Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 554: Nhiệt Độ Giữa Ngón Tay.



[Tĩnh tâm, tĩnh tâm!]

Lúc nhìn thấy tên của quyển sách này, Tống Thư Hàng phải cố gắng để đại não của mình giữ bình tĩnh, cảm xúc không được dao động. Để tránh kích phát cái bí pháp ‘Giám Định Thuật’ kia, kẻo đột nhiên lại phun máu ngay trước mặt Diệp sư tỷ.

Sau đó, Tống Thư Hàng lại nghiêm túc nhìn tên sách lần nữa — Quyển sách này, nếu chỉ nhìn tên sách, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng ra chỗ nào đáng giá để Diệp sư tỷ khóc lớn như vậy mà?

Chẳng nhẽ, nội dung bên trong giấu điều gì à?

Ví dụ như tên sách là phương pháp thảo luận học thuật nghiêm túc, nhưng nội dung lại là mấy chuyện tình yêu bi kịch thì sao? Loại sách dùng tên lòe người này, trước kia Tống Thư Hàng đã tiếp xúc không ít!

Vì vậy, Tống Thư Hàng nhanh chóng mở quyển sách ‘Hỏi tu sĩ phải tiết kiệm chân khí hoặc linh lực lúc ngự kiếm phi hành như thế nào!’, còn cố ý mở đến trang bị nước mắt của Diệp sư tỷ làm ướt nữa.

Nhưng mà, thứ hắn nhìn thấy trông giống như là một chuỗi các công thức toán học, hắn đọc nhanh như gió, lật liên tiếp mấy trang, nhưng chỉ nhìn thấy lý luận chán ngắt của ‘Hỏi tu sĩ phải tiết kiệm chân khí hoặc linh lực lúc ngự kiếm phi hành như thế nào!’ mà thôi.

Hoàn toàn không cách nào nhìn thấy nội dung nào‘bi kịch’ hay ‘đẫm nước mắt’ cả!

Mẹ ơi, rốt cuộc Diệp sư tỷ đứng ở góc độ độc giả kiểu gì, mới có thể khóc bi thương như thế từ trong nội dung lý luận khô khan kiểu này chứ?

Lẽ nào cô thuộc loại độc giả bổ não đẳng cấp luôn à?

Ví dụ, có một loại độc giả, lúc coi mấy tình tiết quánh nhau bùm chéo, kích thích nhiệt huyết sôi trào thành hài với bi kịch?

Nhưng... Cho dù Diệp sư tỷ là kiểu độc giả thích bổ não đi nữa, thì rốt cuộc tại sao cô có thể nhìn ‘công thức lý luận’ phức tạp thế này thành bi kịch được chứ?

Chẳng lẽ ký hiệu * là nam chính, ký hiệu # là nữ chính, ký hiệu ¥ là nam phụ, sau đó để bọn nó biểu diễn một đoạn tình yêu lâm li bi đát khiến người xem phải rơi lệ à?

Tống Thư Hàng yên lặng trả quyển sách ‘Hỏi tu sĩ phải tiết kiệm chân khí hoặc linh lực lúc ngự kiếm phi hành như thế nào!’lại cho Diệp sư tỷ.

Quả nhiên, ta vẫn không thể nào hiểu được thế giới của mấy thiếu nữ văn học thế này hay sao?

Trên con đường mọt sách này, mình vẫn còn non quá chăng?

- Tầm Đạo Thư Sinh sư đệ này, ta luôn cảm thấy hình như ngươi đang suy nghĩ việc gì đó rất vô lễ. - Diệp sư tỷ nhận lấy quyển sách, đôi mắt đỏ au, bất mãn nói.

Tống Thư Hàng vội xua tay: - Không có, không có việc đó đâu!

- Nhìn bộ dáng chột dạ của ngươi kìa, quả nhiên đang suy nghĩ mấy chuyện thất lễ. - Diệp sư tỷ nức nở mấy tiếng, sau đó hai tay che mặt, nước mắt đột nhiê rơi n không ngừng, bắt đầu khóc đến là hương tâm.

Tống Thư Hàng: - ...

- Xin lỗi xin lỗi, cũng không phải vì ngươi mà ta đột nhiên khóc đâu, hu hu hu, chỉ là bỗng nhiên ta có cảm giác bi thương dâng trào, nhịn không được mới khóc thôi. Hu hu hu ~ thật sự không liên quan gì tới ngươi đâu. Ngươi đừng hiểu lầm.- Diệp sư tỷ vừa khóc đặc biệt thương tâm, vừa giơ tay xua liên tục với Tống Thư Hàng, chủ động lên tiếng cho hắn yên tâm.

Tống Thư Hàng: - ....

Cái kiểu khóc của Diệp sư tỷ thật sự quá kỳ lạ ! nhưng bộ dạng cô vừa khóc vừa tốt bụng an ủi người ta thế này sao trông đáng yêu thế nhỉ?

Thật vất vả lắm Diệp sư tỷ mới ngừng khóc.

- Đã khiến cho Tầm Đạo Thư Sinh sư đệ chê cười rồi.- Thỉnh thoảng Diệp sư tỷ vẫn nức nở một tiếng.

Tống Thư Hàng đưa một túi khăn giấy qua cho cô - cũng không phải bản thân hắn mang theo, mà là Diệp sư tỷ đã đặt rất nhiều khăn giấy ở bên cạnh.

Diệp sư tỷ lau nước mắt, sau đó... cố ý nói lảng sang chuyện khác: - Tầm Đạo Thư Sinh sư đệ này ngươi thích đọc loại sách gì thế?

Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp: - Sách gì ta cũng thích xem cả, có lẽ, chỉ đơn giản là ta thích đọc sách mà thôi.

Cho dù là sách kiến thức lý luận buồn tẻ, sách giáo khoa, hoặc là tiểu thuyết, manga, hoặc luận văn khoa học, thơ từ cổ, chỉ cần là sách, thì Tống Thư Hàng đều có thể ôm xem mê mẩn. Mỗi lần xem là sẽ ngồi xem hết cả một buổi chiều, thậm chí còn lâu hơn!

Truyện-- đ-ược biên tập tại i-read.vn- Không kiêng sách gì hết à?- Diệp sư tỷ tò mò hỏi.

Tống Thư Hàng gật đầu cái rụp.

- Thế thì ngươi giống ta rồi, ta cũng vậy đấy. Dù có rất nhiều sách đều xem không hiểu gì cả, nhưng chỉ cần là sách, thì ta đều thích hết. Cho nên ta đặc biệt thích đến địa hạ thành của ‘Thời Quang thành’, ở đây ta có thể xem được thêm rất nhiều, rất nhiều sách nữa.- Diệp sư tỷ vui vẻ nói.

Quả nhiên là đồng loại!

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.

Tống Thư Hàng cảm thấy mình với vị Diệp sư tỷ này thật sự rất có duyên với nhau!

Diệp sư tỷ lại hỏi: - Vậy bình thường ngươi xem loại sách nào nhiều nhất?

- Nếu tính loại xem nhiều nhất, thì chắc là sách dạy học với sách phụ đạo nữa, vì ta vẫn còn là học sinh, cho nên tiếp xúc với sách loại đấy nhiều nhất.- Tống Thư Hàng nhớ lại nói: - Trừ loại đó ra, thì loại tiếp xúc nhiều nhất, có lẽ là tiểu thuyết và manga nữa, hai loại này dùng để thư giãn thì không còn gì bằng. Sau đó là mấy tác phẩm nổi tiếng thế giới, rồi thơ từ.

- Tiểu thuyết và truyện tranh à? Ta cũng có hứng thú với hai loại đó lắn đấy, dạo này có bộ tiểu thuyết và truyện tranh nào hay không? - Diệp sư tỷ vui vẻ nói.

Lúc hai người thích xem sách trao đổi với nhau, chủ đề nói chuyện bất giác đều xoay quanh ‘sách’.

Cái này được gọi là ‘có chung đề tài’ đây.

Vì vậy, Tống Thư Hàng nói về mấy quyển tiểu thuyết mà bản thân thích nhất.

Bởi vì phạm vi đọc của hắn rất rộng, từ các tác phẩm nổi tiếng thế giới đến võ hiệp, rồi đến văn học mạng hiện đại, thể loại nào hắn cũng có tác phẩm yêu thích riêng.

Nghe thấy một đống tên sách do Tống Thư Hàng nói ra, Diệp sư tỷ cảm thán nói: - Những quyển sách ngươi kể, ta đều chưa nghe qua bao giờ. Là mấy quyển tiểu thuyết mới xuất hiện trên thế giới gần trăm năm qua à?

- Xem như là vậy đi. - Tống Thư Hàng gật đầu nói — năm tháng chính là thú vị như vậy đấy, một lần tu sĩ bế quan phải đến mấy trăm năm, sau khi ra ngoài thì toàn bộ thế giới đã trời xoay chuyển rất khác hẳn rồi.

- Vậy ngươi giới thiệu sơ qua cho ta mấy bộ tiểu thuyết thú vị ngươi vừa nói được không? Ta đột nhiên cảm thấy rất có hứng thú với chúng. - Diệp sư tỷ nói với vẻ trông chờ.

- Cái này không vấn đề gì. Ta có thể kể đại khái nội dung cốt truyện và chỗ thú vị của mấy quyển sách kia cho Diệp sư tỷ nghe. Nếu Diệp sư tỷ thật sự thích quyển sách nào, thì lần sau có cơ hội đến Bích Thủy Các, ta sẽ mang những quyển sách đó đến cho tỷ. - Tống Thư Hàng cười ha ha, sau khi hắn trở thành tu sĩ xong thì trí nhớ của hắn rất tốt, nội dung cốt truyện của tiểu thuyết chỉ cần xem qua một lần thì cũng nhớ được bảy tám phần, kể tóm tắt lại không vấn đề gì.

- Đúng rồi Diệp sư tỷ, lúc trước ta với bạn bị lạc trong thông đạo của địa hạ thành này, cô có cách nào tìm cô ấy không? - Tống Thư Hàng dò hỏi.

Ngoại trừ Sở Sở ra, còn có cửa ra khỏi địa hạ thành này nữa, cũng phải nhân cơ hội này dò hỏi Diệp sư tỷ mới được.

- Hì hì, chắc là đúng lúc các ngươi gặp phải lúc ‘Thời Quang thành’ dịch chuyển rồi. Vì để giảm bớt gang nặng của thời gian ăn mòn, cho nên cứ một đoạn thời gian thì Thời Quang thành sẽ thay đổi vị trí và kết cấu bên trong một lượt. - Diệp sư tỷ giải thích: “Trên người của ngươi có mang theo thứ gì có nhiễm khí tức của người bạn đó không? Đưa cho ta đi, ta sẽ tìm người bạn đó giúp cho ngươi.

- Băng vải có được không?- Tống Thư Hàng tháo băng vải trên cánh tay xuống, cái này là Sở Sở quấn giúp hắn, chắc là có khí tức của Sở Sở.

- Được chứ.- Diệp sư tỷ cười nói, nhận lấy băng vải từ trên tay của Tống Thư Hàng.

Trong quá trình nhận lấy băng vải, ngón tay của cô lướt qua ngón tay của Tống Thư Hàng, hai người đều có thể cảm nhận được nhiệt độ giữa ngón tay của đối phương.