Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 465: Lễ Vật Của Diệt Phượng Công Tử.



Cảnh giới một đấm đánh vỡ không khí, chắc là lợi hại hơn đảo chủ nhiều đúng không?

Nhóm thổ dân bản xứ cảm thấy khi bọn hắn tu luyện ra “khí cảm”, có thể dùng một đấm đánh tan không khí, chính là lúc bọn họ đứng lên phản kháng tên đảo chủ tàn bạo kia để trở về với tự do!

Vừa nhớ tới đảo chủ tàn bạo thì đám thổ dân bản xứ đã đỏ hoe vành mắt.

Viết một chữ không đúng là bị đánh vào tay, đánh đỏ cả tay lên.

Đọc văn mà không thuộc là phải chịu đói, có khi cả ngày đói meo bụng.

Có đôi khi viết sai nhiều chữ quá, còn bị treo lên cây đại thụ ở lối vào bộ lạc mà quất roi vun vút, đau ơi là đau.

Đã thế, sau này khi nghe các sư phụ mới giảng bài rồi, đám nbx mới biết cách viết Tam Tự Kinh chữ Hán mà đảo chủ tàn bạo dạy họ đều sai be sai bét, xấu như gà bới! Thế có kinh khủng không cơ chứ!

Sai… sai… sai…

Đám thổ dân bản xứ đau lòng lắm, nhưng lại không dám nói trước mặt đảo chủ tàn bạo. Nếu dám nói ra, không chừng còn bị treo lên đánh nữa ấy.

Thế nhưng, nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh! Cho nên bọn họ muốn học thần công tuyệt thế! Bọn họ phải trở thành người cường đại để phản kháng tên đảo chủ tàn bạo kia.

Đến lúc đó, họ sẽ bắt đảo chủ tàn bạo phải học chữ tượng hình trên đảo này, học không tốt không có cơm ăn, viết sai chữ bị vụt bàn tay, đọc không thuộc là treo lên đánh!

Cứ nghĩ đến hình ảnh tốt đẹp ấy là nước miếng họ đã chảy ròng ròng.

Thế là đám thổ dân bản xứ lại luyện tập “Thời Đại Vẫy Gọi” càng thêm chăm chỉ và cố gắng.





Khóe miệng Cao Mỗ Mỗ giật giật.

Hắn có thể khẳng định, đẳng cấp kĩ năng chém gió của Joseph hẳn là phải cao lắm. Cha này không có gì trong tay, mà lừa được một đám thổ dân bản xứđông như thế học “Thời Đại Vẫy Gọi” với hắn cơ mà.

Thả cha này về cổ đại, có khi hắn còn thoải mái dùng “Thời Đại Vẫy Gọi” mà khai tông lập phái, tạo nên một môn phái võ lâm ấy chứ. Rồi đặt tên là Thời Đại Quyền Pháp Phái? Hay là Vẫy Gọi Quyền Tông?

Được rồi, dù thế nào thì Cao Mỗ Mỗ cũng cảm thấy… nguyện vọng treo đảo chủ áo khoác đen lên đánh của đám dã nhân này hoàn toàn không có tương lai.

Cao Mỗ Mỗ đã có thể hình dung ra hình ảnh một ngày kia, đám thổ dân bản xứ này tự cho là đã luyện thành thần công, sau đó kéo nhau đi bao vây người đàn ông áo khoác đen nọ rồi bắt đầu tập “Thời Đại Vẫy Gọi”.

Hình ảnh đó đúng là đẹp quá mà!

Có khi đến lúc đó, cái cây đại thụ ở lối vào bộ lạc sẽ lúc lỉu quả dã nhân bị quất roi ấy nhỉ?

“Cơ mà sống thì phải có ước mơ, người không có ước mơ thì khác gì cỗ máy? Cho nên ta sẽ lặng lẽ cầu phúc cho các ngươi.” - Cao Mỗ Mỗ nghĩ thầm trong lòng.

Sau đó hắn lặng lẽ rời khỏi khu rừng nọ, về ngôi nhà đất nhỏ của mình, rồi lăn ra ngủ tiếp.



Cuối cùng Tống Thư Hàng cũng rời khỏi máy kéo có tay cầm của Bạch tiền bối một cách thuận lợi, là Diệt Phượng Công Tử đến tiếp ứng hắn.

Không biết những chiếc máy kéo có tay cầm được cải tạo này rồi đây sẽ được xử lý ra sao? Có thể cất đi để chờ một kì đua máy kéo có tay cầm mới lại lấy ra dùng hay không?

Chắc là không thể bỏ đó mặt kệ đâu nhỉ? Mấy chiếc máy kéo có tay cầm đã được cải tạo này đều trở thành “pháp khí” rất cường đại mà.

Đặc biệt là chiếc máy kéo có tay cầm mũi khoan của Túy X Cư Sĩ tiền bối. Tống Thư Hàng dám chắc là lái nó thì có thể nghiền chết cả tu sĩ tầm nhị phẩm luôn.

Mũi khoan kia mà đâm thẳng mặt, thì đến tu sĩ tứ phẩm cũng phải nộp nửa cái mạng ấy chứ!

Diệt Phượng Công Tử dùng linh lực khiên dẫn Tống Thư Hàng, giúp hắn có thể đạp nước mà đi. Hai người tới hòn đảo dã nhân của Phủ Chủ Thất Sinh Phù trước.

Truyện đượ-c- dịch trự-c tiếp- tại iREADĐi một hồi thì Tống Thư Hàng nghĩ ra một chuyện.

- Diệt Phượng tiền bối, ta có chuyện muốn nói với ngươi đây. - Tống Thư Hàng nói đoạn, bèn lấy chiếc giáp tay trắng bạc ra đưa cho Diệt Phượng Công Tử.

- Gì đây? - Diệt Phượng Công Tử nhận lấy chiếc giáp tay nọ.

- Toàn Phong Tiền Bối đưa đấy, ổng bảo là lễ vật muốn tặng cho ngươi. - Tống Thư Hàng đáp: - Toàn Phong Tiền Bối còn hỏi ngươi có muốn làm sủng vật cưng của ổng không nữa.

- Bảo hắn đi chết một vạn lần đi!!! - Diệt Phượng Công Tử điên tiết quát ầm lên.

- Ừ, yên tâm đi, ta đã cự tuyệt thỉnh cầu của ổng rồi. - Tống Thư Hàng nói.

Diệt Phượng Công Tử vẫn gầm gừ:

- Đánh gãy răng hắn, đậu má hắn chứ, sủng vật cưng cái đầu hắn!

- Hì ~ - Tống Thư Hàng bật cười, người ta là tôn giả đấy, đánh tôn giả là ngại sống lâu quá à?

Cười xong, Tống Thư Hàng nói tiếp:

- Tóm lại thì ta đưa chiếc giáp tay trắng bạc này cho Diệt Phượng tiền bối ngươi rồi nhé.

- Ngươi ném trả Toàn Phong cho ta đi! - Diệt Phượng Công Tử quả quyết quăng trả chiếc giáp tay trắng bạc cho Tống Thư Hàng.

- Diệt Phượng tiền bối tự đi làm việc này thì thỏa đáng hơn. - Tống Thư Hàng lại ném chiếc giáp tay cho Diệt Phượng Công Tử. Giác quan thứ sáu của tu sĩ cho hắn biết, Toàn Phong Tôn Giả là một tên siêu phiền toái.

Cứ để Diệt Phượng Công Tử tự đi mà trả giáp tay là tốt nhất.

- Đừng có ném cho ta, ngươi nhận cơ mà! Đàn ông dám làm thì dám chịu, tự mình nhận đồ thì nuốt lệ cũng phải trả nó lại cho ta! - Diệt Phượng Công Tử lại ném giáp tay qua.

- Ta dùng thân phận của Diệt Phượng tiền bối ngươi để nhận mà! Cho nên Diệt Phượng tiền bối tự trả mới đúng. - Tống Thư Hàng ném lại.

- Tiên sư ngươi, biết thế thì đừng có nhận lễ vật thay ta được không? - Diệt Phượng Công Tử lại ném qua.

- Ta đã từ chối rồi, cơ mà Toàn Phong Tiền Bối quăng nó lại ấy. Ta đã cố hết sức rồi chứ bộ. - Tống Thư Hàng lại ném giáp tay về cho Diệt Phượng Công Tử: - Này này, Diệt Phượng tiền bối, ngươi đừng có ném sang ta nữa, ném nữa là ta không đón đâu đấy.

Diệt Phượng Công Tử siết cái giáp tay trắng bạc trong tay, ném đi không được, cầm cũng chẳng xong.

Nếu Hải Vương nhìn thấy hình ảnh này thì … hắn rớt cả nước mắt.



Sau một hồi im lặng.

- Thôi… được rồi. Ta nhận chiếc giáp tay trắng bạc này vậy. - Diệt Phượng Công Tử nói.

- Thế mới đúng chứ. Chỉ là một cái giáp tay trắng bạc thôi mà, cùng lắm thì nhận về quăng vào bảo khố, đừng có động đến là được. - Tống Thư Hàng nói.

- Haha. - Diệt Phượng Công Tử gật đầu, sau đó đột nhiên lại hỏi: - Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu này, ta nghe các đạo hữu nói thời gian trước ngươi đã chăm sóc cho Đậu Đậu phải không?

- À, đúng vậy. - Tống Thư Hàng gật đầu đáp.

- Thư Hàng tiểu hữu, ngươi vất vả quá. - Diệt Phượng Công Tử rũ mắt xuống, cảm thán nói: - Cái tên Đậu Đậu kia hành người ta ghê lắm đó.

Phong cách của Diệt Phượng Công Tử chuyển biến bất ngờ đến mức Tống Thư Hàng khó mà thích ứng nổi. Hắn cười khan một tiếng rồi đáp:

- Diệt Phượng tiền bối nói quá lời rồi. Thật ra Đậu Đậu giúp đỡ ta nhiều lắm.

- Ngươi không cần nói tốt cho con chó ngốc kia. Tóm lại là, Thư Hàng tiểu hữu vất vả rồi. - Diệt Phượng Công Tử bước gần tới chỗ Tống Thư Hàng rồi cầm lấy tay hắn: - Ta có món quà nhỏ, coi như là quà cảm ơn ngươi đã chăm sóc cho Đậu Đậu bấy lâu nay.

Tống Thư Hàng:

-…

Quả nhiên, một chiếc giáp tay trắng bạc mọc ra trong tay hắn.

Chuyển biến phong cách đột ngột như thế, chỉ là muốn lấy cớ để nhét cái giáp tay này cho hắn thôi chứ gì?