Buổi chiều, Ba Tống ăn cơm xong thì quay về công ty trước, ông làm việc tại công ty điện lực quốc gia, công tác cũng không vất vả gì mấy... Bất quá Ba Tống đã hơi chán ngấy cuộc sống hiện tại.
Ông đã âm thầm dành dụm được ít tiền, chỉ đợi sau khi nuôi Tống Thư Hàng tốt nghiệp đại học xong thì ông sẽ cùng mở một phòng tập gym với hai người bạn của mình.
Trong hai năm nay, giá của mấy loại dụng cụ tập thể hình kia ngày càng rẻ, ba Tống đã rục rịch từ lâu. Nếu không phải ông lo lắng lỡ như làm ăn không tốt sẽ ảnh hưởng tới việc học của Tống Thư Hàng thì ông đã sớm từ chức đi mở một phòng gym với bạn rồi.
Chuyện này, ba Tống và hai người bạn kia vẫn lầm trong âm thầm, cả ba chẳng nói gì với người nhà..... Bất quá, ba người bọn họ đã bắt đầu âm thầm lập kế hoạch, làm mấy thủ tục cần thiết để mở phòng gym. Ba năm, tối đã là ba năm nữa thôi, họ sẽ thành lập phòng gym ngay.
Lúc này, mẹ Tống đang ngồi tán gẫu với Triệu Nhã Nhã ở trong phòng khách.
- mẹ Tống đang hỏi xem ở thành phố Văn Châu này có chỗ nào hợp với việc hẹn hò, đi chơi hay không...
Bà cảm giác với cái tình trạng mọt sách đần ơi là đần của Tống Thư Hàng mấy năm nay thì cho dù có muốn hẹn con gái nhà người ta đi chơi, chắc cũng không tìm được chỗ nào để đi. Là một người mẹ tốt biết lo lắng cho tương lai của con cái, bà phải chuẩn bị sớm một chút mới được.
Lúc hai người bọn họ trò chuyện, Tống Thư Hàng đẩy cửa phòng bước ra, chuẩn bị lấy mấy thứ ăn vặt.
Nhà Tống Thư Hàng luôn có sẵn mấy món ăn vặt - ví như lúc mẹ Tống xem phim truyền hình dài tập, hay ba Tống xem phim hành động Mỹ thì đều lôi đồ ra ăn vặt cả.
- Mẹ, chị nn, hai người đang nói gì thế? - Tống Thư Hàng thuận miệng hỏi, sau đó ngồi xổm xuống lục hộc tủ lấy mấy bịch quà vặt.
- Đang hỏi xem có chỗ nào thích hợp để con đưa cô bé Vũ Nhu Tử kia đi chơi. - mẹ Tống thành thật đáp, mà nói mới thấy, tên của cô bé này lạ thật, Vũ Nhu Tử....
À mà thôi, tên gọi chỉ là mây bay. Quan trọng là con người ta xinh xắn, hiểu chuyện, còn thú vị nữa!
- gg, chị để chìa khóa lại cho em nhé, ở thành phố Văn Châu có nhiều chỗ để đi chơi lắm, đưa con gái nhà người ta đi dạo đi. Cố gắng lên, chị ủng hộ hai người đấy! - Triệu Nhã Nhã giơ ngón tay cái lên với Tống Thư Hàng.
- Phì, hai người nghĩ bậy gì thế? - TốNG THƯ HÀNG phì cười: - Quan hệ giữa em và Vũ Nhu Tử không phải yêu đương trai gái đâu.
Vũ Nhu Tử quả thật rất xinh đẹp.... nhưng Tống Thư Hàng lại biết rõ tất cả. Hắn cũng không phải nam chính trong mấy quyển tiểu thuyết ngựa đực, vung tay một cái thì có thể khiến các cô nàng chết mê chết mệt - phải biết rằng Vũ Nhu Tử mới chỉ gặp hắn ở ngoài đợi được có hai lần mà thôi!
- Hơn nữa tối nay Vũ Nhu Tử có việc, ngồi chơi một lát là phải đi rồi. - Tống Thư Hàng nói thêm vào.
- Sắp đi rồi à? - mẹ Tống nghe thấy thế thì tiếc rười rượi.
- Con về phòng trước đây ạ. - Tống Thư Hàng ôm lấy đồ ăn vặt, cười hắc hắc.
Sau đó, không đợi mẹ Tống kịp nói thêm gì, hắn đã co giò chạy như bay.
Lúc Tống Thư Hàng mở cửa phòng ra, vừa mở mắt ra nhìn một cái thì lập tức ngu người.
- A ha, Tống tiền bối ngươi về rồi đấy à. - Vũ Nhu Tử quay lại, nhìn thấy Tống Thư Hàng thì ngượng ngùng cười khan.
Lúc này, Vũ Nhu Tử đang ngồi xổm bên cạnh Bạch tiền bối, giơ điện thoại lên chụp ảnh cho Bạch tiền bối.
Chụp ảnh cũng chẳng sao cả, vấn đề là tư thế của Bạch tiền bối lúc này không được đúng cho lắm.
Trên giường, Bạch tiền bối bị Vũ Nhu Tử chỉnh thành bộ dạng rất đáng yêu - chìa hai ngón trỏ ra chỉ vào má.
- Phì! - Tống Thư Hàng phì cười.
- Cái kia, Tống tiền bối, chỉ là ta thấy Bạch tiền bối đáng yêu quá, đột nhiên cảm thấy nếu Bạch tiền bối mà làm thế thì sẽ đáng yêu lắm. Ha ha ha. - Vũ Nhu Tử cười gượng giải thích.
Cô đang sợ Tống Thư Hàng sẽ trách cô vô lễ với tiền bối.
Nhưng.... phản ứng tiếp theo của Tống Thư Hàng lại vượt xa dự đoán của Vũ Nhu Tử.
Tống Thư Hàng giơ ngón tay cái lên: - Good! Nếu như lại cột tóc của Bạch tiền bối thành hai chùm thì nhất định sẽ đáng yêu hơn đấy!
- có lẽ là bị hai vị tiền bối Cuồng Đao Tam Lãng với Đồng Quái Tiên Sư trong nhóm ảnh hưởng, tự Tống Thư Hàng cũng không phát hiện, đôi lúc não của hắn cũng sẽ bị co giật mà đi làm mấy chuyện tự tìm đường chết.
Vũ Nhu Tử sững ra một lúc, sau đó hai mắt cô sáng rỡ lên: - Đúng lắm! Tống tiền bối ngươi tinh mắt thật đấy.
Sau đó, Vũ Nhu Tử đề nghị: - Tống tiền bối này, hay là chúng ta cùng thử xem sao nhé?
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một lúc rồi mới thấp thỏm hỏi lại: - Liệu có đánh thức Bạch tiền bối không nhỉ?
- Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta không có ác ý thì sẽ không thể kích thích được Bạch tiền bối đang bế quan đâu. Vụ này ta rành lắm! - Vũ Nhu Tử vỗ ngực cam đoan - chuyện này cô rành lắm! Cũng không biết có phải mỗi lần Linh Điệp Tôn Giả bế quan xong đều được làm một quả đầu phong cách hay không?
- Vậy thì thử xem nhé? - Tống Thư Hàng cũng rất ngứa tay: - Ta đi lấy dây thun cột tóc!
- Ta có dây cột tóc đây! - Vũ Nhu Tử nói, cô lấy ra một bịch dây cột tóc đủ màu, đủ kiểu. Tuy rằng cô rất thích xõa tóc dài, nhưng thi thoảng cũng sẽ đổi kiểu óc, mấy kiểu tóc con gái xinh xinh khác cô đều biết cả.
Cô đã chuẩn bị đủ cả rồi!
- Cột kiểu nào bây giờ? - Tống Thư Hàng hỏi thử, tuy rằng hắn chưa từng cột tóc cho con gái, nhưng hắn cũng từng thấy rất nhiều cô gái cột tóc rồi.
Truyện được biên -tập tại- ir-ead.-vnNên hắn biết, cột tóc cũng chia ra làm nhiều loại lắm.
Ví như cột hai bên, cột lệch, búi nữa này.
Còn có thể cột thẳng một chùm lên tuốt trên đỉnh đầu, thả một lọn tóc nhỏ rũ xuống bên tai, loại này trông thú vị lắm.
Cũng có thể cột hai chùm hai bên, cùng với tóc mái xinh xinh, vừa đáng yêu lại vừa có khí chất.
Cũng có thể cột xong vén tóc lên đằng trước vai, thêm vài phần tươi trẻ thanh thoát.
Lại thêm vài loại trang sức kèm theo, hoặc dùng dây buộc tóc thắt xen kẽ, quả thật là đủ kiểu luôn.
- Cứ thử hết xem! - Vũ Nhu Tử dứt khoát nói: - Hơn nữa không chỉ là cột hai chùm, chúng ta cũng có thể cột đuôi ngựa này, búi tóc này, bới hình hoa này! Ta biết nhiều kiểu làm tóc lắm!
- Được, Vũ Nhu Tử cô cột nhé, ta phối hợp! - Não của Tống Thư Hàng lúc này đã úng nước hoàn toàn, căn bản không hề nghĩ tói hậu quả.
Tiếp theo...
Tống Thư Hàng cẩn thận nâng lưng của Bạch tiền bối lên, còn Vũ Nhu Tử thì kéo tóc của Bạch tiền bối ra.
- Tóc của Bạch tiền bối dài thật đấy, lại còn nhiều nữa, vừa mềm vừa mượt. - Vũ Nhu Tử cảm thán, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chải vuốt, chải cho suôn tóc của Bạch tiền bối xong mới nói: - Tống tiền bối, ngươi cầm tóc, túm lên thành đuôi ngựa, để ta lấy dây cột lại.
- Không thành vấn đề! - Vũ Nhu Tử nhẹ nhàng buông cổ của Bạch tiền bối ra, sau đó cầm lấy tóc của Bạch tiền bối từ tay của Vũ Nhu Tử. Dựa theo yêu cầu của cô, túm tóc lên hết, rồi cột thành một chùm ở gần lỗ tai.
Đúng là mềm thật đấy.... Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng. Loại cảm giác này giống hệt như đang sờ vào tơ lụa thượng đẳng vậy, khiến người ta không nỡ buông tay.
- Tống tièn bối, ngươi nhích lên một chút, không thì cột xấu lắm. - Vũ Nhu Tử nói.
Tiếp theo, cô cầm hai cọng dây màu trắng, cột thành một cái nơ con bướm cực kỳ đẹp ở chỗ tay của Tống Thư Hàng.
- Bên kia, bên kia! Dây cột tóc màu trắng này hợp với mái tóc màu đen của Bạch tiền bối thật, đẹp quá đi mất! - Vũ Nhu Tử hưng phấn nói.
- Ta cũng thấy thế! - Tống Thư Hàng chuyển qua bên kia, phối hợp với Vũ Nhu Tử cột luôn phần tóc bên kia.
Xong xuôi!
Lúc này, Bạch tiền bối nằm yên trên giường, vẻ mặt điềm tĩnh. Mái tóc dài được cột thành hai chùm, để lộ toàn bộ gương mặt của hắn ra, còn đẹp hơn cả tranh vẽ.
Lại thêm hai chùm tóc kia.... quả thật có cảm giác cạn hết lời.
- Tống tiền bối, giơ hai tay của Bạch tiền bối lên, làm động tác chỉ vào má ấy! - Vũ Nhu Tử hưng phấn nói - giống hệt một đứa trẻ tìm được món đồ chơi yêu thích.
- Không thành vấn đề! - Tống Thư Hàng phối hợp giơ hai tay của Bạch tiền bối lên, chỉa ngón trỏ vào má.
Qủa thật, thế này trông Bạch Tôn Giả đáng yêu vô địch thủ luôn.
Nếu không phải vì đã sống cùng Bạch tiền bối một quãng thời gian thì chắc lúc này tim của hắn đã đập rộn ràng lên rồi ấy chứ?
- Ôi, không được, ta muốn đưa Bạch tiền bối về nhà nuôi quá đi mất. - Vũ Nhu Tử lẩm bẩm, sau đó cô lại giơ điện thoại lên chụp tanh tách.
- Ế, đợi đã, đừng có chụp dính ta vào. - Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử lè lưỡi.
Đợi sau khi Tống Thư Hàng né ra tí xíu thì cô lại chụp tiếp.
- Tống tiền bối, đổi kiểu tóc! - Vũ Nhu Tử chụp xong thì hớn hở nói.
....
Tiếp theo là cột đuôi ngựa cho Bạch tiền bối!
Bạch tiền bối cột tóc đuôi ngựa cũng đẹp quá đi mất - chụp ảnh thôi!
Bạch tiền bối thắt bím đuôi tôm hai bên cũng xinh không chịu được luôn - chụp ảnh tiếp!
Bạch tiền bối búi hai chùm cũng dễ thương gần chết nữa - chụp chụp chụp!
Ủa, này là kiểu tóc gì nhỉ? Đầu sừng trâu hả? Ái chà, Bạch tiền bối để tóc này trông cũng đẹp quá - chụp tiếp!
Bạch tiền bối bị chơi tan nát.
.....
Tống Thư Hàng cũng không nhớ nổi, rốt cuộc mình và Vũ Nhu Tử đã đổi bao nhiêu kiểu tóc, tạo bao nhiêu động tác cho Bạch tiền bối nữa.
Vũ Nhu Tử rốt cuộc cũng cảm thấy vừa lòng, cô lặng lẽ nhìn Tống Thư Hàng, cười hì hì - Qủa nhiên Tống tiền bối vẫn là tốt nhất, chuyện thế này mà cũng chịu phối hợp với cô.
Cô vươn eo, nheo mắt nói: - Hì hì, chụp nhiều bức đẹp quá, đợi ta về nhà nhất định phải cho a cha xem mấy bức ảnh này mới được. Đúng rồi, Bạch tiền bối, tới lúc đó ta sẽ chọn một bức đẹp nhất gửi cho ngươi nhé!
- Ha ha ha, được... hả? - Tống Thư Hàng cười được một nửa thì đột nhiên dứt chứng bệnh 'bại não ngắn hạn', đầu óc tỉnh táo lại hẳn.
Mẹ nó... đợi đã, khi nãy mình mới vừa làm gì?
Nhớ lại những việc làm khi nãy, hai chân của Tống Thư Hàng đột nhiên mềm nhũn - hắn cảm giác chứng bệnh sợ độ cao của mình đột nhiên lại phát tác.
- Khụ khụ, Vũ Nhu Tử này. Những bức ảnh này cô cứ lén giữ riêng là được rồi. Dù sao thì ngày nào ta cũng ở cạnh Bạch tiền bối, không gửi cho ta cũng được. - Tống Thư Hàng ho khan hai tiếng, nói với vẻ cực kỳ chân thành.
- Ừ, tới lúc đó lại tính. - Vũ Nhu Tử trả lời, nhưng trong lòng lại nghĩ - dù gì thì đây cũng là thành quả lao động vất vả của mình và Tống tiền bối mà.
Đợi về nhà thì nhất định phải chọn ra một bức chụp đẹp nhất của Bạch Tôn Giả, lén gửi cho Tống tiền bối mới được....