- Nếu như là Tống Thư Hàng tiểu hữu thì có lẽ hắn có thể đấu tranh sống lâu hơn mấy tập chăng? - Hoàng Sơn chân quân xoa xoa cằm, thầm nói.
Dù sao thì Thư Hàng tiểu hữu có chút khác biệt với vị đạo hữu chịu trách nhiệm nghênh tiếp Bạch tôn giả trước kia.
- Hừ, tên tiểu tử đó, ta cược nhiều nhất hắn chỉ sống được hai tập! - Ở bên cạnh Hoàng Sơn chân quân, một người lưng mọc sáu cánh, dung mạo đẹp như thiên sứ, toàn thân bao phủ ‘thánh quang’ nhếch miệng, nói với vẻ khinh thường.
Người này, chính là vị Bạch Hạc chân quân đã lăn lộn rất tốt ở phương Tây kia.
Bạch Hạc chân quân có huyết mạch thần thú truyền lại từ thời thượng cổ. Bộ tộc của họ từ khi nở ra từ trong trứng thì đã không phân giới tính, không phân âm dương. Chỉ khi nào bọn họ tìm thấy tình yêu đích thực của cuộc đời mình, đồng thời lập ra khế ước giống như hôn nhân cùng người mình yêu xong thì mới căn cứ vào giới tính của người yêu mà biến thành giới tính phù hợp.
Nếu như người yêu là nam thì bọn họ sẽ biến thành nữ. Nếu như người yêu là nữ, vậy thì bọn họ sẽ biến thành đàn ông.
Đây quả thật là một chủng tộc tự do yêu đương, vượt qua giới tính và giống loài để yêu nhau - Nói thật, huyết mạch thần thú của bọn họ có thể truyền lại đến tận giờ này, quả thật đúng là không dễ dàng gì.
Giải thích một chút: Tuy rằng Bạch Hạc chân quân đã tìm thấy đối tượng trong lòng, nhưng vẫn chưa lập ra khế ước hôn nhân đặc biệt kia với người mà hắn ngưỡng mộ, nên hiện tại hắn vẫn đang trong trạng thái không phân giới tính.
Hoàng Sơn chân quân cười ha ha, không phản bác Bạch Hạc chân quân.
Bạch Hạc chân quân đang lướt xem chiếc máy tính cứng nhắc của mình, bên trên hiển thị khung chat của ‘Nhóm Cửu Châu số 1’. Hắn từ phương Tây ngàn dặm xa xôi về đến đây, sau khi nghe nói Bạch tôn giả đã gia nhập Nhóm Cửu Châu số 1, hắn cũng mặt dày đòi Hoàng Sơn chân quân thêm hắn vào nhóm.
ID của Bạch Hạc chân quân ở trong nhóm là ‘Ta là con bạch hạc nhỏ nơi chân trời’, hình như cái ID này có sự tích gì đó.
Lúc này, hắn đang cẩn thận lưu hết mớ meme Bạch tiền bối về trong máy tính của mình, sau đó dùng phần mềm cắt từng bức hình ra, lưu vào trong một thư mục riêng.
Sau đó, Bạch Hạc chân quân lộ ra vẻ mặt hài lòng, xem đi xem lại gần sáu mươi bức ảnh chụp của Bạch tôn giả trong thư mục. Mỗi lần xem một bức ảnh, hắn đều lộ ra vẻ hạnh phúc.
- Tuyệt quá đi. Đây đùng là thiên đường mà. - Bạch Hạc chân quân thầm nói.
Lúc Hoàng Sơn chân quân nhìn thấy cảnh này, gai óc gì đều nổi lên kín hết cả tay - Nhiều lúc thấy fan não tàn thật đáng sợ, vì ngươi sẽ không biết liệu fan não tàn có phóng to ảnh của ngươi rồi treo trong phòng, mỗi ngày nhìn ảnh của ngươi rồi XX hay không.
- Khụ khụ. Bạch Hạc, lần này ngươi lặn lội ngàn dặm xa xôi đến chỗ của ta chính là vì muốn được vào vào nhóm thôi à? - Hoàng Sơn chân quân hỏi, nếu như thật sự muốn vào nhóm thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đường dài hoặc dùng thiên lí truyền âm là được mà.
- Đương nhiên không chỉ đơn giản là vào nhóm không thôi rồi. - Bạch Hạc chân quân mang vẻ mặt đầy nghiêm trang, nói: - Lần này ta đến, chủ yếu là muốn thông báo kết quả xử lí việc lần trước cho Bạch tiền bối biết.
- Việc lần trước á? À, là chuyện của giáo viên dạy lái máy bay tên Lý Tây Hoa đúng không? Lẽ nào chuyện này có gì xảy ra sao? - Hoàng Sơn chân quân nhớ lại giáo viên dạy bay đó.
- Không chỉ là chuyện của giáo viên Lý Tây Hoa kia thôi đâu, mà còn có chuyện của trạm vũ trụ nữa. Không có biến hóa gì lớn, căn bản là ta đã xử lí ổn thỏa hết cả rồi. - Bạch Hạc chân quân nói với vẻ mặt đầy cảm khái: - Chuyện của giáo viên Lý Tây Hoa kia thì dễ giải quyết. Tuy đã lên TV rồi nhưng chỉ cần phi hành gia Anthony quay về thuận lợi, ta có thể thông qua chính phủ và các phương tiện truyền thông, từ từ xóa nhòa ảnh hưởng của sự việc giáo viên Lý Tây Hoa, khiến người dân phương Tây tin rằng sự xuất hiện của thầy Lý Tây Hoa chỉ là một lần hợp tác giữa chúng ta và Hoa Hạ thôi. Nói đi cũng phải nói lại, sau khi bị ngươi phái người đưa trở về, giáo viên Lý Tây Hoa kia thế nào rồi?
Hoàng Sơn chân quân nhún nhún vai: - Gần đây ta đang chuẩn bị thăng cấp, không có thời gian đến thăm cái vị giáo viên Lý Tây Hoa này. Theo tin tức mà Chu Ly gửi về, thì Bạch tôn giả đã tiến hành tẩy trí nhớ cho Lý Tây Hoa rồi đưa hắn đến trường dạy bay rồi. Sau đó ta cũng cử người đến quan sát hắn, cố gắng để đưa giáo viên Lý Tây Hoa trở lại cuộc sống của người bình thường… Chắc hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.
Người mà hắn cử đi chăm sóc Lý Tây Hoa là một người giỏi xử lí mấy chuyện rắc rối, có bản lĩnh ngang hàng với Chu Ly. Mỗi lần trong nhóm có đạo hữu mới xuất quan gây ra rắc rối gì, thì đều là vị cấp dưới ra mặt giải quyết - ví dụ cách đây không lâu có một vị đạo hữu, lúc vừa mới xuất quan một hơi phá hủy tận mười mấy con yêu thú có tên là ‘xe hơi’. Chính vị cấp dưới này đã xử lí chuyện đó một cách hoàn mỹ.
- Vậy thì tốt rồi….. Trong thời gian ngắn, số lần bị xóa trí nhớ của giáo viên Lý Tây Hoa này quá nhiều, nói không chừng sẽ tạo thành ảnh hưởng đến não bộ của hắn. Cũng không biết là phúc hay họa nữa đây, chỉ đành phải chờ xem tạo hóa của hắn mà thôi. Còn nữa, trong thời gian gần đây ta đang xử lí chuyện lỗ hổng lớn ở trên trạm vũ trụ, khó khăn lắm mới lấp được cái lỗ hổng đó đấy. Hai chuyện này ta đều giải quyết một cách hoàn mỹ, nên ta chuẩn bị đi báo cáo với Bạch tiền bối một chút. - Bạch Hạc chân quân nắm chặt tay nói.
Hắn cứ đề cập đến việc đi báo cáo với Bạch tiền bối hết lần này đến lần khác, nhìn có vẻ như đang tự cổ vũ bản thân mình hơn thì phải?
Hoàng Sơn chân quân thầm liếc mắt khinh thường - Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra. Bạch Hạc muốn tìm cớ để tiếp cận Bạch tôn giả, nhưng trong lòng hắn thì lại không dám đến gần Bạch tôn giả, vì vậy vẫn đang do dự, rối rắm đây mà.
Phải đuổi cái tên này đi thôi. Nếu không thì hắn mjấy định sẽ ở lại trong phủ của mình rồi gây thêm rắc rối cho mình.
- Đi đi! - Chính vì vậy, Hoàng Sơn chân quân nghiêm túc nói với Bạch Hạc chân quân: - Chỉ là đi báo cáo vài việc thôi mà, cố lên, ngươi nhất định có thể làm tốt chuyện này thôi!
Bạch Hạc chân quân hoan hỉ nhìn Hoàng Sơn chân quân: - Ngươi cũng nghĩ thế sao?
- Đương nhiên, việc này ngươi xử lí rất tốt, nói không chừng sẽ còn được Bạch Tôn Giả khen ngợi nữa đấy. - Hoàng Sơn chân quân dùng sức vỗ mạnh lên vai của Bạch Hạc chân quân - Cái tên quáid đản!
Quả nhiên, vẫn nên đưa hắn đến chỗ Bạch tôn giả thì hơn. Nếu không tên này mà ở lại phủ của hắn thì sẽ khiến hắn khó chịu lắm, thế thì làm sao hắn có thể an tâm thăng cấp được đây chứ?
- Vậy… Vậy ta đi tìm Bạch tiền bối đây! - Bạch Hạc Chân Quân kích động tới mức ngay cả cánh cũng run run.
Hoàng Sơn chân quân lại dùng sức vỗ vào bả vai của Bạch Hạc chân quân: - Đi đi, ngươi nhất định sẽ thành công!
Vì vậy, Bạch Hạc chân quân thu lại chiếc máy tính của mình, vỗ cánh, vui vẻ bay ra từ phủ của Hoàng Sơn chân quân.
Hoàng Sơn chân quân thầm thở phào một hơi.
**************
Bên kia, trên một hòn đảo nhỏ ở biển Đông.
Bạch Tôn Giả vẫn chưa lên phần mềm chat, bây giờ hắn đang bày một số trận pháp dạng bẫy rập ở xung quanh hòn đảo này, số trận pháp này chủ yếu là dùng để đề phòng dung trong lúc kẻ địch muốn chạy trốn.
Dù sao thì mục tiêu của bọn họ chính là đệ tử của ‘Tam thập tam thú thần tông’. Thuyền vỡ vẫn còn ba cân đinh, nói không chừng những tên đệ tử của Tam thập tam thú thần tông này vẫn còn mấy thứ pháp khí hay bảo phù linh tinh gì đó dùng để chạy trốn thì sao? Bạch Tôn Giả muốn một lướt bắt hết mấy tên sắp đến đây, không muốn để bỏ sót tên nào.
Ở trên đảo, Đồng Quái tiên sư đang dùng đá lập một đạo đàn, trông có vẻ thần thần bí bí. Tống Thư Hàng cũng không hiểu hắn muốn làm gì.
Truyện -được dịch trực t-iếp tại i-READ-Vì vậy, Tống Thư Hàng nhàm chán bèn đưa Đậu Đậu và tiểu hòa thượng đi xem Sở Sở cô nương.
Sau khi thoa thuốc mỡ, Sở Sở cô nương lại chìm vào giấc ngủ sâu… Sắc mặt của cô ấy đã tốt hơn rất nhiều, không giống còn thi thoảng lại lộ ra vẻ mặt đau đớn như lúc trước nữa. Xem ra hiệu quả của dược cao Dược Sư chế tạo ra đúng là cực kỳ tuyệt vời và hiệu nghiệm.
Nếu như Sở Sở cô nương đang ngủ thì Tống Thư Hàng cũng không quấy rầy nữa mà làm gì.
- Đi thôi. Đậu Đậu, Tiểu Qủa Qủa. Chúng ta thử đi xây một cái phòng thử xem sao, xem tình hình này, có lẽ tối nay chúng ta sẽ phải ở lại trên hòn đảo này cũng nên. - Tống Thư Hàng nói.
Bạch Tôn Giả nhất định phải lấy được bí pháp của ‘Tam thập tam thú thần tông’. Mà không biết đám người Lang Nhất kia lúc nào mới tới. Nói không chừng sáng mai đối phương mới chạy tới thì sao?
Tóm lại, đi dựng tạm một chỗ có thể nghỉ ngơi thôi, hắn không muốn qua đêm trong cảnh lấy đất làm giường, lấy trời làm màng đâu.
Tiểu hòa thượng Qủa Qủa hỏi: - Thư Hàng sư huynh, ngươi biết xây phòng ở à?
- Không biết… - Tống Thư Hàng nhún nhún vai.
Kinh Ba Đậu Đậu cười lạnh: - Ngươi đúng là vô dụng! Xem ta đây!
…
…
Năm phút sau.
Kinh Ba Đậu Đậu đã thành công dựng xong một cái - ổ chó rất tinh xảo. Sau đó, nó thu nhỏ cơ thể lại, thoải mái chui vào trong ổ chó.
- Nhìn thấy không, đây chính là tuyệt kĩ nhất định phải học được khi ra khỏi nhà - xây ổ. Như thế cũng tiện che mưa chắn gió, không sợ gió thổi nắng chiếu. Thế nào, các người có muốn chui thử vào không, tuy rằng nó hơi nhỏ một chút, nhưng bên trong đã trải cỏ khô, thoải mái lắm đấy. - Đậu Đậu thu lu lại trong ổ chó, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Tống Thư Hàng: - …
Đậu Đậu, ngươi đi ra ngoài đi, ta đảm bảo không đánh chết ngươi đâu!
Lúc này, Đồng Quái tiên sư kéo xe đẩy, từ xa đi đến. Xem bộ dạng hắn thế kia, lẽ nào đạo đài đã dựng xong rồi sao?
Sau khi lại gần, Đồng Quái tiên sư lên tiếng hỏi: - Thư Hàng tiểu hữu, ngươi đang làm gì thế?
Tống Thư Hàng giải thích: - Chúng ta đang nghĩ xem có cần phải dựng một nơi để ở không, nói không chừng đêm nay chúng ta phải qua đêm ở trên đảo đấy.
Đồng Quái Tiên Sư xoa cằm: - Hóa ra là thế, nếu như muốn chỗ ở thì chắc là ta có thể cho các ngươi vài thứ tốt đấy.
Nói xong, hắn xoay người lại, đào bới trên xe đẩy của mình.
Tiên sư nhanh chóng lấy vài cái lều vải ra: - Nào, ghép lại dùng chung đi. Cái lều vải này lớn lên, bên trong còn có đệm hơi, đủ để qua đêm một cách thoải mái.
- Tiền bối, người đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tuyệt quá, ta rất thích! - Tống Thư Hàng bật ngón cái lên khen - Mà cái thói quen bật ngón cái lên của hắn là từ đâu ra thế nhỉ? Trước đây hắn hoàn toàn không có cái thói quen này này mà, chẳng lẽ là học được từ trên hòn đảo thần bí kia à?
Còn nữa, bộ dạng này của Đồng Quái tiên sư, cách ăn mặc, lại thêm chiếc xe đẩy này nữa… Cứ cảm thấy bộ dạng bây giờ trông không giống một tên xem bói chút nào, mà giống với mấy ông bán hàng rong trên lề đường hơn người!
…
…
Dưới sự giúp đỡ của Đồng Quái tiên sư, Tống Thư Hàng và tiểu hòa thượng nhanh chóng dựng được bốn cái lều lớn.
Về phần Đậu Đậu, ừ, nó có ổ chó rồi. Nếu thật không được thì nó có thể ở cùng một lều với tiểu hòa thượng.
Dựng xong lều, Tống Thư Hàng tiện miệng hỏi: - Bạch tiền bối vẫn đang bố trí trận pháp à?
- Đã bố trí xong từ lâu lắm rồi, bây giờ hình như Bạch tiền bối đang nghỉ ngơi, đợi đối phương tự mò đến cửa. Các ngươi cũng nghỉ ngơi một lát đi. Ta đi xung quanh đảo nhìn xem có thể kiếm được cái gì bỏ bụng hay không. - Đồng Quái tiên sư cười nói.
- Làm phiền tiền bối rồi. - Tống Thư Hàng sờ cái bụng, đúng lúc có hơi đói rồi. Tuy rằng lần này ra ngoài đã nhớ đem theo ích cốc đan nhưng khi đói mà được ăn cái gì đó thì vẫn hơn là cái cảm giác chỉ được no suông mà thôi.
Đồng Quái Tiên Sư lên hòn đảo này chẳng khác gì mang đến sự ấm áp của quê nhà!
…
…
Đồng Quái tiên sư đi kiếm đồ ăn, tiểu hòa thượng và Đậu Đậu thì ngồi ở một bên chơi đùa.
Tống Thư Hàng chui vào lều của mình, đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện - Sau khi hắn đi ra từ hòn đảo thần bí kia thì mất đi kí ức. Vậy thì Thông Nương sống ở trên Ngộ Đạo Thạch thì sao đây?
Hiện giờ Thông Nương đang ở hình dạng một gốc hành nho nhỏ, liệu cô ấy có giữ được kí ức của mình hay không?
Sau khi nghĩ đến khả năng này, hắn lập tức lấy Ngộ Đạo thạch ra.
- Thông Nương, cô có còn giữ kí ức ở trên hòn đảo thần bí không… Này? Thông Nương, Thông Nương, cô bị hái mất rồi à? - Lúc lấy Ngộ Đạo thạch ra, Tống Thư Hàng phát hiện một đoạn lá non mà vất vả lắm Thông Nương mới mọc ra được đã bị người ta ngắt mất đầu rồi.
Bây giờ,cô ấy chỉ còn nửa đoạn chồi non, trông cực kỳ đáng thương.
Gốc hành tinh trên ngộ đạo thạch lắc lư nửa cọng hành còn sót lại của mình, trông bộ dạng như mới tỉnh lại từ giấc ngủ say, hồi lâu sau, cô ta mới rên một tiếng cực kỳ đau đớn: “Đau quá.
- Ồ, Thông Nương cô có thể nói chuyện rồi à. Nói đi, cô bị làm sao thế, là ai ngắt mất đầu hành của cô hả? Còn nữa, kí ức ở trên hòn đảo thần bí thì sao, cô còn hỡi kí ức trên đảo thần bí kia không?- Tống Thư Hàng hỏi dồn dập.
- Hòn đảo thần bí? - Thân thể của Thông Nương lắc lư, sau đó nghi hoặc hỏi: - Đó là nơi nào? Ở đấy có thứ gì ngon không?
Tống Thư Hàng: - …
Quả nhiên, không nên ôm ảo tưởng gì với cọng hành ngốc nghếch này - Cọng hành ngốc nghếch này từ đầu đến chân đều không đáng tin chút nào hết!
Còn phần lá hành non của cô ấy, chắc không phải bị người ta cắt xuống làm thức ăn rồi đấy chứ?
Nửa thân chồi non của Thông Nương lắc lư hồi lâu, dường như đột nhiên mới phản ứng lại: - Đau quá, đầu hành của ta đâu rồi? Đáng ghét, Tống Thư Hàng, có phải ngươi ngắt đầu hành của ta ăn rồi không?
Tống Thư Hàng: - …
Hắn rất muốn biết, thần kinh phản xạ của Thông Nương này bị cái gì, sao mà kéo dài tới như thế cơ chứ? Hắn hoài nghi có khi nào mình ngồi kể chuyện cười cho Thông Nương nghe, phải nửa tiếng sau cô ta mới phản ứng lại luôn không nữa?
- Đầu hành chắc không phải ta ăn đâu, lúc nãy ta cũng hỏi cô là đầu hành của cô đâu rồi mà! - Tống Thư Hàng bất đắc dĩ nói - Hắn không dám chắc lắm, vì kí ức khi ở trên hòn đảo thần bí của hắn đã bị mất rồi, nói không chừng lúc ở trên hòn đảo thần bí chính hắn đã hái đầu hành để ăn cũng nên… Bởi vì, khẩu khiếu của hắn tự nhiên mở ra. Rõ ràng trước khi lên hòn đảo thần bí kia, hắn chỉ mới vừa mở có nhĩ khiếu mà thôi.
Nếu như không có kỳ ngộ gì thì dù có đủ Khí huyết đan cầm cự, cũng phải mất một năm rưỡi nữa hắn mới mở được Khẩu Khiếu. Phải biết rằng, Tâm Khiếu đơn giản nhất cũng phải mất một trăm ngày trúc cơ đây.
Thông Nương lắc lư thân mình, nghi hoặc nói: - Thế thì lạ quá, tại sao ta không nhớ được gì hết thế này?
Xem ra, cọng hành ngốc này cũng mất kí ức rồi.
Tống Thư Hàng thở dài, bỏ Thông Nương vào túi.
Lúc cất Thông Nương đi, đột nhiên tay hắn sờ thấy trong túi áo dường như có một túi giấy.
Sau đó, Tống Thư Hàng móc túi giấy nhỏ ra, nhìn qua thì có vẻ giống túi để đựng thuốc trong bệnh viện. Chắc là lấy được từ trên hòn đảo thần bí kia, bởi vì hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì với cái túi giấy này.
Vì thế, hắn tò mò mở ra xem.
Trong túi giấy không có gì cả, chỉ có một cọng hành tươi non xanh mơn mởn.
Tống Thư Hàng: …
Chắc không phải là do mình ngắt đi lúc ở trên hòn đảo thần bí kia thật đấy chứ?