Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 293: Hỏa Diễm Đao Phiên Bản Đơn Giản.



Hỏa diễm đao đúng là một loại đao pháp rất bình thường ở trong tu chân giới này.

Đẳng cấp của nó vào hàng nhị phẩm, nói cách khác, tu sĩ nhất phẩm thì không thể nào dùng một chiêu này một cách dễ dàng được. Dù là khi luyện chiêu hỏa diễm đao này, lúc thi triển, trên thân đao cũng chẳng có một tia lửa nào lóe lên cả.

Chỉ có thể chờ khi tu sĩ chuyển hóa khí huyết chi lực trong cơ thể thành chân khí thì mới có thể vận dụng pháp môn của hỏa diễm đao, biến chân khí thành lửa.

Ngọn lửa bốc lên trên thân đao có thể gia tăng lực phá hoại, cũng có thể biến hỏa diễm đao bắn ra ngoài thành đao khí hình bán nguyệt giống như Tống Thư Hàng làm khi nãy.

Uy lực cận chiến rất khá, lại có lực sát thương tầm xa không tệ, ở trong số các đao pháp bình thường của giới tu sĩ thì nó cũng được xem như một loại đao pháp không tệ.

- nhưng Tống Thư Hàng từng nhìn thấy lúc ở trong trí nhớ của Lý Thiên Tô, hỏa diễm đao mà Xích Tiêu Tử đạo trưởng đã dùng vô cùng bá đạo.

Lúc chém ra một đao thì trên thân đao sẽ bốc lên một ngọn lửa vô cùng mãnh liệt, ngọn lửa kia có thể thiêu rụi vạn vật, vĩnh viễn không tắt!

Đó là một đao nuốt chửng cả đất trời, bao trùm toàn bộ thế giới ở trong biển lửa.

Đối mặt với một đao do Xích Tiêu Tử đạo trưởng chém ra, dù Tống Thư Hàng chỉ đứng một bên xem thôi thì cũng cảm thấy toàn thân nóng rực lên, miệng đắng lưỡi khô, máu chảy trong người như muốn khô cạn.

…..

Lúc này, trong đầu Tống Thư Hàng lại xuất hiện đoạn ký ức lúc Xích Tiêu Tử dùng nhánh cây làm đao, chém ra một chiêu hỏa diễm đao.

Đoạn ký ức này rõ ràng là thế, thậm chí Tống Thư Hàng có thể nhớ rõ từng động tác nhỏ lúc Xích Tiêu Tử di chuyển tay của mình.

Nhưng động tác thi triển đao pháp cũng không phải thứ quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là đao ý khi Xích Tiêu Tử đạo trưởng thi triển một đao kia, ngọn lửa đốt trời… đó chính là ý chí của Xích Tiêu Tử.

Lúc này, Tống Thư Hàng tựa như lần đầu tiên thể nghiệm được rõ ràng đao ý của Xích Tiêu Tử.

Giữa không trung, hắn bất giác xoay cổ tay, ngu ngơ bắt chước đao ý của Xích Tiêu Tử tiền bối.

Sau một khắc.

‘Uỳnh!’ trên bảo đao Bá Toái có một ngọn lửa bốc lên.

Chỉ là ngọn lửa này yếu ớt hơn ngọn lửa do hỏa diễm đao của chiếc nhẫn cổ đồng nhiều, giống như có thể bị tắt ngấm bất kỳ lúc nào, chỉ có một tầng lửa mỏng manh bao phủ bên ngoài bảo đao Bá Toái mà thôi.

Tạm thời chúng ta cứ gọi nó là hỏa diễm đao phiên bản đơn giản hóa đi nhé?

Thôi thì sao cũng được, nói chung là Tống Thư Hàng đã thành công rồi!

Hỏa diễm đao mà nhị phẩm mới có thể thi triển, hắn lại có thể làm ra được ở cảnh giới nhất phẩm.

Khí huyết chi lực trong bốn khiếu tâm, nhãn, nhĩ, tị trong cơ thể ùa vào trên bảo đao Bá Toái điên cuông. Ngay cả năng lượng dự bị của linh quỷ trong cơ thể cũng tuôn ào ào vào bên trong bảo đao Bá Toái không dứt.

Ánh mắt của Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào con hùng ưng đang bay trên cao.

Hùng ưng bị dọa sợ, đã bay lên cao hơn, còn Tống Thư Hàng thì lại đang rơi xuống, khoảng cách của cả hai bên nháy mắt đã kéo dài ra hơn mười mét rồi…

- Hây! - Tống Thư Hàng lại vung tay lần nữa, cầm bảo đao Bá Toái chém nghiêng lên trên.

Một ngọn lửa cực kỳ nhỏ bay về phía con hùng ưng kia.

Tu vi của Tống Thư Hàng quả thật quá yếu, dù có linh quỷ giúp đỡ, nhưng đao khí của hỏa diễm đao mà hắn dốc toàn lực chém ra cũng không thể tạo thành đao mang hình bán nguyệt được. Chỉ có thể biến thành một đốm lửa nhỏ bay lên, nhìn qua giống như chỉ cần bị gió thổi phất qua một cái là tắt ngay.

Đốm lửa này cũng không nhằm vào cổ của con hùng ưng kia nữa, mà bay về phía thân thể to uỳnh của nó.

Mặc dù ngọn lửa này khá nhỏ, nhìn qua cũng như lất phất là thế, nhưng tốc độ của nó lại cực nhanh! Trong nháy mắt khi Tống Thư Hàng vừa mới chém nó ra thì một giây sau, nó đã đánh trúng thân thể to lớn của con hùng ưng kia.

Lần này hùng ưng không thể nào tránh né được nữa. Thân thể của nó to quá, mặc kệ nó trốn kiểu gì cũng không thể thoát khỏi đốm lửa này.

Hơn nữa…. lần này bản năng của nó cũng không kích thích, nhắc nhở nó, khiến nó không cảm giác có nguy cơ gì.

Bùm!

Ngọn lửa nho nhỏ kia đánh lên người của con hùng ưng, sau đó…. Vỡ nát.

Cứ vỡ nát như thế, không tạo thành chút thương tổn nào cho con hùng ưng kia sao?

Khác xa với một chiêu hỏa diễm đao lúc trước luôn!

….

Nhưng Tống Thư Hàng đang rơi xuống lại thầm thở phào một hơi.

Hắn nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm của mình.

Đúng lúc này, con hùng ưng đang bay trên trời đột nhiên kêu thảm một tiếng thật dài. Nó ra sức giãy giụa vỗ cánh. Nhưng thân thể của nó vẫn cứ rơi xuống dưới.

Đồng thời… trên lưg nó đột nhiên phụt máu, một đốm lửa nhỏ cỡ như ánh nến xuyên qua lưng của nó.

Đường máu bắn ra giống như tiếng hiệu lệnh tấn công, sau một khác, trên người con hùng ưng đồng loạt phun ra tới mười mấy lỗ máu. Từng đốm, từng đốm lửa nhỏ xíu bắn ra từ trong những lỗ máu này.

Trên mỗi ngọn lửa đều mang theo đao ý ngập trời - vừa rồi, khi đốm lửa nhỏ kia đánh lên người nó, cũng không phải bị vỡ nát, mà là trực tiếp bắn vào trong cơ thể của hùng ưng. Đao khí của hỏa diễm đao triệt để cắt đứt sinh cơ của nó từ trong ra ngoài.

Trước khi chết, con hùng ưng liều mạng giãy dụa, móng vuốt bất giác cũng buông lơi.

Cao Mỗ Mỗ và ông chú da đen kia đồng thời rơi xuống.

- Thành công rôi. - Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Tiếp theo phải bắt được Cao Mỗ Mỗ và ông chú da đen kia… bằng không, rơi xuống từ độ cao gần bốn mươi mét thế này, thì Cao Mỗ Mỗ và ông chú da đen kia sẽ ngã tan thây mất.

Tống Thư Hàng liếc mắt nhìn bức tường thành bên cạnh, bắt đầu tính toán tìm chỗ đặt chân.

Tiếp theo, hắn vỗ nhẹ lên sợi dây đeo trên cổ của mình một cái.

-Truyệ-n được dịch- -tại iREAD.vnMỗi ngày có thể dùng thanh phong gia tốc hai lần, đây là lần dùng cuối cùng của hôm nay.

Sau khi kích hoạt pháp thuật của sợi dây đeo xong, lập tức có một tầng gió bao phủ lấy Tống Thư Hàng.

Thân thể của hắn biến thành nhẹ nhàng hơn, nhưng quan trọng hơn chính là tầng thanh phong bao phủ quanh người hắn khiến cho tốc độ rơi xuống của Tống Thư Hàng giảm lại rất nhiều.

Thân thể của Tống Thư Hàng giống như một nhàng liễu, nhẹ nhàng bay bay trên không trung.

Đồng thời, hắn vói tay vào móc móc trong ba lô….

…..

Lúc này, chị em Lục Phỉ, Nha Y, Thổ Ba và những hành khách khác đứng ở chỗ cổng thành đã há hốc mồm, kinh ngạc đần mặt ra.

Biểu diện của Tống Thư Hàng khi nãy hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của bọn họ. Chạy lên vách tường dựng thẳng đứng bốn mươi mét, cùng với hỏa diễm đao khí dùng để chém vào người của con hùng ưng kia nữa.

Cuối cùng, Tống Thư Hàng vẫn giết chết được một con hùng ưng có sải cánh dài tận mười mét, đây thật sự là chuyện mà con người có thể làm được hay sao?

Hắn thật sự là cao thủ võ lâm sao?

Tiếp theo, dù Tống Thư Hàng có giơ tay, đánh ra mười tám con kim long, miệng gào ‘giáng long thập bát chưởng’ thì tất cả mọi người cũng chẳng thấy lạ nữa, thật luôn!

Mà người kinh ngạc hơn cả những hành khách bên dưới đương nhiên chính là Cao Mỗ Mỗ và ông chú da đen đang rơi xuống từ trên trời.

Lúc nãy Cao Mỗ Mỗ còn cho rằng mình sắp tiêu đời rồi.

Trong lúc bị con hùng ưng kia quắp bay lên trời, cậu ta thậm chí còn cho rằng nếu như mình chết thì sau này cô bạn gái Nha Y đáng yêu của mình phải làm sao bây giờ, sau này cô ấy có tìm bạn trai khác hay không, có quên mất mình hay không. Nghĩ tới cảnh đó, Cao Mỗ Mỗ chỉ cảm thấy bực bội chỉ muốn vò đầu bứt tóc mà thôi.

Nhưng nào ngờ, thằng bạn cùng phòng của mình đột nhiên lại biến thân, hóa thành siêu nhân. Vừa có võ nghệ cao cường, lại có thể đạp lên hùng ưng, tay chém ra đao khí bốc lửa.

Chỉ trong nháy mắt đã giết chết một con hùng ưng khổng lồ rồi!

Đây thật sự là Tống Thư Hàng sao, sao nó uy mãnh dữ vậy cà? Thằng Tống Thư Hàng mà mình quen không thể nào được như vầy! Không phải là nó bị người ngoài hành tinh thay thế rồi đấy chứ?

Tâm trạng của Cao Mỗ Mỗ lúc này quả thật giống như ngàn cơn sóng thần xô bờ, cứ hết lượt này lại thêm lượt khác.

So với tâm trạng tựa như sóng dậy biển gầm của Cao Mỗ Mỗ thì suy nghĩ của ông chú da đen đơn giản mà trực tiếp hơn nhiều lắm: - HeLục Phỉ, heLục Phỉ me! Cứu tôi với, tui sắp té chết rồi, a a a a …..

Trong đầu của ông chú da đen lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ thôi, ấy chính là ông không muốn chết, ông muốn sống, ai tới cứu mạng đi!

…..

Trên bầu trời, Cao Mỗ Mỗ và ông chú da đen rớt xuống cùng với thi thể của con hùng ưng. Tốc độ rất nhanh, còn Tống Thư Hàng thì có gió của thanh phong gia tốc nâng đỡ nên giảm tốc độ rơi xuống lại.

Khoảng cách của hai bên càng lúc càng gần, từ hơn mười mét, biến thành chỉ còn chừng ba mét mà thôi.

- Chính là lúc này! - Tống Thư Hàng rút ra một sợi dây thừng thật dài ở trong ba lô - sợi dây thừng này là sợi dây mà đám đại tinh tinh kia dùng để trói đám người Cao Mỗ Mỗ, lúc mở trói hắn tiện tay cầm lấy bỏ vào ba lô luôn.

Bởi vì hắn cảm thấy ở nơi như hòn đảo thần bí này, nhất định sẽ phai có lúc cần dùng tới dây thừng, bây giờ đúng lúc phát huy được công dụng rồi.

Lúc ấy đám đại tinh tinh kia dùng một sợi dây trói cả ba người Cao Mỗ Mỗ lại thành một cục, cho nên sợi dây này khá dài. Tống Thư Hàng chỉ cầm có một đoạn thôi, nếu lấy đủ nguyên sợi thì ba lô không đủ chỗ nhét!

Tiếp theo, Tống Thư Hàng rót khí huyết chi lực còn sót lại trong cơ thể vào bên trong cánh tay, cầm lấy dây thừng ném về phía Cao Mỗ Mỗ.

Pặc!

Dây thừng nhờ có ảnh hưởng của khí huyết chi lực, bay thẳng ra tới chỗ Cao Mỗ Mỗ. Sau đó, Tống Thư Hàng lắc nhẹ cổ tay một cái, sợi dây thừng linh hoạt quấn lấy Cao Mỗ Mỗ.

Sau khi quấn lấy Cao Mỗ Mỗ xong, Thư Hàng thở phào, hắn cầm lấy đầu còn lại của dây thừng, làm lại như cũ, cuốn lấy ông chú da đen nọ.

- Nắm chặt sợi dây thừng, bằng không lỡ có ngã xuống thì đừng có mà trách tôi. - Tống Thư Hàng kêu to.

Cao Mỗ Mỗ và ông chú da đen kia vội vàng nắm chặt sợi dây thừng.

Tống Thư Hàng nheo mắt lại, miệng khép lại, hắn nuốt một viên khí huyết đan. Khí huyết chi lực khổng lồ rót vào bên trong cơ thể của Tống Thư Hàng, khôi phục lại chút sức lực đã bị tiêu hao vì chiêu hỏa diễm đao khi nãy.

Ngay bên dưới, con hùng ưng khi nãy bị Tống Thư Hàng đạp xuống lại quắp cô gái và vị tiếp viên béo nọ, điên cuồng vỗ cánh bay lên lần nữa.

Lúc Tống Thư Hàng hạ xuống, vẫn luôn cố ý điều chỉnh góc độ, rơi xuống người của con hùng ưng này.

Lúc này, con hùng ưng kia đã bay lên tới độ cao gần hai mươi lăm mét rồi.

Tống Thư Hàng một tay cầm dây thừng, thân thể nhờ thôi động thanh phong gia tốc, lúc này đã rơi xuống trên người của con hùng ưng đó.

- Xuống dưới cho tao! - Tống Thư Hàng quát khẽ một tiếng, khí huyết chi lực trong tứ đại khiếu huyệt lại dồn hết xuống chân lần nữa, hung hăng giẫm mạnh lên lưng của con hùng ưng.

Con hùng ưng này lại sắm vai miếng đệm lót chân lần nữa, nó kêu to một tiếng, thân thể lại rơi xuống dưới tiếp.

Nó điên cuồng vỗ cánh, cố gắng kéo thân thể bay lên cao.

Đồng thời, nó quay đầu lên, dùng cái mỏ nhọn hoắc mổ về phía đám người Tống Thư Hàng.

Tay trái Tống Thư Hàng nắm chặt dây thừng, đồng thời cổ tay lật lại. Bắt chước đao ý của Xích Tiêu Tử lần nữa, hắn cũng phải xử lý cả con hùng ưng này mới được.

….

- Ta nói này, ngươi xài hack trắng trợn như thế mãi là sao? Hỏa diễm đao là đao pháp nhị phẩm đấy, ngươi chỉ mới có cảnh giới nhất phẩm thôi mà.