Đương nhiên suy nghĩ đầu tư buôn bán ‘lắp đặt vòng bảo hộ cho phi kiếm’ cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi…tạm thời Thư Hàng sẽ không thật sự chạy đi làm chuyện buôn bán này, ngay cả tiền vốn đầu tư hắn còn chả có đây nè.
- A Thập Lục, cửa hàng chúng ta định đi ở đâu thế? Xa không?
Tống Thư Hàng dò hỏi.
- Có hơi xa, nếu chúng ta đi bộ thì có thể tốn chút thời gian.
Tô Thị A Thập Lục cất di động đi, cảm thán:
- Lúc trước ta muốn dùng cái ‘Phi Kiếm Vù Vù’ kia của Bạch tiền bối gọi ‘cho thuê phi kiếm’, chúng ta ngồi phi kiếm cho thuê đi đến mấy cửa hàng kia. Nhưng bây giờ…
Hiện tại, hai người đồng thời từ bỏ suy nghĩ dùng ‘Phi Kiếm Vù Vù’ trong đầu, ngộ nhỡ lúc bọn họ dùng cái này gọi phi kiếm, Bạch Tôn Giả lại ‘vèo vèo vèo’ bay tới thì làm sao chịu nổi đây?
Năm đệ tử nho gia không ngừng kêu thảm trên bầu trời chính là vết xe đổ đó!
- Đi bộ đi.
Tống Thư Hàng nói.
Tô Thị A Thập Lục gật đầu:
- Ta cũng nghĩ vậy.
Ngay khi hai người nói chuyện, trên bầu trời, kiếm quang của Bạch Tôn Giả biến thành ‘đại bàng màu vàng’, lại ‘vèo vèo vèo’ bay tới.
Sau khi nhìn thấy Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục, Bạch Tôn Giả khống chế phi kiếm, lại trực tiếp đáp xuống bên cạnh Thư Hàng một lần nữa.
- Hey, Thư Hàng ~
Bạch Tôn Giả vẫy tay, nói.
- Ha ha, Bạch tiền bối, vừa rồi ngài lại hoàn thành một đơn hàng à?
Tống Thư Hàng hỏi, ban nãy cũng chỉ là thời gian mấy câu nói, nhiều nhất khoảng ba mươi giây nhỉ? Bạch Tôn Giả đã vui vẻ hoàn thành một đơn hàng hở trời?
Dựa theo tốc độ và hiệu suất như vậy của Bạch Tôn Giả, một mình hắn có thể bao trọn toàn bộ đơn đặt hàng trên [Phi Kiếm Vù Vù] của ‘Bạch Vân thành’ rồi!
Đáng sợ quá!
- Ừ, chỗ mà năm nho sinh vừa rồi muốn đi rất gần, ta ‘vèo vèo vèo’ một phát là đưa bọn họ đến nơi. Hơn nữa cái APP ‘cho thuê phi kiếm’ này thật sự rất thú vị, trả tiền cũng không cần quan tâm, trực tiếp sử dụng công năng chuyển khoản online, đến lúc đó có thể đến tổng bộ lấy ‘linh thạch’. Cứ như vậy, ngay cả thời gian thu ‘phí ngồi phi kiếm’ cũng tiết kiệm được. Thời gian tiết kiệm được kia đủ để ta hoàn thành một đơn hàng rồi. Tốt thật.
Bạch Tôn Giả trả lời.
Tống Thư Hàng:...
Cái công năng chuyển khoản online kia đúng là nối giáo cho giặc mà!
Trong lòng Tống Thư Hàng mặc niệm ba giây cho khoa học kỹ thuật đen của ‘Bạch Vân thành’ lần nữa, lúc khoa học kỹ thuật đen gặp phải Bạch Tôn Giả tò mò thì đúng là quá bi kịch.
- Đúng rồi, Thư Hàng, ta thấy ngươi và A Thập Lục đi chung với nhau, các ngươi muốn đi đâu à?
Bạch Tôn Giả cười khẽ hỏi:
- Vừa lúc bây giờ ta không có đơn hàng, có muốn ta đưa các ngươi một đoạn hay không?
- Không cần, không cần, cảm ơn Bạch tiền bối. Bọn ta chỉ tùy tiện đi dạo thôi, ngươi cứ lo việc làm ăn của mình đi.
Tống Thư Hàng vội vàng đáp.
Tô Thị A Thập Lục cũng gật đầu lia lịa nói:
- Đúng vậy Bạch tiền bối. Ta và Thư Hàng rảnh rỗi nhàm chán nên tùy tiện đi dạo trong Bạch Vân thành ngắm phong cảnh thôi. Ngài không cần lo lắng cho bọn ta đâu.
- Ừ, được rồi. Vậy lúc nào các ngươi có nhu cầu thì cứ gọi ta ~ Ái chà, lại có một đơn hàng tới. Ta đi hoàn thành đơn hàng này trước nhé, tránh cho người ta đoạt mất. Bây giờ trong [Bạch Vân thành] cạnh tranh ghê lắm, có đôi khi vừa ra một đơn hàng là có vài vị tu sĩ giành làm.
Bạch Tôn Giả cảm thán nói.
Nói xong, hắn ngự kiếm bay lên lần nữa, ‘vèo’ một cái đã bay mất tăm…
- Tạm biệt Bạch tiền bối.
Tống Thư Hàng vẫy tay, đồng thời âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vì ngài và an toàn tính mạng của ngài, xin cách xa Bạch tiền bối khi đang đua xe.
Cảm giác một đoạn thời gian trong tương lai, mỗi khi nhắc tới ‘Phi Kiếm Vù Vù’ thì tay chân cư dân Bạch Vân thành sẽ như nhũn ra.
Hy vọng ‘Phi Kiếm Vù Vù’ của Bạch Vân thành sẽ không bị Bạch tiền bối quậy banh mất.
…
Sau khi tránh thoát một kiếp từ Bạch tiền bối, Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục tiếp tục đi về phía mấy cửa hàng kia.
Hai người đều có công pháp làm nhẹ thân thể thượng đẳng, cho dù dùng hai chân đi đường, tốc độ cũng không chậm.
Tiếp đó, khoảng chừng ba phút sau, bọn họ lại gặp được một người quen. Là Bắc Hà tiền bối, hắn đang đi ra từ một cửa hàng bán trang phục, trong tay ôm mấy bộ quần áo.
- Í, Thư Hàng, Tiểu Thập Lục, các ngươi đang dạo phố à.
Bắc Hà Tán Nhân cười vẫy tay gọi to. Hắn và Tô Thị A Thất là bạn thân, vì vậy hắn cũng đặc biệt quan tâm Tô Thị A Thập Lục.
Tô Thị A Thập Lục ngoan ngoãn đáp lại:
- Chào ngài Bắc Hà tiền bối.
- Bắc Hà tiền bối, ngài đang làm gì đó?
Tống Thư Hàng tò mò nhìn đống quần áo và đồ dùng hàng ngày to bự trong tay Bắc Hà Tán Nhân, ngoài ra không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy khí tức trên người Bắc Hà Tán Nhân dường như càng thâm hậu hơn chút ít thì phải?
- Ha ha, bởi vì cảnh quay kế tiếp cần, đạo diễn Jacob đề nghị chúng ta mua thêm vài đạo cụ và quần áo trang sức. Vừa lúc ta rảnh rỗi không việc gì làm bèn nhận cái nhiệm vụ chạy việc vặt này.
Bắc Hà Tán Nhân giải thích, nói rồi, hắn lại thở dài một cách nặng nề:
- Nhưng ta không ngờ trong [Bạch Vân thành] sẽ đầy ắp người, ngay cả phi kiếm cũng bị giới hạn, đúng là không thể ngờ.
- Nghe nói là bởi vì cuộc hội họp long trọng ba năm một lần của nho gia, cho nên vô cùng đông người.
Tống Thư Hàng đáp.
Tô Thị A Thập Lục đột nhiên lên tiếng dò hỏi:
- Bắc Hà tiền bối, lúc ngươi đi vào rút được phi kiếm số bao nhiêu thế?
- Trị, đúng lúc là số bị hạn chế trong ngày hôm nay.
Bắc Hà Tán Nhân thở dài, nói:
- Ngoài ra ta còn nghe nói, sau khi đạo hữu vào ‘Bạch Vân thành’ càng ngày càng nhiều, mấy ngày nữa Bạch Vân thành sẽ áp dụng hạn chế bay một ngày của phi kiếm ‘trị quốc, tề gia’, tiếp đó phi kiếm ‘bình thiên hạ’ cũng giới hạn đi một ngày, cứ tuần hoàn như vậy. Bởi vậy đạo hữu rút được ‘trị quốc, tề gia’ xui hơn ‘bình thiên hạ’ chút.
- Ha ha.
Tống Thư Hàng an ủi:
- Nhưng mà Bắc Hà tiền bối, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi theo đoàn làm phim rời khỏi thư viện Bạch Vân rồi, đoán chừng chúng ta không chờ tới ngày đó đâu.
- Nói cũng đúng.
Bắc Hà Tán Nhân nói.
Hắn bỏ đám ‘quần áo và đồ dùng hàng ngày’ vào túi càn khôn trước, lại lên tiếng dò hỏi:
- Thư Hàng tiểu hữu, Tiểu Thập Lục, các ngươi muốn đi đâu thế?
Tô Thị A Thập Lục:
- Đến tiệm giày tên ‘Bạch Vân Y Y’ đằng trước, ta vừa ý một đôi giày có bổ sung công năng ‘Phù Không thuật’, có thể lơ lửng trên không trung trong thời gian ngắn, hiệu quả rất tốt.
- Trùng hợp vậy, chúng ta cùng đường đó. Ta cũng muốn đến khu buôn bán như vậy một chuyến để mua vài thứ.
Bắc Hà Tán Nhân cười nói:
- Chúng ta đi chung nhé?
Bắc Hà Tán Nhân muốn đi chung với Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục một đoạn.
Thư Hàng và A Thập Lục gật đầu nói:
- Được ạ.
Ba người kết bạn mà đi…
Trên đường, Bắc Hà Tán Nhân vẫn luôn cúi đầu chơi di động.
- Bắc Hà tiền bối, ngươi đang xem cái gì đó?
Tống Thư Hàng hỏi, hắn chỉ là tìm đề tài nói chuyện, thuận miệng hỏi một câu.
Bắc Hà Tán Nhân cười khà khà, lắc di động của mình, nói một cách đắc ý:
- Lúc ta tiến vào ‘Bạch Vân thành’, sau khi rút trúng biển số phi kiếm chữ ‘Thiên’ thì đặc biệt tải xuống một APP, ‘Phi Kiếm Vù Vù’. Ứng dụng này khá tốt, chỉ cần nhập nơi muốn đến vào, nửa phút sau sẽ có ‘cho thuê phi kiếm’ lại đây đưa chúng ta đến nơi muốn đến. Trả tiền còn có thể chi trả trực tiếp thông qua APP, nếu như có thể mở rộng khắp toàn bộ giới tu chân thì hay biết mấy!
Bắc Hà Tán Nhân tán thưởng có thừa đối với APP này.
Tô Thị A Thập Lục:
- …
Tống Thư Hàng trợn to hai mắt:
- Bắc Hà tiền bối, chắc không phải ngài mới đặt xong đó chứ?
- Đương nhiên, hồi nãy ta thao tác lâu vậy mà. Í, đã có người tiếp đơn hàng rồi này.
Bắc Hà Tán Nhân cười ha ha nói:
- [Số Thiên] đã nhận đơn, đang nhanh chóng qua đây. Chữ số này thật may mắn, tu sĩ rút trúng số này nhất định là hạng người có vận may siêu phàm. Tống tiểu hữu, cùng nhau lên xe nhé, ta đưa các ngươi qua đó.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Trong lòng bọn họ không hiểu sao lại tuôn ra một loại cảm giác [chạy trời không khỏi nắng], trốn được một lần, trốn được hai lần, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tay Bạch Tôn Giả sao?
- Bây giờ chúng ta bỏ chạy chắc là vẫn kịp nhỉ?
Tống Thư Hàng vội nói.
- Muộn rồi…
Tô Thị A Thập Lục thở dài.
Bắc Hà Tán Nhân nghi hoặc, không rõ vì sao hai người lại lộ biểu cảm ‘chẳng thiết tha cuộc sống’ thế kia?
Đúng lúc này, ‘vèo vèo vèo’, phi kiếm của Bạch Tôn Giả lóe lên trên bầu trời, đáp xuống trước mặt Bắc Hà Tán Nhân.
- Ơ, A Thập Lục, Thư Hàng, sao lại gặp nhóm các ngươi nữa rồi?
Bạch Tôn Giả vẫy tay, lại quay đầu nhìn về phía Bắc Hà Tán Nhân:
- Ồ? Bắc Hà đạo hữu? Thật trùng hợp, vừa rồi là ngươi đặt sao?
- Trùng hợp như vậy? [Số Thiên] là Bạch tiền bối?
Bắc Hà Tán Nhân nói, đồng thời trong lòng hắn đã hiểu được nguyên nhân Thư Hàng và A Thập Lục ‘chẳng thiết tha gì cuộc sống’, chữ Thiên là Bạch tiền bối, Bạch tiền bối vậy mà lại làm công việc ‘cho thuê phi kiếm’.
Càng trọng yếu hơn là, vừa rồi Bạch tiền bối bay với tốc độ… hơi nhanh.
Không, đây cũng không phải là loại tốc độ mà hơi nhanh có thể hình dung, cái này hoàn toàn là nhanh đến tàn bạo.
Bắc Hà Tán Nhân cảm giác nếu như ngồi phi kiếm của Bạch tiền bối, quá kích thích, tim gan sẽ không chịu nỗi.
Cho nên, tìm một cái cớ mà từ chối nhỉ?
Nhưng không đợi Bắc Hà Tán Nhân trả lời, tay áo của Bạch Tôn Giả đã vươn ra, cuốn hắn lên phi kiếm, động tác này, Bạch tiền bối cực kỳ thuần thục.
Trong thời gian hơn bốn mươi phút mà Tống Thư Hàng hôn mê, rốt cuộc Bạch Tôn Giả đã dùng động tác này lôi bao nhiêu tu sĩ lên phi kiếm mới có thể thuần thục như vậy chứ?
- Đích đến là ‘tiệm giày Bạch Vân Y Y’ gần đây à? Bắc Hà đạo hữu, ngồi vững nha! Đúng rồi, đến lúc đó nhớ đánh giá năm sao cho phục vụ của ta nhé.
Bạch Tôn Giả chân thành nói.
Bắc Hà Tán Nhân lập tức mang vẻ mặt ‘sống không còn gì luyến tiếc’.
Phía dưới, Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra, Bạch Tôn Giả cho rằng ‘khách’ chỉ có một mình Bắc Hà tiền bối.
Hai người bọn họ đã thoát một kiếp lần nữa!
Tống Thư Hàng nhiệt tình vẫy tay với Bắc Hà Tán Nhân:
- Tạm biệt nhé, Bắc Hà tiền bối.
Chết đạo hữu không chết bần đạo, Bắc Hà tiền bối lên đường bình an nha!
…
Bắc Hà Tán Nhân nhìn về phía Thư Hàng, Bạch Tôn Giả ấy thế mà không lôi Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục lên phi kiếm à?
Ha ha, chuyện thú vị như vậy, Thư Hàng tiểu hữu há có thể chuồn êm?
Vui một mình không bằng mọi người đều vui mà há.
- Bạch đạo hữu, ban nãy Thư Hàng tiểu hữu và Tiểu A Thập Lục cũng muốn đến tiệm giày đó, có thể tiện đường cho quá giang không?
Bắc Hà Tán Nhân chân thành hỏi.
- Ồ? Thư Hàng tiểu hữu và A Thập Lục cũng muốn đi? Được mà, chở các ngươi đi một đoạn. Đi!