Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 495: Thiếu Nữ Tóc Trắng Trong Băng Tinh



- Hỏa diễm đao? - Tống Thư Hàng hỏi với vẻ nghi hoặc.

Không đúng. Hắn đâu có thôi phát hỏa diễm đao đâu.

Sở Khang Bá đứng ở một bên vội vàng la lên: - Tiểu hữu, ngươi làm gì thế?

Tống Thư Hàng: - Ta đã làm gì đâu.

Trong lúc nói chuyện, hỏa diễm trên bảo đao Bá Toái lại càng cháy mạnh, trong hỏa diễm trên đao lại hiện ra một đạo thiên uy nhàn nhạt.

- Kiếp hỏa! - Tống Thư Hàng bỗng hiểu ra.

Hỏa diễm này không phải là lửa thật mà hỏa diễm đao thúc phát ra, mà là lửa của thiên kiếp!

Hắn vội vàng nhấc bảo đao Bá Toái lên, định xê dịch nó ra khỏi băng tinh.

Kiếp hỏa cũng không phải là thứ để đùa giỡn, nếu như không cẩn thận một cái mà làm Lý Thiên Tố ở trong băng tinh kia bị thương thì Tống Thư Hàng làm sao mà chịu trách nhiệm được cơ chứ?

Nhưng, lúc Tống Thư Hàng dùng lực nhấc bảo đao Bá Toái ra, nó lại không nhúc nhích chút nào.

Lúc này, băng tinh lại giống như một thỏi nam châm vậy, khư khư hút lấy hỏa diễm ở phía trước, với lực cánh tay của tu vi nhị phẩm như Tống Thư Hàng thì không cách nào nhấc bảo đao Bá Toái lên được.

- Có chuyện gì thế? - Sở Khang Bá vội vàng tiến lên phía trước, đỡ lấy cánh tay của Tống Thư Hàng, truyền đến một chút linh lực, muốn giúp Tống Thư Hàng một tay.

Nhưng, khi thêm linh lực của Sở Khang Bá vào, kiếp hỏa trên bảo đao Bá Toái lại như lửa đổ thêm dầu, thoáng cái đã cháy còn mạnh hơn trước.

Tống Thư Hàng và Sở Khang Bá cùng nhau buông tay lùi về phía sau để tránh bị kiếp hỏa trên đao làm bị thương.

- Kiếp hỏa này có phải là lưu lại từ lần trước không nhỉ? - Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Chủ cũ của bảo đao Bá Toái chính là Bá Thiên Quân - Tông chủ Nguyệt Đao Tông, một vị tu sĩ tứ phẩm thân chịu sự giày vò của kiếp hỏa. Cuối cùng, dưới cái phẩy quạt 'Tam Tinh Ngự Hỏa Phiến' khe khẽ của Tống Thư Hàng thì đến cả người, cả pháp bào, lệnh bài cũng bị kiếp hỏa thiêu đốt sạch sẽ.

Khi đó, bảo đao Bá Toái trong tay Bá Thiên Quân cũng chịu thiên kiếp chi hỏa thiêu đốt. Trước đây, lúc Tống Thư Hàng nhặt bảo đao Bá Toái về, cả cây bảo đao đều bị kiếp hỏa thiêu đến đen thui.

Chỉ là không thể ngờ rằng, trong bảo đao Bá Toái lại còn chôn giấu một ít kiếp hỏa. Mãi cho đến bây giờ, nó bị hàn khí trong băng tinh kích động nên mới kích phát ra.

Kiếp hỏa bốc cháy hừng hực, bao trùm cả mặt băng.

Không được rồi. Nếu như kiếp hỏa cứ đốt lên như thế, thì nói không chừng cả băng tinh cũng bị thiêu rụi mất.

Tống Thư Hàng nghiến chặt răng, lại đưa tay ra để nắm lấy bảo đao Bá Toái. Trên cán đao vẫn chưa bị kiếp hỏa phủ lấy, vừa hay có thể một tay nắm chặt.

Sở Khang Bá nhíu mày nói: - Tiểu hữu cẩn thận. Thiên kiếp chi hỏa không phải là trò đùa đâu.

Thế nhưng, lúc Tống Thư Hàng đưa tay ra nắm lấy bảo đao Bá Toái, kiếp hỏa trên đao dường như hao kiệt, đột nhiên tắt lụi đi!

Tay của Tống Thư Hàng vừa mới nắm chặt bảo đao thì không còn kiếp hỏa nữa, băng tinh cũng không còn lực hút với bảo đao Bá Toái nữa. Bảo đao bị hắn nhấc lên một cách dễ dàng.

Mà băng tinh này, chẳng qua là bị kiếp hỏa đốt cháy mất một tầng vỏ bên ngoài, tan thành nước chảy xuống, bên trong nó vẫn cứng như thép, yếu ớt phát ra luồng hàn khí. Kiếp hỏa vẫn chưa tổn thương đến Lý Âm Trúc ở trong băng tinh.

Tống Thư Hàng không khỏi thở phào.

...

...

Sau khi khẳng định băng tinh không sao, Tống Thư Hàng nhìn sang Sở Khang Bá chắp tay hành lễ: - Sở tiền bối, chuyển phát nhanh đã chuyển đến nơi rồi, ta cũng đã thu hồi linh quỷ rồi. Cho nên, ta phải cáo từ tiền bối rồi.

Mấy bà mẹ họ Sở vẫn còn đang lo lắng cho mình về chuyện máy bay gặp sự cố, vẫn nên về nhà, sớm báo câu bình an để bọn họ an tâm mới phải.

Đồng thời, Tống Thư Hàng thúc giục chân khí, sau khi làm tan chảy tầng băng tinh bao lấy linh quỷ ra khỏi băng quan của Lý Âm Trúc. Mất đi sự chống đỡ của hàn khí, khối băng tinh lập tức biến thành một khối băng bình thường, chân khí vừa được thúc ra, khối băng tinh ngay lập tức bị tan ra.

Sau khi linh quỷ thoát thân ra khỏi băng tinh, run rẩy mất một lúc mới nhanh chóng chui về trong khí hải đan điền của Tống Thư Hàng, có thế nào cũng không dám ra nữa. Kể từ sau khi Tống Thư Hàng tấn thăng lên cảnh giới nhị phẩm, linh quỷ đã có hai cái nhà. Nó vừa có thể ở trong trí não của Tống Thư Hàng lại vừa có thể vào trong khí hải đan điền.

- Xin tiểu hữu đợi chút! - Lúc này, Sở Khang Bá lại cất tiếng giữ người lại

- Thừa dịp tiểu hữu ở đây, chi bằng đi vào trong địa phận của Sở gia với ta một chuyến. Ta có thể giao bản đồ cấm địa và tin tức mà ta và Lý đạo hữu đã từng thăm dò ra được cho tiểu hữu.

Cấm địa kia là nơi mà Lý Thiên Tố đã phải trả giá bằng cả tính mạng mình.

Sở Khang Bá lặng lẽ nhìn vào đôi mắt bị đóng băng của Lý Âm Trúc. Nói không chừng, hy vọng cứu chữa cho con gái của cố hữu lại chính ở trong khu cấm địa đó.

Nếu như vị Bạch tiền bối và vị Tống Thư Hàng tiểu hữu đang đứng trước mắt đây, sau khi thăm dò khu cấm địa đó có thể có được phương pháp cứu chữa cho Lý Âm Trúc, thì có thể cứu được huyết mạch của cố hữu một mạng rồi.

- Cũng được. - Tống Thư Hàng gật gật đầu.

Nếu đã đến rồi thì mang bản đồ cấm địa kia đi luôn một thể.

Nói không chừng nhìn vào phần bản đồ cấm địa, Bạch tiền bối sẽ thu lại kế hoạch du hành vũ trụ một tháng của mình đây cũng nên!

Mọi việc phải suy nghĩ theo hướng tích cực mà!

...

...

Lúc Tống Thư Hàng và Sở Khang Bá đang nói chuyện, thì điện thoại của hắn lại vang lên.

Hắn lôi điện thoại ra nhìn một cái, là Hoàng Sơn Chân Quân gọi điện đến.

Cuối cùng chân quân cũng nhớ đến hắn rồi sao? Tống Thư Hàng lệ rơi đầy mặt, áo cà sa trên người hắn đến bây giờ vẫn chưa cởi ra được đây này.

Âm thanh ôn nhu của Hoàng Sơn Chân Quân cất lên: - Alo, Thư Hàng tiểu hữu hả?

- Chân quân, ta đã đợi cuộc gọi này từ ngài được mấy ngày nay rồi. - Tống Thư Hàng đáp.

- Khụ, ha ha ha. Mấy ngày nay ta đang bị con chó Tiểu Đậu Đậu suốt ngày quấn lấy người này giày vò, ha ha ha, đối phó với nó thật không dễ dàng gì. - Trong ngữ khí của Hoàng Sơn Chân Quân có cảm giác có kiểu gì đấy rất là đắc ý.

.Tru.yện được dịch tại i.REA.D.vnĐậu Đậu, không phải là bị nấu thành lẩu thịt chó rồi đấy chứ?

- Khụ khụ, ngươi đã có cái mật mã của áo cà sa trong tay rồi, ta sẽ gửi ảnh cho ngươi, ngươi chú ý lấy xuống. Thế nhé, tạm biệt. - Hoàng Sơn Chân Quân nói xong thì tắt luôn điện thoại. Hình như chân quân đang bận chuyện gì thì phải?

Rất nhanh sau đó Tống Thư Hàng đã nhận được một tin nhắn hình ảnh.

Trên đó quả thực là cách thức giải mật mã áo cà sa.

Dựa theo cách thức mở khóa của ký hiệu trên hình ảnh, Tống Thư Hàng ấn lên áo cà sa màu ngọc bích.

'Bịch' - Cái áo cà sa chết tiệt trên người hắn cuối cùng cũng rơi xuống.

Áo cà sa rơi ra, Tống Thư Hàng cảm thấy dường như gánh nặng trong lòng mình cũng rơi xuống như thế, thở phào ra một hơi dài.

...

...

Sở Khang Bá sau khi đợi Tống Thư Hàng cởi áo cà sa ra mới lên tiếng: - Vậy thì, xin mời tiểu hữu đi vào trong địa phận Sở gia một chuyến vậy.

Tống Thư Hàng vắt áo cà sa lên tay: - Mời Sở tiền bối dẫn đường.

Sở Khang Bá chìa tay ra, cẩn thận dùng linh lực nâng băng tinh lên, đặt nó lên trên một chiếc xe đẩy nho nhỏ đã được chuẩn bị sẵn, muốn đẩy nó về địa phận của Sở gia.

Băng tinh được linh lực nâng đỡ, nhẹ nhàng rơi vào trong chiếc xe đẩy nhỏ kia.

Phịch! Lúc rơi xuống, cả khối băng tinh chấn động nhẹ.

Sau đó, Sở Khang Bá và Tống Thư Hàng trông thấy trên băng tinh xuất hiện một vết nứt. Sau đó lại càng nhiều vết nứt như lưới cá xuất hiện trên bề mặt băng.

Tống Thư Hàng hỏi: - Chuyện không liên quan gì đến ta chứ hả?

- Lão phu đặt xuống rất nhẹ nhàng mà. - Sở Khang Bá cũng đáp.

Rắc rắc rắc...

Cả khối băng tinh bắt đầu vỡ ra.

...

...

Liệu có phải Lý Âm Trúc ở bên trong tỉnh lại rồi không? - Tống Thư Hàng phỏng đoán hàn khí trong người con gái của Lý Thiên Tố cũng không phải là lúc nào cũng trong tình trạng 'phát bệnh'.

Hàn khí sau khi phát tác một khoảng thời gian cũng sẽ ẩn núp đi một khoảng thời gian. Lúc hàn khí ẩn núp đi, Lý Âm Trúc có thể hoạt động như người bình thường, chỉ có điều nhiệt độ cơ thể thấp hơn một chút, và còn đặc biệt sợ lạnh nữa.

Bây giờ, có lẽ nào là lúc hàn khí trong người đứa bé bắt đầu ẩn núp?

- Rất có khả năng. - Sở Khang Bá gật đầu nói. Hắn cũng biết một chút về bệnh tình của con gái Lý Thiên Tố.

...

...

Trên thực tế, quả thực giống như những gì hai người phỏng đoán, dòng hàn khí đáng sợ trên băng tinh bắt đầu nội liễm lại, cả khối băng quan cũng chuyển hóa thành khối băng bình thường.

Rất nhanh sau đó, toàn bộ khối băng trên băng quan vỡ vụn ra, lộ ra cô bé tóc trắng mặc áo rất dày, như một quả cầu ở bên trong.

Sau khi Lý Âm Trúc thoát ra từ trong khối băng, cả người lạnh run cầm cập. Trên tóc, trên người của con bé còn có rất nhiều miếng băng vụn còn vương lại.

Con bé mở choàng mắt... Không chỉ có tóc con bé bị biến thành màu trắng bạc. Nếu nhìn kỹ một chút thì thấy cả lông mi và đồng tử của con bé cũng bị biến thành màu trắng bạc.

Đẹp đẽ và đáng yêu giống như một con búp bê vậy.

Mỗi lần Lý Âm Trúc phát bệnh, ít thì bảy tám ngày, nhiều thì hàng tháng. Hàn khí trong cơ thể sẽ tự động nội liễm để cho con bé có thể có một khoảng thời gian tự do vận động. Nhưng lần này, bệnh tình của nó quá nghiêm trọng rồi, trực tiếp hình thành lên một băng quan. Phụ thân Lý Thiên Tố của nó lo lắng cho bệnh tình của nó, nên đã trực tiếp phong ấn cả cái băng quan này lại.

Kết quả, mãi cho đến sau khi phong ấn được giải khai, hàn khí trong cơ thể nó mới nội liễm để cho nó chui ra khỏi băng quan.

"Ư... ư..." Lý Âm Trúc cuộn tròn thành quả bóng, từ trong miệng phát ra âm thanh yếu ớt.

...

...

Lúc Tống Thư Hàng trông thấy cô bé lạnh run cầm cập, nhất thời trong lòng trào lên một cảm giác thương xót, lẽ nào là thuộc tính “người hiền lành” của hắn lại phát tác.

Mà hắn đã từng nhập vào trong mộng cảnh của Lý Thiên Tố, đã trải qua quá trình Lý Thiên Tố kết hôn rồi dưỡng dục con gái. Cho nên, lúc trông thấy Lý Âm Trúc lạnh run cầm cập, khó tránh khỏi có chút cảm tình thâm nhập vào.

- Có khăn lông khô không? - Tống Thư Hàng lập tức hỏi.

Đệ tử Sở gia ở bên cạnh đưa cho hắn một cái khăn lông khô dày dặn.

Tống Thư Hàng tiến lên một bước, thuần thục ôm lấy Lý Âm Tố đang lạnh run cầm cập lên, dùng khăn lông khô lau kỹ hết mẩu băng vụn trên tóc, trên mặt, trên cổ của cô bé. Động tác nhẹ nhàng giống như mây trôi nước chảy, như là đã từng làm qua hàng trăm hàng nghìn lần rồi.

Đồng thời, Tống Thư Hàng cũng cau mày nhìn quần áo ở trên người Lý Âm Trúc.

Những bộ quần áo này có lẽ vốn là những loại vật phẩm như pháp bào, có hiệu quả pháp thuật, có thể cung cấp độ ấm cho chủ nhân.

Nhưng, dưới sự xâm nhập của luồng hàn khí vào trong cơ thể Lý Âm Trúc, toàn bộ áo này đều mất đi hiệu quả giữ ấm. Hơn nữa lại đóng băng trong băng tinh khá lâu nên bây giờ quần áo cũng như băng lạnh vậy.

Trước tiên phải thay một bộ quần áo khác cho cô bé mới được.

Tống Thư Hàng lấy áo cà sa màu ngọc bích của mình ra, bao lấy Lý Âm Trúc vào trong, lại quay đầu lại nói với Sở Khang Bá: - Sở tiền bối, hãy để cho một nữ đệ tử của Sở gia lau qua người cho đứa bé này rồi thay một bộ quần áo khác để giữ ấm một chút.

Sở Khang Bá gật đầu, cho gọi hai vị nữ đệ tử đến, phân phó bọn họ đi thay quần áo cho Lý Âm Trúc trước.

Hai vị nữ đệ tử bước đến, chìa tay ra, chuẩn bị đón lấy đứa bé gái tóc trắng trong tay Tống Thư Hàng.

Nhưng, hai mắt của Lý Âm Trúc lại đột nhiên mở bừng ra đầy vẻ hoảng sợ, cô bé ôm chặt lấy Tống Thư Hàng, cả người nép vào phía sau Tống Thư Hàng. Sau đó, cô bé còn run rẩy dữ dội hơn.

Hai vị nữ đệ tử của Sở gia khẽ cười ngượng ngùng.

Tống Thư Hàng nhìn đứa bé gái bám chặt lấy góc áo mình, trong lòng khẽ động, hắn lại nhìn vào cái nhẫn đồng cổ trên tay hắn. Là bởi vì chiếc nhẫn này nên Lý Âm Trúc mới vô thức nép vào mình đúng không?