- Bạch tiền bối nói hắn muốn ở trong kén ngủ một giấc, tối nay sẽ không ra đâu.
Tống Thư Hàng cất điện thoại đi, nói với vẻ dở khóc dở cười.
Đông Phương Lục Tiên Tử, Bạch Hạc Chân Quân, Ngư Kiều Kiều, Tuyết Lang Động Chủ:
- …
Ngư Kiều Kiều nói đầy tiếc nuối:
- Cũng tức là tối nay không được nhìn thấy cảnh Bạch tiền bối phá kén chui ra á? Tiếc quá, ta rất muốn biết lúc Bạch tiền bối chui ra từ trong kén sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Bạch Hạc Chân Quân:
- Sao có thể như vậy chứ?
- Vậy là không có kịch xem rồi, giải tán thôi.
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
Lúc này, Tuyết Lang Động Chủ lên tiếng:
- Đợi chút đã, Diệt Phượng Công Tử còn chưa ra mà?
Tuyết Lang Động Chủ đang chờ mong màn Diệt Phượng Công Tử chui ra khỏi kén, xé rách “băng dính” mà Đậu Đậu quấn quanh sau đó tức giận xé nát Đậu Đậu.
Đông Phương Lục Tiên Tử:
- Xem chừng Diệt Phượng đạo hữu cũng không định ra đâu, hay là hỏi thử xem?
- Vậy ta đi hỏi.
Tống Thư Hàng tiện tay gọi cho Diệt Phượng Công Tử… Trong lúc bất giác, hắn đã lưu khá nhiều số điện thoại của các tiền bối trong “nhóm Cửu Châu số 1”.
Điện thoại reo hồi lâu nhưng Diệt Phượng Công Tử vẫn không nghe máy.
- Xem ra trong thời gian ngắn Diệt Phượng Công Tử sẽ không phá kén chui ra đâu.
Tống Thư Hàng tắt điện thoại, nhún vai nói.
Đậu Đậu:
- Đáng ghét, sao có thể như vậy chứ?
- Giải tán đi, giải tán nào. Khuya lắm rồi, mọi người nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải đến Bạch Vân thư viện của nho môn để quay phim đấy.
Đông Phương Lục Tiên Tử vươn vai nói.
- Cũng chỉ đành như thế thôi, tạm biệt mọi người nhé.
Tuyết Lang Động Chủ nói, nó còn phải về với bà xã và đám con.
Sau khi Tuyết Lang Động Chủ và Đông Phương Lục Tiên Tử chào tạm biệt thì lập tức rời khỏi phòng của Tống Thư Hàng.
…
Ngư Kiều Kiều:
- Thư Hàng này, buổi tối chúng ta ngủ ở đâu bây giờ?
Trên trần nhà có treo hai cái kén lớn cộng thêm hai cái kén rỗng, trên giường còn có cái kén rỗng của Tống Thư Hàng. Phòng này làm sao mà ở được nữa đây?
- Ta dọn dẹp giường chiếu một chút là được, không cần đổi chỗ khác đâu.
Tống Thư Hàng nói, Bạch Tôn Giả và Diệt Phượng Công Tử đang kết kén, cần phải có người trông chừng mới được.
Con ngươi của Đậu Đậu đảo một vòng:
- Thư Hàng, tối nay ta cũng ở lại đây nha!
Nó không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lúc Diệt Phượng Công Tử chui ra từ kén thì sao có thể cam tâm? Khó khăn lắm nó mới quấn xong băng dính trên kén của Diệt Phượng Công Tử, nhất định phải xem được bộ dáng tức giận của Diệt Phượng Công Tử khi phá kén chui ra nhưng lại bị băng dính cản lại, không thể nào chui ra được.
Bạch Hạc Chân Quân thấy thế vội nói:
- Thư Hàng tiểu hữu, ta cũng muốn ở lại!
Hắn nhất định phải ở lại bảo vệ Bạch tiền bối. Hơn nữa, đợi khi Bạch tiền bối đi ra… Hắn nhất định phải lập tức cất hai cái kén nối liền lại với nhau đi mới được.
Tống Thư Hàng:
- …
“Ta có thể từ chối không?”
Nhưng mà, mặc kệ trong lòng Tống Thư Hàng có từ chối hay không, Đậu Đậu và Bạch Hạc Chân Quân đều mặt dày mày dạn ở lại.
Tiếp theo đây, có vấn đề rồi. Cả phòng chỉ có một chiếc giường mà thôi.
Đậu Đậu nhìn Tống Thư Hàng, nói:
- Ta có thể biến nhỏ lại, chen cùng một chỗ với ngươi.
- Thư Hàng tiểu hữu, ngươi cứ ngủ đi.
Bạch Hạc Chân Quân bình tĩnh nói:
- Ta chỉ cần ngồi bên cạnh suy nghĩ là được.
Tống Thư Hàng:
…
Sau đó lúc ta nằm ngủ, Bạch Hạc tiền bối ngươi liền ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm ta sao? Thế thì bảo ta sao mà ngủ được cơ chứ?
Sau khi thở dài một hơi, Tống Thư Hàng nói:
- Ta cũng ngồi tu luyện vậy.
Tuy rằng uống một liều “Long Ma dược tề”, thể chất của hắn tăng thêm hơn gấp ba lần.
Nhưng thể chất của hắn vẫn không thể cân bằng với tinh thần lực. Vì thế lâu lâu tinh thần lực của hắn vẫn sẽ kích thích hắn, để cho hắn cảm nhận sự hạnh phúc khi bị chùy đập vào đầu.
Dưới tình hình thế này, dù hắn có muốn ngủ cũng không ngủ được.
Đoán chừng ít nhất phải uống hết một bình Long Ma dược tề nữa mới có thể khiến thể chất của hắn tăng đủ cường độ.
Mà hiện tại, cơ thể hắn vẫn chưa tiêu hóa hết dược lực của “Long Ma dược tề”. Ít nhất phải đợi mấy ngày nữa, lúc dáng người trở lại bình thường thì mới có thể tiếp tục dùng Long Ma dược tề.
Nếu đã thế thì dứt khoát khỏi ngủ nữa, mọi người cùng nhau đả tọa tu luyện đến khi trời sáng thôi!
…
Cứ như thế, Tống Thư Hàng ngồi ở đầu giường, Đậu Đậu nhàm chán nằm sấp bên cạnh hắn, Ngư Kiều Kiều ngồi bên cạnh Đậu Đậu, tiếp đó là Bạch Hạc Chân Quân ngồi ở cuối giường.
Bốn người xếp hàng ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Bên cạnh giường còn đặt một cái xác kén dài hai mét.
Trên đỉnh đầu còn có hai cái xác kén rỗng và hai cái kén chưa tách ra.
Cảnh tượng này đẹp như một bức tranh… kiểu kinh dị.
…
Bốn giờ sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng.
Các thành viên trong đoàn làm phim của Jacob đã tỉnh giấc, bắt đầu một ngày mới đầy bận rộn, vận chuyển thiết bị, đạo cụ, chuẩn bị đổi địa điểm quay tiếp theo.
Kể cũng lạ, bình thường lúc quay phim cũng thường xuyên chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ, trời còn chưa sáng đã dậy làm việc… nhưng mỗi lần thức dậy đều là giãy giụa vô cùng đau khổ.
Mà lúc quay bộ phim này, các thành viên trong đoàn làm phim của Jacob đều cảm thấy tinh thần của bản thân mỗi ngày đều dư thừa. Trời còn chưa sáng, bọn họ đã tự nhiên thức giấc rồi, mở mắt ra là không thể nào ngủ tiếp được nữa.
Không chỉ tinh thần, cơ thể của họ cũng có cảm giác khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Thậm chí mấy thành viên do tuổi tác lớn mà bụng phát phì trong đoàn làm phim cũng tự nhiên cảm thấy mỡ thừa ở bụng của mình không còn nữa, thậm chí ở bụng còn xuất hiện cả múi cơ.
…
Tống Thư Hàng cũng kết thúc một đêm tu luyện, phun ra một ngụm trọc khí.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hai cái kén lớn của Bạch Tôn Giả và Diệt Phượng Công Tử vẫn không có động tĩnh gì.
Dường như Bạch Tôn Giả ngủ rất say, còn Diệt Phượng Công Tử thì không biết vì sao mà chậm chễ chưa phá kén chui ra, có lẽ là sau khi dùng xong Long Ma dược tề thì có được thu hoạch lớn nên tiện thể tu luyện luôn rồi cũng nên?
Đúng lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
Sớm như thế, ai đến tìm hắn nhỉ?
- Thư Hàng, ngươi có ở trong đó không?
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Diệp Tư sư tỷ.
- Diệp Tư? Cô trở về rồi à. Đợi chút, ta sẽ mở cửa cho cô.
Tống Thư Hàng cười ha ha, đứng dậy mở cửa cho cô ấy.
Hôm qua Lệ Chi Tiên Tử dùng thủ đoạn gần như “bắt cóc” để đưa Diệp Tư đi. Vừa đi là đi cả đêm luôn, cũng không biết Lệ Chi Tiên Tử và Diệp Tư nói những chuyện gì với nhau nhỉ? Vấn đề giữa bọn họ đã giải quyết chưa?
Tống Thư Hàng vừa mở cửa liền nhìn thấy gương mặt đầy vẻ vui mừng của Diệp Tư sư tỷ.
Sau lưng Diệp Tư sư tỷ còn có Lệ Chi Tiên Tử đang giơ cao điện thoại lên để chụp ảnh tự sướng.
Lúc Tống Thư Hàng mở cửa, Lệ Chi Tiên Tử “tạch tạch tạch” chụp liền mấy tấm ảnh tự sướng, chụp cả bản thân cô ấy, Diệp Tư và cả Tống Thư Hàng luôn.
Tống Thư Hàng:
-?
Diệp Tư nhào tới, cho Tống Thư Hàng một cái ôm thật nhiệt tình:
- Thư Hàng, bây giờ ta vui quá.
Cô ấy rất vui, đang ở trong trạng thái kích động.
Tống Thư Hàng không hiểu ra sao, cười hỏi:
- Có chuyện gì mà cô vui như thế?
- Hì hì.
Diệp Tư kéo tay Tống Thư Hàng, xoay người đối diện với Lệ Chi Tiên Tử.
Lệ Chi Tiên Tử ho một tiếng, trên gương mặt ra vẻ nghiêm túc.
Sau đó, Diệp Tư giới thiệu cho Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng, từ hôm nay trở đi, Lệ Chi Tiên Tử chính là mẹ nuôi của chúng ta đó!
Mẹ nuôi đó đó đó đó… Vô số tiếng vọng vang lên trong đầu của Tống Thư Hàng.
- Hả?
Tống Thư Hàng trợn to mắt:
- Lệ Chi Tiên Tử, mẹ nuôi á?
- Ừm, sau khi nói chuyện với nhau cả đêm, Lệ Chi Tiên Tử đã nhận ta làm con gái nuôi rồi.
Diệp Tư gật đầu nói.
Tống Thư Hàng:
…
Tống Thư Hàng thật sự không hề ngờ đến kết quả này luônnnn!
Lúc này, trên gương mặt nhỏ nhắn của Lệ Chi Tiên Tử lại bày ra vẻ “trưởng bối”, cô ấy giơ tay lên vỗ vai Tống Thư Hàng, sau đó móc một bao lì xì ra từ trong ngực.
Trong bao lì xì có hai tấm phù bảo “hộ thuẫn trong suốt”, chính là hộ thuẫn cường lực mà mọi người dùng lúc giả chết khi quay cảnh “Không Vân phái diệt môn”. Có cấp ngũ phẩm, lực phòng ngự vô cùng kinh người, cho dù một đám tu sĩ tứ phẩm điên cuồng tấn công cũng không làm gì được hộ thuẫn cường lực này.
- Nào, Thư Hàng, đây là quà gặp mặt mẹ nuôi cho ngươi. Về sau, ngươi phải đối xử thật tốt với Diệp Tư nhà ta đấy nhé.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lệ Chi Tiên Tử lại hiện lên nụ cười “hiền từ”. Cảm giác cố ra vẻ trưởng bối của cô ấy khá là đáng yêu.
Lệ Chi Tiên Tử nhét bao lì xì vào trong tay Tống Thư Hàng. Vào lúc nhét bao lì xì, điện thoại của cô ấy còn lơ lửng trên không trung, “tách tách tách” chụp liền mấy tấm ảnh.
Tống Thư Hàng:
- …
Được thôi, mặc dù tuổi thật của Lệ Chi Tiên Tử đủ để làm bà tổ của Tống Thư Hàng rồi, nhưng đây là hai chuyện khác nhau mà!
Tống Thư Hàng cảm thấy đúng là cái gì ấy rau má. Không thể đậu má được, Đậu Đậu vẫn còn ở trong phòng đấy.
Hơn nữa, Diệp Tư sư tỷ nhận Lệ Chi Tiên Tử làm mẹ nuôi thôi mà, tại sao hắn cũng biến thành con gái nuôi của Lệ Chi Tiên Tử luôn chứ? À không, sai rồi, không phải con gái nuôi.
- Từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà rồi.
Diệp Tư kéo tay Tống Thư Hàng với vẻ mong đợi:
- Thư Hàng, vui không?
Tống Thư Hàng xoay đầu lại một cách cứng ngắc, cố nặn ra một nụ cười:
- Vui chứ!
- Được rồi, ta đưa khuê nữ về rồi, không quấy rầy hai tiểu bối các ngươi thân mật nữa. Ta về chuẩn bị một chút trước đã, cảnh phải quay tiếp theo chính là phân cảnh ta đây lên sàn. Lát nữa, cả nhà chúng ta gặp lại ở trường quay.
Lệ Chi Tiên Tử mỉm cười, sau đó cô ấy phất tay đầy phiêu dật, nhẹ nhàng rời đi.
Tống Thư Hàng:
- …
Lệ Chi Tiên Tử rời đi chưa lâu thì điện thoại của Tống Thư Hàng rung lên báo hiệu có tin nhắn.
Hắn lấy điện thoại ra vuốt một cái.
Lệ Chi Tiên Tử gửi ảnh tự sướng lên “nhóm Cửu Châu số 1”. chính là mấy tấm ảnh chụp chung của cô ấy, Diệp Tư và Tống Thư Hàng. Còn có ảnh Lệ Chi Tiên Tử nhét bao lì xì cho Tống Thư Hàng nữa.
Lệ Chi Tiên Tử:
- Vừa mới đưa khuê nữ nhà ta đi gặp người trong lòng của nó, ngoài ra ta còn cho chàng trai mà khuê nữ xinh đẹp nhà ta thích một cái bao lì xì.
Ngữ điệu đúng kiểu các bà các mẹ…
Tống Thư Hàng cảm thấy đầu hắn bắt đầu đau. Là bị tinh thần lực công kích sao?
Người đầu tiên comment quả nhiên là thánh đấu sĩ luôn online của “nhóm Cửu Châu số 1”, Bắc Hà Tán Nhân:
- [Meme hoảng sợ] Mới sáng sớm, ngữ điệu các bà các mẹ của Lệ Chi Tiên Tử đã dọa bản tọa rồi. Còn nữa, lượng tin tức trong lời nói của tiên tử thật là lớn.
Lệ Chi Tiên Tử:
- Hết cách rồi, bản tiên tử bây giờ cũng là nhân vật cấp mẫu thân rồi.
Bắc Hà Tán Nhân:
- …
Bắc Hà Tán Nhân:
- Lúc này phải âm thầm thi triển pháp thuật triệu hồi rồi @Hoàng Sơn Chân Quân mau ra đây. Đến con gái mà Lệ Chi Tiên Tử cũng có rồi kìa!