Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 251: Cấm Chỉ Tuyệt Đối!



- Ha ha, khi nãy em bất cẩn xoay đụng trúng eo, khỏi ngay ấy mà. - Tống Thư Hàng cười gượng hai tiếng, sau khi ngồi xuống xong thì hắn cẩn thận nắm chặt cọng hành tinh. Đồng thời cũng bỏ hòn đá ngộ đạo thạch to chừng nắm tay vào trong túi.

Triệu Nhã Nhã chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, sau đó, cô khởi động xe thể thao, chạy về phía nhà của Tống Thư Hàng: - đúng rồi, em đã nhờ người ta xử lý chiếc máy kéo kia xong chưa?

Khi nãy cô không xuống xe, mà tầm nhìn của cô lúc đó thì lại không nhìn thấy chiếc xe kéo bị nổ cháy thành sắt vụn cùng với dấu vết vụ nổ để lại ở hiện trường, cho nên mới hỏi như thế.

- Ha ha ha, sau khi mọi người đi thì máy kéo lại có chút chuyện ngoài ý muốn. Nhưng không sao cả, lát nữa em sẽ gọi điện nhờ bạn em xử lý giúp là được. - Tống Thư Hàng cười gượng hai tiêng nữa.

- Ờ. - Triệu Nhã Nhã gật đầu: - Thư Hàng này, gần đây em thay đổi nhiều thật đấy? Hồi tháng sáu chị gặp em thì hình như em không cao được như thế. Còn cả thân thủ nhanh nhẹn như khỉ của em nữa, học từ đâu thế hả?

Cô có rất nhiều điều muốn hỏi Tống Thư Hàng, mặc kệ là việc dễ dàng cõng ba Tống, lão Lữ leo lên sườn núi, hay là chiếc xe kéo đã được độ lên chạy vượt mặt cả xe thể thao kia nữa….

Nhưng so với chiếc máy kéo thì cô lại càng tò mò không biết thân thủ của Tống Thư Hàng từ đâu mà ra hơn.

- Hắc hắc, không phải lúc chị tới thăm em hồi tháng sáu thì em vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện đấy à! Cứ tập mãi, thể trạng biến thành tốt hơn từ khi nào em cũng không biết nữa. - Tống Thư Hàng cười ha hả, lại nói: - Còn nữa, gần đây có một người bạn gửi vài thứ tốt cho em, hiệu quả tốt lắm. Đợi về nhà xong em sẽ cho chị thử.

Thứ hắn nói chính là linh mạch bích trà, nếu đã gặp được Triệu Nhã Nhã thì nhân cơ hội này đưa cho chị ấy một phần luôn.

- Thứ tốt à? - Triệu Nhã Nhã mỉm cười, lại hỏi: - Còn nữa, chiếc xe kéo kia là sao thế hả?

Tống Thư Hàng đã biết thừa là mọi người sẽ hỏi chuyện này rồi, nên hắn đã nghĩ ra được đáp án từ lâu: - Chiếc xe kéo kia đấy à, nó được độ lên rồi! Qúa trình độ xe hơi bí mật, bởi vì kỹ thuật độ xe lên là thuộc về bạn của em. Không được cậu ta đồng ý thì em không thể tiết lộ được.

Triệu Nhã Nhã gật đầu, tỏ vẻ hiểu được: - Ồ, là người bạn đang nằm ngủ ở nhà của em mà dì đã nhắc tới chứ gì?

- Đúng là cậu ta đấy. - Tống Thư Hàng nhớ tới Bạch Tôn Giả vẫn đang bế quan ở nhà mình, trong lòng có phần phiền muộn.

Bây giờ hắn rất lo lắng, lỡ như Bạch Tôn Giả bế quan rồi đột nhiên lại huyễn hóa ra sa mạc thì phải làm sao bây giờ? - hy vọng người nhà của mình không xui xẻo như thế.

Đồng thời, hắn phải tìm Đậu Đậu và tiểu hòa thượng về mau mới được.

Ít nhất thì trước hết phải để cho Đậu Đậu giăng vài cái kết giới phòng ngự ở quanh phòng của mình, đừng để ảo cảnh sa mạc của Bạch tiền bối tiết ra ngoài mới được.

Đúng rồi, mình đã đến thành phố Văn Châu rồi, phải gọi điện thoại cho Đậu Đậu cái đã.

Vậy nên Tống Thư Hàng móc điện thoại ra, gọi cho Đậu Đậu.

Lúc này, Đậu Đậu bắt máy khá nhanh.

- Alo, xin chào, là Thư Hàng tiểu hữu đấy à? - giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia không phải của Đậu Đậu mà là của Tàng Thiên Câu Chu Ly chuyên gia xử lý phiền toái cho Đậu Đậu.

- Ủa, là Chu Ly sư huynh à, Đậu Đậu đâu rồi? - Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.

- Nó vừa mới đưa tiểu hòa thượng Qủa Qủa đi làm phẫu thuật cắt trĩ, cho nên tạm thời giao điện thoại cho ta. Ta đang đứng ngoài cửa nhìn bọn nó. - Chu Ly thở dài.

Trưa hôm nay, hắn vừa mới xử lý sự cố giao thông cho Đậu Đậu xong, Đậu Đậu lại gọi điện thoại kêu hắn qua một chuyến.

Còn tưởng là nó có chuyện gì quan trọng lắm, nhưng khi hắn đi tới chỗ Đậu Đậu thì mới biết hóa ra là nó phải đi đến bệnh viện cắt trĩ sang với tiểu hòa thượng Qủa Qủa - bởi vì tiểu hòa thượng kia còn nhỏ quá, lúc đến bệnh viện cần phải có người lớn đi theo để ký tên, đăng ký.

Chu Ly quả thật dở khóc dở cười.

Tống Thư Hàng an ủi: - Chu Ly sư huynh vất vả rồi.

- Cảm ơn. - Chu Ly lại thở dài thêm cái nữa, nói: - Đậu Đậu nói, ngày mai tiểu hòa thượng còn phải đến trị thêm một buổi trĩ sang nữa. Đợi cỡ chiều mai thì ta sẽ đưa bọn nó tới chỗ của Thư Hàng tiểu hữu nhé?

- Vất vả rồi! - Tống Thư Hàng trả lời.

Vậy nên hắn cũng không cần phải tự mình đi đón tiểu hòa thượng và Đậu Đậu nữa.

- Không vất vả chút nào, đây là chuyện ta nên làm mà. - Chu Ly cười lớn, cuối cùng lại hạ giọng, nói với âm lượng đủ cho mình Tống Thư Hàng nghe: - Thật ra thì sư huynh ta đây lâu lâu cũng muốn được nghỉ phép ấy, chỉ cần một tuần là đủ rồi….

- Không thành vấn đề, Chu Ly sư huynh. Chờ ngươi đưa Đậu Đậu tới chỗ ta xong thì ta cam đoan trong vòng một tuần lễ sẽ không cho nó gây tai họa gì nữa. - Tống Thư Hàng cam đoan.

- Cảm ơn! Cảm ơn Thư Hàng nhé! - Chu Ly sư huynh nói.

- Đừng khách sáo, thật ra…. Chu Ly sư huynh à, chỗ này của ta cũng mới xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn. Chiếc máy kéo mà Tống Bạch lái về bây giờ đã rơi xuống núi rồi. Chờ ngươi tới đây thì ta muốn nhờ ngươi xử lý hiện trường sự cố giúp một phen, không làm phiền ngươi quá đấy chứ. - Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói - lại mang thêm phiền toái cho Chu Ly sư huynh nữa rồi.

- Tống Bạch? À à, Bạch tiền bối đấy à. Không sao hết, chờ ta qua chỗ ngươi thì sẽ xử lý giúp ngươi ngay. - Chu Ly sư huynh đồng ý cái roẹt.

Ngu-ồn--: iread.-vn- Quyết định thế nhé, tạm biệt Chu Ly sư huynh. - Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đợi sau khi Tống Thư Hàng cúp máy xong thì Triệu Nhã Nhã lại thuận miệng hỏi: - Đấy là người bạn sẽ xử lý vụ máy kéo mà em đã nói đấy à?

- Dạ, chính là anh ta. Tới lúc đó anh ta sẽ giúp em xử lý dọn dẹp hiện trường lại như cũ, lại làm phiền anh ta nữa rồi. - Tống Thư Hàng cười ngượng ngùng.

….

Một bên khác.

Bên trong trung tâm huấn luyện hàng không dân dụng Giang Thủy.

Tiểu Lý rốt cuộc cũng tỉnh lại, vừa mới tỉnh lại thì anh ta nhảy dựng lên từ trên giường, toàn thân vô cùng căng thẳng!

ủa? sao mình lại phải căng thẳng nhảy dựng lên như thế nhỉ? Giáo viên Tiểu Lý nghi hoặc đầy đầu.

Sau đó, anh lập tức nhìn thấy có một đám người đang ngồi bu quanh mình, là Caselli và năm sáu giáo viên dạy lái máy bay khác của trung tâm.

Lúc này bọn họ đều chen chúc trong phòng nghỉ nhỏ xíu của nhân viên, nhìn chằm chằm giáo viên Tiểu Lý.

Caselli mỉm cười tươi roi rói với Tiểu Lý: - Tiểu Lý, rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi.

Nhìn thấy nụ cười của cô, mặt của giáo viên Tiểu Lý nóng lên - cô nàng xinh đẹp phương tây Caselli này chính là nữ thần của trung tâm Giang Thủy này, rất nhiều giáo viên dạy lái máy bay đều hâm mộ cô ấy, trong đó cũng có cả giáo viên Tiểu Lý.

- Tiểu Lý này, rốt cuộc trong mấy ngày cậu di với hai học viên thổ hào kia đã xảy ra chuyện gì thế, hai người kia đưa cậu đi đâu chơi? - có giáo viên khác nôn nóng nên hỏi ngay.

- Thổ hào? Đưa tôi đi đâu chơi á? - giáo viên Tiểu Lý tỏ vẻ nghi hoặc, anh nhíu mày cố gắng nhớ lại thử xem, nhưng trí nhớ của anh lại bị ngắt đoạn rất lạ.

Anh nhớ là mình đã lên máy bay trực thăng với hai vị thổ hào kia. Nhưng phần ký ức về sau lại trống rỗng.

Nhìn thấy ánh mắt trông mong của đồng nghiệp, giáo viên Tiểu Lý cảm thấy không đúng, nên hỏi ngược lại: - Trong lúc tôi đi có xảy ra chuyện gì à?

- Cậu không biết à? - một giáo viên khác nhìn Tiểu Lý với vẻ khá kinh ngạc, sau đó rút một phần video mà họ đã chuẩn bị sẵn ra: - Đây là video quay lại lúc tàu vũ trụ của Mỹ quay về trái đất đấy.

Chỉ thấy bên trong video, có hai người mặc đồ phi hành gia ngồi trên ghế.

Bên cạnh ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng hoan hô của quần chúng: - Acuero, Acuero!

Trong video, có một phi hành gia cởi nón của mình ra, lộ ra một quả đầu hói bóng lưỡng, vẫy tay chào quần chúng.

Tiếp theo, quần chúng lại kêu to: - Anthony, Anthony!

Anthony? Cái tên này nghe quen thế nhỉ. Giáo viên Tiểu Lý nhíu mày sâu hơn nữa, tại sao nghĩ tới cái tên này thì toàn thân mình lại tê rần lên, giống như đang phải gánh chịu đủ loại hình phạt tàn khốc thế này?

Vị phi hành gia thứ hai trong video lại không tháo nón ra.

Một lát sau, có nhân viên đi lên trợ giúp, rốt cuộc cũng mở nón ra được.

Bên dưới chiếc nón là gương mặt vô cùng khiếp sợ của một người đàn ông phương đông!

Giáo viên Tiểu Lý xem tới đây thì ngây ra - mẹ nó đây chẳng phải là mình à?

- Đây là tôi sao? - giáo viên Tiểu Lý hỏi.

- Cậu lại đi hỏi bọn tôi á? Bọn tôi còn định hỏi cậu đây. - Caselli và mấy giáo viên kia hỏi ngược lại.

- Sao tôi lại không nhớ được chút gì thế này? Chết tiệt, giống như tôi bị mất trí nhớ rồi ấy. - Tiểu Lý dùng sức xoa huyệt thái dương của mình.

Caselli và những giáo viên khác đưa mắt nhìn nhau.

Bộ dạng Tiểu Lý nhìn không giống như giả vờ tí nào… hình như cậu ta bị mất trí nhớ thật thì phải?

- Chết tiệt! Anthony…. Anthony. Mẹ nó, Anthony là cái quỷ gì chứ? - giáo viên Tiểu Lý cắn răng nói.

Nói xong câu đó, ánh cảm giac trong miệng mình hãy còn lại nửa câu, thế là bật thốt luôn không thèm suy nghĩ: - Còn Tiểu Bạch là cái quỷ gì nữa?

- Tiểu Bạch? Lẽ nào cậu đang nói người tên Tống Bạch trong số hai vị thổ hào kia à? - Caselli lập tức đưa ‘tư liệu của Bạch Tôn Giả’ mà Hoàng Sơn Chân Quân đã giao cho cô ra trước mặt giáo viên Tiểu Lý.

- Tống Bạch? Tống Bạch? - giáo viên Tiểu Lý dùng sức ấn mạnh vào huyệt thái dương của mình, cố gắng nhớ lại.

- Anthony, Anthony… Tiểu Bạch, Tiểu Bạch… Tống Bạch, Tống Bạch?

Trong đầu, giống như có một vài đoạn trí nhớ ngắn, đứt quãng được giáo viên Tiểu Lý moi ra, nhưng những đoạn ký ức này vụn vặt quá, hắn căn bản không thể ghép những đoạn ký ức này lại được.

Con ngựa trắng… đúng rồi, còn có cả sa mạc… thiếu niên áo xanh… còn có quyền pháp? Sau đó đau quá, bị đánh rồi!!

Giáo viên Tiểu Lý bất giác rơi lệ.

- A? lạ quá, sao mình lại khóc thế này? - giáo viên Tiểu Lý nghi hoặc quệt tay lau đi nước mắt trên mặt mình - nhưng lau cỡ nào cũng không hết. Nước mắt tuôn trào ra như đê bị vỡ, không tể nào dừng lại được.

- Lạ thật, sao mình lại thấy đau lòng? sao tự nhiên chỉ muốn khóc thật to thế này? - Tiểu Lý nói với vẻ khó hiểu.

Caselli và mấy giáo viên khác cũng nhìn Tiểu Lý mà ngu người - bọn họ cảm giác, dường như Tiểu Lý đã phải trải qua một chuyện rất đau lòng thì phải?

………….

Chiếc xe thể thao của Triệu Nhã Nhã đỗ lại trước cửa nhà Tống Thư Hàng.

- Đi lên lầu nhanh đi, dượng vẫn còn đang chờ em cứu nguy đấy. - Triệu Nhã Nhã cười nói.

- Em lên ngay! - Tống Thư Hàng cầm cọng hành lá trong tay, gằn giọng đe dọa: - Nhớ cho kỹ, sau khi tới nhà ta thì đừng có hiện nguyên hình, cũng đừng để cho bất kỳ người nào phát hiện ra ngươi là yêu tinh. Nếu không thì đừng có trách ta không khách khí với ngươi!

Thân thể của cọng hành tinh run lên, bị dọa sợ run…