nhảy lên một cách nhẹ nhàng cái quỷ gì!
Anh đã gặp ai khiêng một gã như con gấu cao những 190cm mà còn có thể nhảy lên một cách nhẹ nhàng không? Anh cho rằng người trên thế giới này ai cũng là Shaquille Rashaun O'Neal, có thể úp bóng vào rổ khi bị một đống người đu lên người à?
Nhưng Tống Thư Hàng vẫn cứ khiêng anh, nhanh chóng nhảy lên các triền núi.
Lữ Thiên Hữu cảm giác tầm mắt của mình không ngừng bay lên, rồi lại bay lên.
Chẳng bao lâu sau... hắn đã lên được trên con đường núi.
Tống Thư Hàng đặt hắn đứng xuống đất.
- Lên, lên rồi à? - Lữ Thiên Hữu cảm giác cứng họng, không nói xong được một câu trọn vẹn nào.
Không riêng gì hắn, Triệu Nhã Nhã và hai người bạn của cô đứng bên cạnh cũng kinh ngạc mở to mắt.
Các cô ấy đứng ở góc độ của người xem, nên nhìn được rõ ràng hơn - Tống Thư Hàng cứ khiêng Lữ Thiên Hữu rồi nhảy vèo vèo lên tận đây.
Qủa thật chẳng khác nào cao thủ trong mấy bộ phim võ hiệp ngày xưa, khiêng một người mà vẫn có thể bay nhảy trên vách núi.
- Thư Hàng, có phải là cậu đã tham gia câu lạc bộ leo núi hay không? - Lữ Thiên Hữu đờ người hỏi.
- Câu lạc bộ leo núi à? Không có. Mọi người chờ nhé, em xuống dưới đó đưa bác Lữ với ba lên. - Tống Thư Hàng cười hắc hắc, nói xong thì lại nhảy xuống lần nữa!
Bạn đang đọ-c -truyện -tại i-READ.vnArthur mở to hai mắt, nói với Triệu Nhã Nhã: - nn này, mau cho mình số điện thoại của em trai cậu đi!
Triệu Nhã Nhã: - ....
Lúc Tống Thư Hàng nhảy xuống lần nữa, thì lão Lữ và ba Tống đang ngồi xổm ở chỗ ghế lái của máy kéo, bươi một đống thẻ với giấy phép.
Lúc ba Tống và lão Lữ nhìn thấy Tống Thư Hàng thật sự có thể khiêng Lữ Thiên Hữu leo lên triền núi thì cũng an tâm hẳn.
Sau đó, hai người bọn họ ngồi ở bên cạnh xe máy kéo, tìm kỹ một lượt xem có đánh rơi gì không.
Tiếp theo, bọn họ lập tức thấy được đống giấy tờ này.
Lão Lữ bị trật eo nên đứng ở một bên. Ba Tống thì ngồi xổm xuống gom hết mớ giấy tờ này lên, đưa cho lão Lữ cầm.
- Là giấy tờ xe, sao nhiều thế này? - lão Lữ cầm lấy mớ giấy tờ này, mở ra xem xét.
Mẹ ơi, không phải chứ!
Trong đống giấy tờ xe này, có đủ loại kiểu dáng, nào là mấy xe thể thao của Ferrari, Maserati, Porsche, có BMW, Mercedes-Benz, Audi mỗi loại có những mấy chiếc, Volkswagen này, Buick này, đủ loại. À, còn cả giấy tờ của chiếc xe máy kéo nữa....
Giấy tờ của hơn ba mươi chiếc xe!
Hơn nữa, đây cũng không phải điểm chính, điểm chính của nó là - trên tất cả mớ giấy tờ này đều để tên Tống Thư Hàng.
- Lão Tống, nhà ông chuẩn bị mở showroom bán xe à? - Lão Lữ tò mỏ hỏi.
Ba Tống lắc đầu.
- Thế cái đống này là sao đây? - Lão Lữ nhìn mớ giấy tờ xe kia, trông giống hệt như giấy tờ thật mà. Có cả mã số đây.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ lo lắng.
- Có khi nào là giấy tờ giả không? - ba Tống nhỏ giọng hỏi.
Đành chịu vậy, chứ không thì ba Tống làm sao có thể tin mớ giấy tờ này là thật được?
Hơn ba mươi chiếc xe đấy, hơn nữa trong số đó phần lớn đều là mấy chiếc sang trọng, có chiếc giá lên tới mấy chục triệu!
Dù cho Tống Thư Hàng có may mắn trúng độc đắc hơn mấy trăm triệu cũng không mua nổi bấy nhiêu xe được!
Nếu ai mà bảo, biết đâu Tống Thư Hàng tự mình kiếm tiền mua xe thì sao? Ba Tống nhất định sẽ tát cho một cái - đang nằm mơ đấy phỏng? Tống Thư Hàng có phải là máy in tiền đâu?
- Ngẫm kỹ thì chỉ có khả năng giấy tờ giả là lớn nhất thôi. - Lão Lữ đáp, nhưng ông không dám nói chắc nịch - bởi vì chiếc máy kéo đang lật ngửa ở bên cạnh ông có thể chạy được với vận tốc 150km/1giờ đây!
Biết đâu thằng nhóc Tống Thư Hàng kia thật sự có bản lĩnh gì đấy thì sao?
....
- Ba, bác Lữ, hai người đang làm gì thé? Chuẩn bị đi ạ, xem ai lên trước! - Lúc này, Tống Thư Hàng đi tới chỗ bọn họ.
Sau đó, Tống Thư Hàng thấy được đống giấy tờ trong tay ba Tống và bác Lữ.
- Phiền to rồi, lúc trước quên cất mớ giấy tờ này đi.
Tống Thư Hàng dùng sức xoa huyệt thái dương, phải giải thích với ba thế nào bây giờ?
Giải thích một: - Ba, thật ra mớ xe này là của một người bạn của con. Nhưng lúc ấy anh ta chưa có thẻ căn cước, nên mới mua dưới tên con đấy!
Đây là mấy lời nói thật lòng... Nhưng, nếu ngươi là ba Tống thì ngươi có tin nổi không?
Giải thích hai: - Ba, con của ba kiếm được một món hời lớn, nên mới mua một chiếc xe xịn, sau đó con thấy một chiếc xe xịn thì không đủ, nên mua một đống về để dành lái chơi!
Đây là nói dối... nhưng bảo đảm ba Tống cũng không tin!
Lỡ như baTống tin thật, khẳng định cũng sẽ đánh chết Tống Thư Hàng. Kiếm được tiền xong lại lấy đi mua xe hết à? Mày điên hả con?
Trong lúc Tống Thư Hàng đang xoắn xít vụ này, ba Tống lại mở miệng nói trước, ông nói vô cùng thấm thía chân thành: - Thư Hàng à, nghe ba khuyên đi. Làm giấy tờ giả... là hành vi phạm pháp đấy! Sẽ ngồi tù đấy!
Tống Thư Hàng: - ....
Giấy tờ giả?
À ừ, cái cớ này cũng hay lắm.
Hai mắt của hắn sáng lên, cười ha ha, đáp: - Ha ha ha, ba à, thật ra cái này không thể xem là giấy tờ giả được đâu. Đây là đạo cụ đấy! Đạo cụ đóng phim ạ! Vì học kỳ này học tương đối nhẹ, nên con tham gia một câu lạc bộ điện ảnh ở trường. Bây giờ nghỉ hè nên bọn con viết một kịch bản, định tự quay một bộ phim ngắn, như kiểu phim hài trên mạng ấy ạ. Con phải diễn vai một nhân vật nhà giàu, số giấy tờ này đều là đạo cụ mà thành viên câu lạc bộ chuẩn bị cho con đấy!
- Đạo cụ à? Hóa ra là thế. - Ba Tống và lão Lữ đều lộ ra vẻ hiểu rõ.
Tuy rằng các ông cảm thấy đáp án này cứ gượng gạo kiểu gì ấy, nhưng trước mắt thì nó xem như là đáp án có vẻ thực tế nhất.
- Ha ha ha, Thư Hàng, chờ phim quay xong thì nhất định phải để cho ba xem trước đấy nhé! - ba Tống vui vẻ vỗ vai con trai.
- Vâng ạ, nhất định rồi! - Tống Thư Hàng cười khan nói.
- Nhưng dù là đạo cụ thì các cháu cũng không thể làm giống thật như thế được, dễ bị bắt lắm đấy. Sau này chú ý một chút nhé. - Ba Tống lại nói thêm.
- Vâng, con biết rồi, con nhất định sẽ nói lại với thành viên tổ đạo cụ. - Tống Thư Hàng cố gắng giữ vững nụ cười.
Ba Tống gật đầu ra chiều vừa ý.
Đột nhiên, ông chợt nhớ tới cái gì đó, hai mắt sáng lên, hỏi: - Đúng rồi.... Thư Hàng này, bộ phim này của con có thể quay xong trước cuối năm nay không? Con nghĩ thử xem, nếu như ngày tết, nhà chúng ta bày tiệc mời họ hàng thân thích đến chơi, ba chiếu bộ phim mà con đóng cho mọi người xem thì chắc là thú vị lắm đấy!
Cái tật xấu thích khoe khoang của ba Tống lại tái phát nữa rồi!
- A? - Tống Thư Hàng há hốc mồm - quay xong trước tết á?
Chết dở rồi, ban nãy mình toàn bịa chuyện thôi mà, biết tìm đâu ra một đoàn làm phim để mà quay ra bộ phim đó bây giờ?