Nói đến hai từ khóa “Tống Thư Hàng” và “đan dược”, thì đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 lập tức nhớ ngay tới Dược Sư.
Thế nhưng bây giờ Dược Sư còn chưa biết Tống Thư Hàng đã lên đến nhị phẩm, đương nhiên không thể nào mà chuẩn bị đan dược cấp bậc nhị phẩm cho Tống Thư Hàng được. Hơn nữa Dược Sư là một trong những người dẫn dắt Tống Thư Hàng, cả Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp và Chân Ngã Minh Tưởng Kinh đều là thù lao mà hắn cho Tống Thư Hàng rồi, không cần phải tặng riêng lì xì thêm nữa.
Mà Bạch Tôn Giả thì lại nhớ ngay tới Ngự Hỏa Quyết của Tống Thư Hàng. Trước đó không lâu tôn giả nghịch hỏng mất Tam Tinh Ngự Hỏa Phiến của Tống Thư Hàng, cho nên đã dạy cho hắn Ngự Hỏa Quyết, định hướng dẫn hắn luyện Khí Huyết Hoàn.
Kết quả thì sao? Tống Thư Hàng còn chưa biết luyện Khí Huyết Hoàn đã nhảy tót lên cảnh giới nhị phẩm rồi.
Đến tận bây giờ, Tống Thư Hàng mới chỉ biết nấu mỗi Thối Thể Dịch.
Bạch Tôn Giả ngẫm nghĩ rồi trả lời;
- Có vẻ đan được được đấy.
Các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 tức thì thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có cái dùng được rồi. Nếu không… một đám tiền bối bọn họ bàn bạc nửa ngày trời mà lại chỉ tặng Tống Thư Hàng được một ít linh thạch làm quà thì xấu hổ lắm.
- Vậy thì chốt đan dược làm quà nhé. Đầu tiên là đan dược phối hợp với tu luyện ở cảnh giới nhị phẩm, có thể giúp tu sĩ nhị phẩm làm chơi ăn thật. Đan được loại này của nhà ai hiệu quả tốt nhất? - Hoàng Sơn Chân Quân hỏi.
Cổ Hà Quan Chân Quân trả lời:
- Thư Hàng tiểu hữu mới tấn chức lên tu sĩ nhị phẩm, dùng đan dược có dược lực nhu hòa là chính. Cho nên ta đề cử đan dược của Thiên Tinh Các. Chỗ họ có một loại đan dược gọi là Thiên Tinh Luyện Chân Hoàn, hiệu quả không tồi. Các đệ tử mới tấn chức nhị phẩm ở tông môn của ta đều dùng đan dược loại này. Hơn nữa Thiên Tinh Các vẫn đang nghiên cứu cải tiến đan dược ấy, bây giờ đã có Thiên Tinh Luyện Chân Hoàn bản 6S rồi đấy. 1 lọ 32 viên, mỗi ngày tu luyện dùng một viên là đủ. Có thể tặng cho Tống Thư Hàng tiểu hữu sáu lọ, đủ cho hắn dùng nửa năm.
Hoàng Sơn Chân Quân gật đầu:
- Thiên Tinh Luyện Chân Hoàn phiên bản 6S đúng là rất được. Tiếp theo là đan dược khôi phục chân khí dùng trong chiến đấu. Đan dược này của nhà ai có chất lượng tốt nhất?
Bắc Hà Tán Nhân đáp:
- Ta nhớ có một hiệu đan dược loại này dùng cũng rất ổn. Là dược thủy Tuyết Hồ Chân Khí Tán của Tuyết Hồ Tông. Uống một ngụm vào, ngươi sẽ thấy một luồng hàn ý bốc lên, song lượng chân khí khôi phục được vừa nhanh vừa nhiều mà lại ít di chứng. Dùng một lần rồi, nửa tiếng sau lại dùng được thêm lần nữa, khoảng cách hai lần uống thuốc rất ngắn. Chỉ mỗi tội nó là dược thủy, cho nên dùng để uống khi đang chiến đấu thì không tiện lắm thôi. Mặt khác, Tuyết Hồ Chân Khí Tán cũng đang được cải tiến, bản hiện tại chắc là Tuyết Hồ Chân Khí Tán 007 rồi.
Cuồng Đao Tam Lãng cười nham nhở:
- Vấn đề không lớn lắm, nếu đang chiến đấu, không rút được tay ra thì có thể ngậm trong miệng trước, lúc nào chân khí cạn kiệt thì nuốt xuống. Trước đây ta toàn làm thế cả.
- Thế thì chuẩn bị cho Thư Hàng tiểu hữu hai loại đan dược khôi phục chân khí đi. Một loại là Tuyết Hồ Chân Khí Tán, và một loại khác dạng viên hoàn để phòng lúc cần thiết. - Hoàng Sơn Chân Quân cười nói.
Cuồng Đao Tam Lãng vỗ tay:
- Để ta đề cử một loại. Loại này trái ngược với thuốc của lão Bắc Hà, gọi là Hỏa Sơn Đan của Liệt Hỏa Môn. Khi uống nó vào thì cả người sẽ nóng rực lên như uống dầu Trường Sơn vậy, lượng chân khí khôi phục được cũng nhiều lắm, đáng để thử một lần.
- Được, vậy mỗi loại Tuyết Hồ Chân Khí Tán và Hỏa Sơn Đan lấy sáu bình. - Hoàng Sơn Chân Quân ghi lại: - Cuối cùng là đan dược chữa trị vết thương khẩn cấp, đề cử mấy loại ra đây đi.
Tuyết Lang Động Chủ phẩy tay:
- Trị ngoại thương thì dùng Hổ Cốt Hùng Đảm Cao mà Tuyết Lang Động nhà ta làm ra đi, hiệu quả cực kì tốt. Ta sẽ đưa cho Thư Hàng tiểu hữu mười hộp, nếu dùng thấy thích thì hoan nghênh hắn lần sau ghé mua. Hổ Cốt Hùng Đảm Cao nhà ta cũng đã update đến phiên bản Hổ Cốt Hùng Đảm Cao A8 rồi.
Cổ Hà Quan Chân Quân cười nhẹ nói:
- Nếu đã thế thì ta cũng xin đề cử một loại đan dược cây nhà lá vườn vậy. Cổ Hà Quan nhà ta là Đạo môn chính tông. Đạo Hòa Đan nhà chúng ta dược hiệu nhẹ nhàng mà tác dụng phụ nhỏ. Đã nghiên cứu tới phiên bản 5 sao rồi, hiệu quả tuyệt đối không kém chút nào. Một bình 20 viên, ta cũng tặng 10 bình.
- Được, 10 hộp Hổ Cốt Hùng Đảm Cao A8, 10 bình Đạo Hòa Đan 5 sao. - Hoàng Sơn Chân Quân ghi chép.
Một đống đan dược này đủ cho Tống Thư Hàng dùng tới non nửa năm.
Còn sau nửa năm đó, Tống Thư Hàng sẽ phải tự mình cố gắng để có được nhiều tài nguyên và đan dược dùng trong tu luyện hơn nữa.
- Chỗ đan dược này là đủ thù lao cho nhiệm vụ “tiếp đón Bạch tiền bối”. - Hoàng Sơn Chân Quân tươi cười vừa lòng. Thực ra thì giá trị của chỗ đan dược này đã vượt xa giá trị cao nhất của “lì xì to” mà chân quân dự tính rồi.
Phải biết rằng, với đan dược cấp bậc như Thiên Tinh Luyện Chân Hoàn bản 6S, thì ngay cả đệ tử nội môn của các tông môn lớn, mỗi tháng cũng chỉ được lĩnh theo “viên” mà thôi. Phải hoàn thành nhiệm vụ của tông môn, dùng hành động của chính mình mà giành giật tài nguyên tu luyện mới có được thêm nhiều đan dược.
Mà Tống Thư Hàng có liền một lúc sáu bình, mỗi ngày một viên cũng phải nửa năm mới hết.
Chưa kể giá trị của những đan dược khác cũng không kém hơn Thiên Tinh Luyện Chân Hoàn bản 6S chút nào!
Truyện được cập nhật. nhanh nhất t.ại iread.vn..Sở dĩ các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đưa ra thù lao cao hơn theo bản năng… chắc là vì Thư Hàng tiểu hữu không thiếu thốn gì hết. Nếu tặng quà nhẹ quá thì cứ thấy mình bị khinh bỉ thế nào.
…
…
- Cuối cùng, cá nhân ta sẽ tặng cho Thư Hàng tiểu hữu một món quà riêng, coi như là thù lao cảm ơn hắn đã giúp ta chăm sóc cho Đậu Đậu một thời gian dài. - Hoàng Sơn Chân Quân nhẹ nhàng xoa đầu Đậu Đậu.
Đậu Đậu ngoác mồm cắn một phát vào cổ tay chân quân, chẳng khách khí gì cả…
- Đậu Đậu, nhả ra, dù ta là chân quân lục phẩm thì bị ngươi cắn thế cũng đau lắm đấy. - Hoàng Sơn Chân Quân nói bình thản.
- Ứ ứ ứ! - Đậu Đậu cắn càng chặt hơn.
Hoàng Sơn Chân Quân dùng tay còn lại vỗ đầu nó:
- Thật chẳng có cách gì với ngươi, thích làm nũng đến thế là cùng.
- Ứ ứ ứ… - Đậu Đậu trợn mắt trắng dã… làm nũng cái quần què! Nếu không phải bây giờ ta không nói được tiếng người thì đã hát một bài Hoàng Sơn đại ngốc cho ngươi phát rồ rồi, ngươi có tin không?!
Điên thật! Lúc nào nói lại được, nhất định nó phải soạn ra một bản hợp tập bài ca Hoàng Sơn đại ngốc rồi ghi âm vào. Nếu lần sau Hoàng Sơn dám cấm nó nói nữa thì nó sẽ bật bản ghi âm!
Bắc Hà Tán Nhân cười ha hả:
- Chân quân đã nghĩ ra lễ vật tốt gì rồi?
Bây giờ mọi người đã chuẩn bị xong đan dược cho Thư Hàng tiểu hữu rồi, chân quân còn gì để tặng đây?
- Ta đã có ý tưởng để tặng quà cho Thư Hàng tiểu hữu rồi. - Hoàng Sơn Chân Quân bình tĩnh nói: - Ta sẽ tặng hắn một bộ pháp y hộ thể.
Thân là một tu chân giả, phải có ba loại trang bị lớn gồm pháp bảo, pháp y, phi kiếm hoặc là vũ khí cùng loại.
Tống Thư Hàng có cả pháp khí và phi kiếm rồi.
Thế nhưng…hình như đúng là chưa có pháp y thật?
Hoàng Sơn Chân Quân đúng là gừng càng già càng cay, dám giấu mục “pháp y” không chịu nói!
- Bạch tiền bối, Thư Hàng có pháp bào chưa vậy? - Các đạo hữu lập tức hỏi Bạch Tôn Giả.
Bạch Tôn Giả suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
Đúng là Thư Hàng chưa có thật.
Bắc Hà Tán Nhân hỏi tiếp:
- Chân quân có pháp y thích hợp chưa?
- Ừm, có một bộ pháp y không tồi. Vốn ta đang lựa chọn giữa pháp y với pháp trượng, định tặng cho Thư Hàng tiểu hữu một món, thế nhưng tiểu hữu đã có phi kiếm và phi đao rồi, cho nên chỉ có thể tặng pháp y cho hắn được thôi. - Hoàng Sơn Chân Quân gật đầu nói.
Trong đầu hắn hiện lên một thứ cực kì đẹp: áo cà sa ngọc bích!
Chiếc áo cà sa phòng ngự nhị phẩm này được làm từ linh thú bích ngọc tàm ti, thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập. Sau khi mặc nó vào, dù không mở trận pháp phòng ngự trên nó cũng có thể ngăn cản được đạn súng bình thường. Một khi mở phòng ngự rồi thì có thể đi lại như giữa chốn không người giữa mưa bom bão đạn!
Đây đúng là một món trang bị rất thích hợp với Tống Thư Hàng.
- Quyết định vậy đi, cho mọi người nửa ngày để thu thập đan dược, sau đó ta sẽ phái người mang đan dược và pháp bào tới cùng với máy kéo có tay cầm. - Hoàng Sơn Chân Quân nói.
Các đạo hữu trong nhóm đều vội vàng lấy điện thoại ra liên hệ với môn nhân và đệ tử của mình.
Có đan dược thì lấy đan dược, không có đan dược thì xì tiền ra.
Nhìn các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đang bận rộn, Bạch Tôn Giả đan hai tay chống cằm.
Tôn giả buồn nao nao.
Người ta chọn hết cái để tặng rồi, tôn giả cũng muốn tặng quà cho Thư Hàng nữa, nhưng mà biết tặng gì đây?
Vũ khí, pháp khí, pháp y, đan dược, công pháp, thân pháp, bí cảnh tu luyện, còn thiếu gì nữa chứ? Tài - Lữ - Phúc địa. Chẳng lẽ bây giờ phải đi tìm đạo lữ hay là bảo địa tu luyện cho Tống Thư Hàng à?
Cơ mà đạo lữ nào có dễ tìm như thế, càng khỏi xét đến phúc địa tu luyện… Thực lực của Tống Thư Hàng không đủ, có cho bảo địa hắn cũng không giữ được. Nói không chừng còn dẫn mấy tên không có mắt tới gây sự cướp đoạt nữa ấy chứ.
Mà thôi, thuyền đến đầu cầu tự khắc sẽ thẳng.
Cuối cùng nhất định cũng sẽ có cái để tặng thôi!
…
Mà lúc này, Tống Thư Hàng đang trên đường đến Đoạn Tiên Đài lại gặp phải một chút phiền toái.
Một kẻ mặc quần áo đen, cả người đầy gai đang chặn trước mặt hắn. Đã đi khỏi Sở gia xa thế rồi, sao vẫn còn một chiến sĩ nhím biển trốn ở đây?
- Tiểu tử kia, trên người ngươi có mùi máu của đồng bạn ta, ngươi đã giết đồng bạn của ta sao? - Tên mọc gai khắp người nhìn Tống Thư Hàng với vẻ lạnh lùng: -Ngươi chết chắc rồi! Không có đường sống, chỉ có một con đường chết!
Tống Thư Hàng:
-….
Nghe giọng điệu này, có vẻ như tên chiến sĩ nhím biển này lần theo ấn kí “Đồ Hải Đảm Giả” trên người hắn mà tới?
- Hừ, phàm là người vấy máu của chiến sĩ nhím biển chúng ta thì chính là kẻ địch của cả thế giới nhím biển! Ngươi trốn không thoát đâu! Không chỉ riêng ngươi mà cả người nhà của ngươi cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt của chiến sĩ nhím biển! - Chiến sĩ nhím biển trầm giọng nói với vẻ mặt tàn nhẫn.
Lời thoại nghe thì ngầu lắm, nhưng thực ra tên chiến sĩ nhím biển đang học thuộc lòng. Những từ ngữ hoành tráng này đều là nội dung trong sách giáo khoa của chiến sĩ nhím biển cả.
Sau khi đọc một đoạn dài ngoằng, chiến sĩ nhím biển kia thở hổn hển rồi tụng tiếp:
- Mau ngoan ngoãn..
Tống Thư Hàng đột nhiên trầm giọng quát lên:
- Mau ngoan ngoãn cắt đầu xuống đi, ta có thể tha cho cả nhà ngươi!