- Ta hiểu rồi, đợi sau khi chuyến đi này kết thúc, quay lại Hoa Hạ, ta sẽ đi tìm một cái thác nước to thật to! - Tống Thư Hàng siết chặt nắm tay mà nói. Vượt qua long môn, khí huyết chi lực trong cơ thể sẽ biến từ hư thành thực, ngưng tụ thành chân khí. Lúc đó thì có thể xem như trở thành tu sĩ thật sự đã đăng đường nhập thất! Tới lúc đó, hắn mới có thể xem như thoát khỏi thân phận tu sĩ gà mờ bây giờ!
- Ừ….. thấy ngươi có động lực như thế thì ta cũng an tâm rồi. - Bạch Tôn Giả mỉm cười, sau đó Bạch tiền bối lại nói tiếp: - Thật ra ấy mà, ngược dòng mà lên không nhất định phải đi tìm thác nước mới được đâu ~ ~
- Không tìm thác nước thì cần tìm cái gì? - Tống Thư Hàng vô thức hỏi ra miệng…. nhưng chờ hỏi xong rồi thì hắn lập tức hối hận muốn chết!
Không có thác nước thì vẫn còn có bầu trời và biển rộng, thậm chí là cả vũ trụ luôn. Đáng chết, tại sao mình không thể sửa cái tật miệng mồm nhanh nhảu này lại không biết nữa, phải làm sao thì mới bớt tài lanh đây?
Phía trước, Bạch tiền bối chắp tay đứng. lộ ra nụ cười vô cùng thần bí.
- Bạch tiền bối ! - Tống Thư Hàng nuốt một ngụm nước bot, hắn muốn năn nỉ Bạch Tôn Giả - ít nhất thì đừng có dùng phi kiếm dùng một lần phóng hắn bay thẳng lên trời mà!
Nhưng lời mới lên tới họng thì hắn đột nhiên nhớ tới cái ưu điểm ‘lanh mồm’ của mình… đừng có mở miệng vội, trước khi nói chuyện thì phải suy nghĩ cho kỹ càng cái đã!
Lỡ như Bạch tiền bối không định dùng phi kiếm dùng một lần tống hắn lên trời thì sao đây?
Phải mà mình tùy tiện năn nỉ, xin Bạch tiền bối đừng có dùng kỹ năng phóng người với mình, lại khiến Bạch tiền bối sinh ra hứng thú với việc sử dụng kỹ năng đó thì phải làm sao bây giờ?
Trước tiên đừng có vội, đợi tới lúc Bạch tiền bối thật sự muốn dùng kỹ năng phóng người đó, thì mình lại dùng tuyệt chiêu cuối ‘Năm trăm cách đầu hàng’ mà mình đã học được trong ký ức của Thông Nương để thử vớt vát lần sau cùng cũng được!
Tuy rằng hắn chưa từng sử dụng kỹ năng chân truyền của Thông Nương ở ngoài đời bao giờ, nhưng ở trong giấc mộng ký ức kéo dài đến mấy trăm năm của Thông Nương kia. Hắn đã tu luyện cái tuyệt chiêu ‘năm trăm cách đầu hàng’ này rất nhiều lần rồi…. Ngay cả mấy kỹ năng quyến rũ đáng sợ như tuyệt kỹ mị lực sắc dụ của nữ yêu xinh đẹp, lúc ở trong mộng hắn cũng đã tu luyện không biết bao nhiêu lần, đúng là một đoạn ký ức nghĩ lại mà kinh…..
Đừng có nhớ tới, đừng có nhớ tới nữa, đừng co nhớ tới nó nữa! Nhớ tới nó sẽ cảm thấy thẹn muốn chết luôn!
Khụ, nói tóm lại, Tống Thư Hàng vừa định nói ra miệng thì đột nhiên lái qua chuyện khác.
Hắn lộ ra một nụ cười cực kỳ ngây thơ: - Bạch tiền bối, ngoại trừ thác nước ra thì còn cách nào để thể nghiệm cảm giác dược long môn nữa thế?
- Ừ. - Bạch tiền bối gật đầu mỉm cười, sau đó nói: - Trước đây không lâu, sự thấu hiểu của ta về đại đạo lại sâu sắc thêm vài phần, nên đã lĩnh ngộ ra được một năng lực thú vị lắm. Năng lực này có thể thỏa mãn yêu cầu cảm ứng cảnh giới dược long môn của ngươi!
Năng lực thú vị? Xem ra Bạch tiền bối thật sự sẽ không dùng cái kỹ năng phóng người kia với mình rồi. Thế thì tốt quá đi mất! Đồng thời, trong lòng Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm - may mà mình nhanh trí kịp dừng lại, không có nhanh mồm nhanh miệng.
Vậy nên, Tống Thư Hàng mới hỏi dò tiếp: - Bạch tiền bối, đó là năng lực thú vị gì thế?
Bạch Tôn Giả không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại trước: - Thư Hàng này, ngươi có biết năng lực thực tại ảo không?
- Đương nhiên là biết thực tại ảo rồi! Đó là một thế giới hư ảo, nhưng lại có cảm xúc chân thực. - Tống Thư Hàng gật đầu nói - sa mạc nóng bỏng của Bạch Tôn Giả, cùng với thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng kia nữa….
Tất cả những thứ đỏ chỉ là những sự vật có trong ký ức hoặc do Bạch Tôn Giả tưởng tượng ra, nhưng ở dưới tác dụng của năng lực thực tại ảo thì lại có thể khiến cho người ta chạm được vào hạt cát, tiếp xúc được với thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng kia. Thậm chí nếu như bị thương lúc ở trong sa mạc thì sau khi quay lại hiện thực, những vết thương ấy cũng vẫn còn.
Ngoài ra, thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng trong cái sa mạc nóng bỏng kia cũng là đầu sỏ khiến cho chứng sợ độ cao của Tống Thư Hàng nặng hơn! Lại thêm một đoạn ký ức ngẫm lại mà kinh.
- Cái năng lực thú vị mà ta mới vừa lĩnh ngộ ra kia cũng tương tự như thực tại ảo đấy. Tuy rằng rất giống, nhưng vẫn khác một chút! - Bạch Tôn Giả chắp tay sau lưng, khóe miệng cong lên, lộ ra nửa nụ cười cực kỳ xinh đẹp.
- Năng lực tương tự, nhưng vẫn khác biệt là sao? - Tống Thư Hàng không hiểu gì hết.
- Tạm gọi nó là ảo ảnh chân thực đi, bị loại năng lực này ảnh hưởng thì một số chuyện đã xảy ra thật sự đều có thể biến thành hư ảo. Ta cũng chỉ mới tiếp xúc sơ sơ với loại năng lực này thôi, nhưng chơi vui lắm…. Để ta biểu diễn cho ngươi xem. - Bạch Tôn Giả nói.
Mới biết sơ sơ thôi? Chơi vui lắm? Đợi đã, tiền bối à, ngài để cho ta chuẩn bị tâm lý chút đã.
Nhưng không đợi Tống Thư Hàng kịp mở miệng thì Bạch Tôn Giả đã giơ tay búng một cái chóc, giống như đang phát động cái năng lực kia.
Tống Thư Hàng vội vàng chuẩn bị tinh thần lên cực hạng, nghiêm túc nghênh đón ảnh hưởng từ năng lực sắp ập tới của Bạch tiền bối.
Nhưng chờ hoài chờ mãi mà Tống Thư Hàng cũng không hề có cảm giác như khi tiến vào thế giới ‘chân thực (hư ảo)’ kia gì hết.
Hắn không thấy xung quanh có gì thay đổi cả.
- Bạch tiền bối, ngài đã thi triển năng lực ‘ảo ảnh ( chân thực)’ kia chưa? - Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi lại.
Nói xong, hắn nghi hoặc nhìn về phía Bạch tiền bối…. vừa mới nhìn một cái thôi thì Tống Thư Hàng lại càng hoảng sợ hơn.
Chỉ thấy ở cách đó ba thước, hai mắt Bạch Tôn Giả đờ đẫn, giống như đang rơi vào trong trạng thái thất thần.
Sao mà mới một giây trước còn đang nói chuyện, một giây sau đã thất thần là sao? Chẳng trách đợi mãi mà không thấy cái năng lực ‘ảo ảnh chân thực’ kia được phát động, hóa ra là do Bạch tiền bối đang thất thần.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng phát hiện ra một chuyện khác còn đáng sợ hơn nữa.
Hình như trước lúc thất thần Bạch Tôn Giả đang định đi tới chỗ hắn, cho nên dù là trong lúc thất thần thì Bạch Tôn Giả vẫn bước tới theo bản năng, đi về phía Tống Thư Hàng.
Một bước, hai bước, sau đó…. Giống như đột nhiên vấp phải thứ gì đó, khiến cho Bạch tiền bối bị trợt chân, từ từ ngã thẳng tắp về phía trước!
Lại là cái chui ngã lún đất này đây, bởi vì lâu lắm rồi Bạch tiền bối không có ngã lún đất, nên thiếu chút nữa là Tống Thư Hàng đã quên mất cái đại sát chiêu này của hắn rồi.
- Bạch tiền bối, dừng lại! - Tống Thư Hàng lêu lên thật to, vội vàng xông thẳng lên, giơ hai tay ra muốn đỡ lấy Bạch Tôn Giả.
Tuy rằng không biết với chút sức nhỏ nhoi của mình, liệu có chống đỡ nổi lực trùng kích đáng sợ lúc Bạch Tôn Giả ngã xuống hay không, nhưng dù sao cũng phải thử xem sao…. Hết cách rồi, Tống Thư Hàng chỉ có thể chọn đỡ hoặc không đỡ, căn bản không còn lựa chọn nào khác nữa.
Lực sát thương từ cú ngã lún đất này của Bạch Tôn Giả là bán kính một trăm mét…. Tống Thư Hàng căn bản không cách nào chạy ra được hơn một trăm mét trước khi Bạch Tôn Giả ngã dập mặt trên đất được.
…..
Cái này gọi là ‘có lòng như không đủ sức’ đây.
Tống Thư Hàng đã dốc hết sức muốn đỡ lấy Bạch Tôn Giả. Nhưng cuối cùng vẫn còn cách Bạch Tôn Giả chừng nửa cánh tay nữa. Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Bạch Tôn Giả ….. ầm một cái ngã xuống đất.
‘Ầm….’
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên, Tống Thư Hàng cảm giác như toàn bộ thế giới đều rung chuyển. Tất cả những thứ ở gần đó đều bị ngã nhào, toàn bộ cứ đổ ào ào xuống giống như sắp rơi xuống tận địa ngục.
Đáng sợ quá!
Quả thực giống như tới hồi tận thế vậy…. điều đáng sợ hơn chính là lần này Bạch Tôn Giả thất thần còn ghê gớm hơn mấy lần trước, hắn không thể phân ra một chút sức mạnh bảo vệ Tống Thư Hàng được.
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy đất đá bay loạn xạ, toàn thân đau đớn vô cùng.
Hôm nay mình có đi đời không đây?
Mình vất vả lắm mới sống lay lắt qua được mấy tập, không chết dưới phi kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối, lại tèo trong cú ngã lún đất của Bạch tiền bối hay sao?
Trong lúc Tống Thư Hàng đang miên man suy nghĩ lung tung thì có một cục đá bay cái vèo qua chỗ hắn.
Tống Thư Hàng đang lăn quay căn bản không thể nào tránh né được, cuối cùng, cục đá kia xẹt qua đầu hắn….. cạnh của cục đá bén như dao cạo, kéo thẳng một đường qua da đầu của Tống Thư Hàng, cạo bay một mớ tóc….
Một khắc sau, hai mắt của Tống Thư Hàng tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Mẹ ơi, Bạch tiền bối đang thất thần thật là đáng sợ.
Ngay lúc nào, trên không trung ở biển Đông.
Ba cặp cánh sau lưng Bạch Hạc Chân Quân đang đập rất khí thế.
Chỉ cần hắn nghĩ tới mình sắp có thể gặp được Bạch Tôn Giả kính yêu nhất trong lòng mình thì trái tim của hắn cũng ngọt lịm như mới vừa được ăn mật ong xong. Hắn nhịn không được, chỉ muốn cất cao giọng hát một bài để giải tỏa sự kích động trong lòng.
Lúc này, đột nhiên ở đằng trước có một đạo kiếm quang đang phóng nhanh về phía hắn…. đạo kiếm quang kia kèm theo ánh sáng sao băng, trông cực kỳ đẹp mắt. Hơn nữa kiểu bay cũng có cá tính lắm, trái phải trái phải, lên cao xuống thấp. Hơn nữa…. tốc độ còn cực kỳ nhanh nữa.
- Ồ, đó là khí tức kiếm khí của Bạch tiền bối mà? Là một loại phi kiếm dùng một lần nào đó hay soa? - từ xa, Bạch Hạc Chân Quân đã cảm ứng được khí tức trên thân kiếm rồi.
Cái gì ở trên thân kiếm thế nhỉ? Bạch Hạc Chân Quân mở to hai mắt, ánh mắt xuyên thấu qua ánh sáng sao băng, nhìn về thứ ở trên phi kiếm.
Sau đó, hắn phát hiện có một người đàn ông trông rất quen, mặt mày tái nhợt ở trên phi kiếm.
- Ồ, đây không phải là Tô Thị A Thất đạo hữu à? Sao hắn lại cưỡi trên phi kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối thế nhỉ? - trong lòng Bạch Hạc Chân Quân cảm thấy nghi hoặc vô cùng.
Tuy rằng Bạch Hạc Chân Quân không quen thân gì với Tô Thị A Thất, nhưng dù sao thì hai bên cũng là bạn bè chung một vòng, nên gặp mặt thì ít nhất cũng sẽ chào hỏi nhau một tiếng.
Cho nên, mình phải lên chào hỏi mới được.
Bạch Hạc Chân Quân vỗ cánh bay về phía đạo kiếm quang kia, đứng từ xa vẫy tay với Tô Thị A Thất: - Hello, A Thất đạo hữu, xin….
- A a a a a a !~ - A Thất đạo hữu chỉ có thể dùng một tràng kêu la thảm thiết để đáp lời Bạch Hạc Chân Quân, một khắc sau, kiếm quang vèo một cái bay ngang qua sát bên cạnh Bạch Hạc Chân Quân.
Bạch Hạc Chân Quân vừa mới quay đầu lại nhìn thì Tô Thị A Thất đã biến khuất bóng mất tiêu rồi.
Tốc độ này nhanh tới mức khiến cho người ta hết hồn!
Bạch Hạc Chân Quân: - …..
Tô Thị A Thất đạo hữu đang chơi cái trò gì thế.
Một lúc sau, Bạch Hạc Chân Quân lắc đầu.
Thôi kệ hắn vậy. Gặp Bạch tiền bối quan trọng hơn…. Bạch tiền bối, ta tới đây!
Không biết Bạch tiền bối có còn nhớ mình hay không nữa, hắn chính là con bạch hạc nho nhỏ ở bên cạnh Thiên giác nhai năm nào đây!
Bạch Hạc Chân Quân càng nghĩ càng có cảm giác nôn nao trong dạ, vậy nên hắn tiếp tục vỗ cánh, hớn hở bay về phía hòn đảo nhỏ ở biển Đông kia.
….
Bên kia.
Ở chỗ giao nhau giữa biển Đông và Thái Bình Dương, có một hòn đảo nhỏ thần bí chưa bao giờ xuất hiện trên bản đồ thế giới. Toàn bộ hòn đảo đều được sức mạnh siêu nhiên bao phủ, dù là khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất hiện nay cũng không thể nào phát hiện ra được sự tồn tại của nó.
Bạn- đan-g đọc truyện tạ-i iREAD.vn-Phía trên hòn đảo kia có vô số bươm bướm đủ màu bay múa - nơi này chính là Linh Điệp Đảo, nhà của Vũ Nhu Tử cô nương.
Linh Điệp Tôn Giả ngồi tĩnh tọa trong một ngôi đình nghỉ mát, miệng nhấm nháp trà do con gái cưng tự tay làm.
Đồng thời, tôn giả cũng lên tiếng, hỏi: - Vũ Nhu Tử chuẩn bị xử lý chuyện của thế gia họ Sở với Hư Kiếm phái kia kiểu gì?
- Tạm thời sư muội không có hành động gì hết, ý của sư muội là muốn yên lặng theo dõi diễn biến trước, ít nhất thì đợi đến khi cuộc chiến đoạn tiên đài của thế gia họ Sở và Hư Kiếm phái kết thúc thì lại xem tình hình mà làm việc. - Một con linh điệp cực lớn cầm theo điện thoại, bay bay bên cạnh Linh Điệp Tôn Giả. Bên trong điện thoại phát ra giọng của đại sư huynh Lưu Nhất Kiếm của Linh Điệp Đảo.
- Tốt lắm, nếu như Vũ Nhu Tử đã muốn yên lặng theo dõi tình hình thì các ngươi cũng đừng vội nhúng tay vào chuyện của thế gia họ Sở và Hư Kiếm phái. - Linh Điệp Tôn Giả thản nhiên nói.
- Vâng thưa sư tôn. - Lưu Nhất Kiếm lớn tiếng đáp lại. Yên lặng theo dõi tình hình là chuyện mà hắn thích nhất đấy - bởi vì đỡ vất vả.
- Ừ, nhưng phải chú ý theo dõi nhất cử nhất động của Hư Kiếm phái. Nếu như trong bọn chúng có người dám ra tay với Vũ Nhu Tử…. thì ngươi biết phải làm gì rồi đúng không? - Linh Điệp Tôn Giả nhắc vào điểm chính.
- Hiểu rồi, sư tôn. - Lưu Nhất Kiếm đáp…. Mong rằng Hư Kiếm Phái đừng có tự tìm đường chết. Dù sao thì nếu hắn mà ra tay thì tốn sức, tốn thể lực lắm đấy. Thứ như htể lực này, có thể bớt được chút nào thì hay chút đó, nó là những năng lượng quý giá, xa xỉ lắm.
Linh Điệp Tôn Giả gật đầu hài lòng, sau đó cúp máy.
Con linh điệp lớn kia đưa điện thoại tới trước mặt Linh Điệp Tôn Giả. Sau đó vui mừng vỗ cánh bay về lại trong đàn linh điệp.
Linh Điệp Tôn Giả lại nhấp thêm một hớp trà, mơ cái máy laptop ở trước mặt, mở phần mềm chat ra, lên Nhóm Cửu Châu Số 1.
Ừ, tài khoản của bản thân tôn giả không gia nhập Nhóm Cửu Châu Số 1. Cho nên… hắn lén lút online nick của con gái.
Sau khi mở Nhóm Cửu Châu Số 1 lên thì cái mớ ‘meme Bạch tiền bối’ đủ loại tư thế spam đầy màn hình thiếu chút nữa đã chói mù mắt của Linh Điệp Tôn Giả.
- Ồ? Đây không phải là ảnh của Bạch đạo hữu à? Sao lại biến thành meme hết thế này? - Linh Điệp Tôn Giả cảm thấy khó hiểu.
Hắn nghi hoặc kéo nhật ký chat trong nhóm lên xem, vất vả lắm mới kéo tới phần đầu tiên của nhật ký chat, tìm ra đáp án.
- Hóa ra đây là bộ meme do Vũ Nhu Tử tự mình làm à? - Linh Điệp Tôn Giả xem tới đây thì trong lòng chợt động.
Bộ meme do con gái tự mình làm đấy.
Ngón tay của tôn giả lặng lẽ ấn một cái…. Im lặng tải bộ meme Bạch tiền bối này xuống.
Sau đó, hắn thấy phần lớn các đạo hữu đang online trong Nhóm Cửu Châu Số 1 đều đã đổi ảnh đại diện của mình thành ảnh meme của Bạch Tôn Giả hết rồi.
- Đây là trào lưu mới ở trong nhóm à? - Linh Điệp Tôn Giả lẩm bẩm.
Nếu như đây là trào lưu mới thì con gái của mình cũng không thể bỏ lỡ được. Hơn nữa đây là bộ meme do con gái mình tự tay chế ra mà.
Vậy cho nên Linh Điệp Tôn Giả chọn ra một bức ‘meme Bạch tiền bối hạnh phúc’ trong bộ meme Bạch Tôn Giả kia, tiện tay đặt bức này thành ảnh đại diện mới của Vũ Nhu Tử.
- Ừ, không tệ, trông đẹp lắm. - Linh Điệp Tôn Giả gật đầu ra chiều vô cùng hài lòng.
Sau đó, hắn lại mở tên Tống tiền bối trong sanh sách bạn bè ra để đọc nhật ký chat của Vũ Nhu Tử với Tống Thư Hàng.
- Ừ, được lắm. - Linh Điệp Tôn Giả lại gật đầu thỏa mãn lần nữa, quan hệ giữa con gái với vị ‘Tống tiền bối’ này không có tiến triển về hướng quan hệ trai gái gì, rất tốt.
Cuối cùng, Linh Điệp Tôn Giả cảm thấy mỹ mãn logout….
….
Bên kia, chỗ giao nhau giữa Hoa Hạ và Cao Ly, ở trong dưới lòng đất sâu bên dưới một khu nhà dân bình thường, có ẩn chứa một cái động phủ bế quan.
Đệ tử của Đồng Quái Tiên Sư là Thiết Quái Toán Tiên đang bế quan ở trong cái động phủ này.
Một quẻ ‘Siêu may mắn, đại cát đại lợi, vận may ập xuống đầu, quẻ thượng thượng thượng thượng’ của sư tôn đã dọa cho Thiết Quái Toán Tiên sợ mất mật. Nên hắn chui rúc ở bên trong chỗ bế quan này, không dám bước ra cửa chính một bước.
Ngoài ra, hắn còn bày thêm gần ba trăm cái trận pháp phòng ngự khác ở phía trên chỗ mình bế quan - bởi vì có vết xe đổ của tiền bối Hiến Công Cư Sĩ trong Nhóm Cửu Châu Số 1, trong lúc Hiến Công Cư Sĩ vui vẻ bế quan thì tự nhiên bị dội một quả bom nguyên tử vào đầu!
Cho nên Thiết Quái Toán Tiên cảm thấy, với cái vận rủi đáng sợ của mình bây giờ, lỡ mà tự nhiên có một quả bom nguyên tử dội xuống đầu thì hắn cũng chẳng lấy làm lạ. Nên không thể không đề phòng.
Bế quan lâu quá, nên Thiết Quái Toán Tiên cảm thấy hơi chán… dù sao thì cũng không phải hắn đang bế quan thật, hắn chỉ đang tránh vận rủi mà thôi, không thể nào thật sự bế quan suốt mấy năm được.
Trong lúc nhàm chán, hắn móc điện thoại ra, lên Nhóm Cửu Châu Số 1 xem mọi người buôn chuyện.
Thiết Quái Toán Tiên không thích chat chit nhiều trong nhóm, nhưng hắn thích xem các tiền bối trong nhóm chuyện trò đủ loại chủ đề khác nhau.
Hôm nay hắn vừa mới mở nhóm ra…. Thì trên màn hình toàn là meme của một vị tiền bối vô cùng xinh đẹp.
- Cái gì thế này? - Thiết Quái Toán Tiên nhanh chóng kéo màn hình điện thoại, đọc lại nhậ ký chat.
Một lát sau…..
- Hóa ra vị tiền bối này chính là Bạch Tôn Giả có ‘vận khí vô song’ trong truyền thuyết đây sao, quả nhiên giống hệt như lời sư tôn đã nói, là một người cực kỳ xinh đẹp. - Thiết Quái Toán Tiên lẩm bẩm.
Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, hắn nhanh chóng mở không gian nhóm ra, quyết đoán ấn tải bộ meme của Bạch tiền bối xuống.
Sau khi tải xong, hắn bắt đầu tìm tìm kiếm kiếm trong số các meme đó, rốt cuộc cũng tìm được bức vừa ý nhất - meme Bạch tiền bối chúc phúc.
Thiết Quái Toán Tiên lại quyết đoán đổi cái meme này thành ảnh đại diện của mình.
Sau khi đổi ảnh đại diện xong, Thiết Quái Toán Tiên lại quay màn hình lại, phóng to cái bức Bạch tiền bối chúc phúc kia ra toàn màn hình.
Sau đó, hắn lại lấy lư hương, cắm nhang vào lạy.
- Tuy rằng tới giờ vẫn chưa gặp mặt lần nào. Nhưng Bạch tiền bối may mắn vô song ơi… xin ngài hãy phù hộ cho ta, khiến ta bớt xui rủi đi, có thể an toàn sống qua ‘đại kiếp nạn’ lần này. - Thiết Quái Toán Tiên thành tâm thành ý khấn vái.
Sau khi khấn xong, có lẽ là tâm lý có chỗ gửi gắm, Thiết Quái Toán Tiên cảm giác hình như tâm trạng của mình tốt hơn hẳn.
…..
Trên hòn đảo ở biển Đông.
Không biết qua bao lâu, Tống Thư Hàng mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.
Hắn nhớ là mình đã nếm thử một cú ngã lún đất của Bạch tiền bối ở khoảng cách gần thì phải?
Chắc là bây giờ mình phải bị thương nặng dữ lắm, nói không chừng còn nghiêm trọng hơn cả cái cô nàng Sở Sở kia nữa…. Hứng trọn uy lực của cú ngã lún đất do Bạch tiền bối gây nên ở khoảng cách gần như thế. Mình còn sống được cũng là may mắn lắm rồi.
- Ủa? Lạ thế, sao không thấy đau đớn chút nào là sao? - Tống Thư Hàng mở to hai mắt.
Hắn nhìn khắp người mình, lạ thật, vẫn nguyên xi chẳng bị xây xát gì!
Không chỉ có thân thể, ngay cả cái hố bị Bạch tiền bối ngã sập xuống cũng không thấy đâu.
Là ảo giác à? Ảo giác chân thật cỡ này đúng là hiếm thấy thật.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì Tống Thư Hàng phát hiện ra, thân thể của Bạch tiền bối…. lại thật sự nằm bẹp trên mặt đất! Vẫn đang nằm bẹp trên đất không cục cựa.
Tống Thư Hàng: - ….
Mẹ ơi! Lẽ nào ban nãy Bạch Tôn Giả thật sự đã ngã lún đất à?
Vậy tại sao trên mặt đất lại không có cái hố nào? Chẳng lẽ trong nháy mắt khi Bạch tiền bối ngã xuống thì đã khống chế được lực đạo từ cú ngã của mình rồi à? Nếu thật sự là thế thì tại sao Bạch Tôn Giả vẫn chưa đứng dậy nữa? Hắn đang chơi trò giả chết sao?
Không…. đợi đã.
Chẳng lẽ đây là tác dụng của cái năng lực ảo ảnh chân thực mà Bạch Tôn Giả vừa dùng khi nãy?
Ngược lại với thực tại ảo…. năng lực này có thể khiến một số chuyện đã xảy ra thành ảo giác. Chẳng lẽ khi nãy đúng là Bạch Tôn Giả đã ngã lún đất, tạo thành một cái hố to. Mà tiểu tu sĩ họ Tống đáng thương là hắn đây vì đứng gần nên đã lĩnh trọn màn phục vụ ngã lún đất của Bạch Tôn Giả.
Nhưng rốt cuộc, chuyện đã từng xảy ra thật sự này lại biến thành một trận ảo giác dưới tác dụng của năng lực ảo ảnh chân thực kia?
Nếu thật sự như vậy thì chẳng phải năng lực này rất nghịch thiên à?
Tôn giả thất phẩm đáng sợ tới vậy sao?
- Tỉnh lại đi, Bạch tiền bối, mau tỉnh lại đi, tỉnh lại nào. - Tống Thư Hàng ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Tôn Giả, chọc chọc vào mặt của Bạch Tôn Giả.
- Hửm? - Bạch Tôn Giả dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, sau đó nhìn Tống Thư Hàng với vẻ mơ màng.
Tống Thư Hàng vội chuyển tầm mắt sang chỗ khác, hỏi: - Bạch tiền bối, sao tự nhiên ban nãy ngươi lại thất thần thế?
- Ừm, ban nãy ta thất thần à? - Bạch Tôn Giả ngồi xếp bằng, lại dụi dụi mắt: - Đây là năng lực ảo ảnh chân thực đấy, ta vẫn chưa thể nắm giữ nó hoàn toàn, đôi lúc dùng tới sẽ phải đầu nhập quá nhiều tinh thần lực, sẩy một cái là lại thất thần ngay. Không tạo thành ảnh hưởng gì đấy chứ?
- Chắc là không có. - Tống Thư Hàng đáp.
Đột nhiên, Đậu Đậu nó ló đầu ra khỏi lều, chêm vào một câu: - Không ảnh hưởng tới mấy thứ khác, gâu, ngoại trừ đầu của Thư Hàng.
- Đầu của ta? - Tống Thư Hàng nghi hoặc sờ lên cổ của mình: - Đâu có gì đâu?
Hắn vừa mới nói xong thì có một cơn gió biển thổi vào.
Gió biển ào ào mang theo cảm giác mát lành.
Tống Thư Hàng cảm giác trận gió này thổi qua người rất thoải mái… duy chỉ có trên đỉnh đầu là lành lạnh thôi?
Vậy nên, hắn giơ tay lên sờ sờ đầu của mình.
- …. - Tống Thư Hàng.
Hắn không tin, lại giơ tay kia lên sờ sờ trên đầu của mình.
Tống Thư Hàng: - …..
Bạch Tôn Giả ngồi phía trước vẫn giữ bộ dạng cực kỳ nghiêm trang, trên mặt hắn không lộ ra vẻ gì hết.
- Bạch tiền bối….. ngài có cái gương nào không? - Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi thử.
Bạch Tôn Giả xoẹt một cái, rút bội kiếm của mình ra giơ lên trước mặt Tống Thư Hàng. Thân kiếm bóng loáng, còn rõ ràng hơn cả gương soi.
Tống Thư Hàng soi soi trên thân kiếm.
Trên kiếm phản chiếu ra bộ dạng của một thiếu niên trắng nõn, thiếu niên có làn da trắng, mặt mày hiền lành…. Chỉ riêng mái tóc của thiếu niên là có vấn đề - mái tóc nam sinh bình thường của hắn nay lại xuất hiện một đường trụi lủi ở giữa.
Tống Thư Hàng: - ….
- Thôi thì cạo hết luôn đi, dù sao thì cũng mọc lại nhanh thôi. - Bạch Tôn Giả đề nghị.
Tống Thư Hàng thở dài thườn thượt.
Nào ngờ, Hắn một mực tránh cho chân ngã trong thức hải biến thành đầu trọc, nhưng bây giờ chân thân của hắn lại đi lên con đường đầu trọc trước một bước là sao?
Sau khi cạo trọc…. liệu mình có mạnh lên không nhỉ?
- Cạo đi. - Tống Thư Hàng lại thở dài thêm lần nữa.
Bạch Tôn Giả giơ tay ra, trong lòng bàn tay được một tầng linh lực mỏng bao trùm, bàn tay của hắn lướt nhẹ một vòng trên đầu Tống Thư Hàng.
Ba ngàn sợi phiền não… rơi hết xuống đất.
- Thư Hàng sư huynh. - Lúc này, tiểu hòa thượng vội chạy tới, nó vui hớn hở nhìn Tống Thư Hàng: - Có phải là ngươi định xuất gia hay không?
- Không phải, sư huynh chỉ đổi kiểu tóc mà thôi. - Tống Thư Hàng trả lời cực kỳ kiên định.
- Nhưng Thư Hàng sư huynh cạo trọc trông đẹp trai lắm. - tiểu hòa thượng chắp tay: - Ta cảm giác Thư Hàng sư huynh để đầu trọc rất hợp, đúng là trời sinh đã có duyên làm hòa thượng mà.