- Vậy kế tiếp, chúng ta nên cùng nhau bàn về chuyện phải làm thế nào trợ giúp Bạch Vân Thư Viện, phòng ngự đợt tấn công sắp tới của tà ma Cửu U. Chúng ta phải nghĩ xem làm thế nào mới có thể phát huy sở trường của mình mới được.
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1, chỉ cần là cảnh giới kim đan, không có ai thấp hơn cấp bậc bảy long văn, mỗi một vị đều là nhân vật xưng bá trong lớp tu sĩ cùng cấp.
Cho nên khi trợ giúp Bạch Vân Thư Viện, tốt nhất phải có kế hoạch rõ ràng, phát huy sở trường của các đạo hữu trong nhóm.
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu đạo hữu gật đầu nói:
- Hoàng Sơn Chân Quân nói có lý.
Lúc này, Lệ Chi Tiên Tử giơ tay nói:
- Ngoài ra ta có một chuyện muốn nói cho các đạo hữu biết. Trong quá trình trợ giúp Bạch Vân Thư Viện thủ thành lần này, chúng ta có thể thu thập thi thể tà ma Cửu U, đến chỗ đệ tử Bạch Vân Thư Viện đổi lấy hạt sen Quân Tử Kim Liên!
Bắc Hà Tán Nhân hỏi:
- Hạt sen Quân Tử Kim Liên? Là loại hạt sen mà sau khi ăn vào, không chỉ tăng cường thọ nguyên, còn ban cho người dùng một loại năng lực ngẫu nhiên đó hả?
Lệ Chi Tiên Tử gật đầu đáp:
- Chính là loại hạt sen này.
Sau đó, tiên tử thuật lại phương án đổi thi thể tà ma Cửu U lấy hạt sen mà Hằng Hỏa Chân Quân đã nói lúc trước, cho các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 biết rõ.
- Lần này Bạch Vân Thư Viện chịu bỏ ra vốn gốc rồi, có hoạt động đổi tà ma Cửu U lấy hạt sen này, chúng ta càng có lý do ở lại trợ giúp Bạch Vân Thư Viện.
Lạc Trần Chân Quân mỉm cười nói.
Tuy các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 không quá coi trọng năng lực đặc thù mà hạt sen Quân Tử Kim Liên ban cho. Dù sao thì tỉ lệ đạt được năng lực cực phẩm quá nhỏ.
Nhưng còn hiệu quả tăng cường năm mươi năm thọ nguyên lại khác, chỉ cần là tu sĩ thì sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cho nên, ít nhất cũng phải đổi được một hạt sen Quân Tử Kim Liên.
Còn những nhân vật cấp chưởng môn, dưới trướng có một đám tiểu đạo sĩ tiểu hòa thượng như Cổ Hồ Quan Chân Quân, Thông Huyền đại sư thì lại càng động tâm.
Đặc biệt là Thông Huyền đại sư, trong Thiên Nhai Vân Du Tự của hắn có rất nhiều trưởng bối không còn nhiều thọ nguyên, đang bế tử quan xem thử có thể đột phá cảnh giới hay không. Mặc dù hạt sen Quân Tử Kim Liên chỉ có thể kéo dài năm mươi năm thọ nguyên, nhưng nói không chừng, mấy vị trưởng bối bế tử quan đột phá cảnh giới kia đang thiếu năm mươi năm này thì sao?
Năm mươi năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đã là 2/3 tuổi thọ trung bình của người bình thường rồi.
Lúc Tống Thư Hàng nghe đến đây lại nghĩ tới chuyện tà liên ở thế giới Cửu U.
Hắn đang muốn tìm một cơ hội, nói cho các vị tiền bối biết chuyện tà liên với tà ma Cửu U mà hắn đã thấy lúc nhập mộng. Bây giờ vừa đúng lúc, thừa dịp mọi người đang nói về đề tài này, hắn giải thích chuyện tà liên luôn.
Vì vậy Thư Hàng đứng dậy, chuẩn bị mở miệng kể lại những gì hắn thấy được lúc nhập mộng.
Nhưng ngay khi hắn vừa đứng dậy, đột nhiên cả người run lên, có ảo giác như ý thức muốn thoát khỏi thân xác.
Không, không phải ảo giác, đây là dấu hiệu báo trước ý thức của hắn sẽ bị kéo vào không gian thi lại vô hạn!
Chẳng lẽ lúc này lại muốn đi vào không gian thi lại vô hạn đó, tiến hành khiêu chiến mới sao?
Hay lại là do vị Bạch tiền bối two kia tỉnh ngủ, cảm giác nhàm chán nên muốn kéo hắn vào?
Nếu là suy đoán trước, vậy hắn chỉ cần thông qua cuộc thi là xong.
Nếu là suy đoán sau thì hắn phải làm chuẩn bị ngay bây giờ.
Nhớ lần trước, Bạch tiền bối two bắt hắn kể mấy truyện cười mới để hắn đi. Hơn nữa còn nói, lần sau hắn đi vào phải kể thêm nhiều truyện cười nữa.
Nhưng từ lần trước rời đi không gian thi lại cho tới bây giờ, hắn vẫn không có thời gian bổ sung thêm truyện cười.
Không tốt, tèo rồi!
- Thư Hàng tiểu hữu, ngươi muốn nói gì sao?
Hoàng Sơn Chân Quân thấy Tống Thư Hàng đột nhiên đứng dậy, trên mặt đầy vẻ muốn nói lại thôi, vì vậy cười hỏi.
- Các tiền bối!
Tống Thư Hàng vội la lên:
- Tống mỗ cần chi viện!
- Chi viện cái gì?
Bạch Tôn Giả tò mò hỏi.
- Xin các tiền bối hãy chi viện cho ta mấy mẩu truyện cười đi, khẩn cấp!
Tống Thư Hàng nói.
Bạch Tôn Giả:
-...
Hoàng Sơn Chân Quân:
-...
Lệ Chi Tiên Tử:
-...
Tô Thị A Thập Lục:
-...
Tất cả đạo hữu:
-...
- Khẩn cấp thật mà, không đùa đâu.
Tống Thư Hàng vội la lên.
- Ta cảm thấy chuyện mà Thư Hàng tiểu hữu mới nói thật sự rất thú vị.
Lệ Chi Tiên Tử nói xong, còn tặng cho Tống Thư Hàng một nụ cười ngọt ngào để chứng tỏ câu chuyện thật sự rất thú vị.
Tống Thư Hàng xua tay phân bua:
- Các tiền bối, ta không...
Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu, cả người đã bổ nhào tới trước, mất đi ý thức. Bạch Hạc Chân Quân ở bên cạnh Tống Thư Hàng, theo bản năng đưa tay đỡ lấy hắn.
Nhưng khi Bạch Hạc Chân Quân nhìn thấy trong tay mình là Tống Thư Hàng, lập tức hất tay ném hắn về phía Lệ Chi Tiên Tử.
- Ơ này, Bạch Hạc đạo hữu, ngươi ném Thư Hàng cho ta làm gì?
Lệ Chi Tiên Tử nói, đồng thời cô đưa tay đón lấy Tống Thư Hàng.
- Không phải ngươi là mẹ của hắn sao?
Bạch Hạc Chân Quân chưa kịp suy nghĩ đã đáp.
- Hắc hắc hắc, bạch điểu, ngươi cũng muốn nếm thử mùi vị của phong hỏa luân hả?
Bạch Hạc Chân Quân toát mồ hôi lạnh nói. Hắnkhông muốn giống như tên đần Đồng Quái, bị Lệ Chi Tiên Tử ném vào chơi phong hỏa luân đâu. Mất mặt lắm!
Lệ Chi Tiên Tử đỡ Tống Thư Hàng, kiểm tra tình trạng của hắn, sau đó lên tiếng nói:
- Nhìn bộ dáng này, chắc Thư Hàng tiểu hữu lại đi vào không gian của mười ba pho tượng kiếp tiên dưới trướng Thánh Nhân rồi, không biết lần này hắn thu hoạch được cái gì nữa? À, mới vừa rồi hắn xin chúng ta chi viện cho mấy mẩu truyện cười, chẳng lẽ nội dung cuộc thi lần này có liên quan đến truyện cười à?
Sau khi nói xong, Lệ Chi Tiên Tử lại chuyển Tống Thư Hàng cho Hoàng Sơn Chân Quân đang đứng bên cạnh.
Hoàng Sơn Chân Quân:
-???
Chuyển Thư Hàng tiểu hữu cho ta làm gì?
- Ta nhớ lúc Thư Hàng tiểu hữu gia nhập nhầm vào nhóm, chẳng phải Hoàng Sơn tiền bối ngài đã bói cho hắn một quẻ, nói hắn có duyên với ngài cho nên mới để hắn ở lại nhóm đó sao? Nếu đã vậy thì Hoàng Sơn tiền bối ngài chính là người phù hợp nhất để chăm sóc hắn rồi.
Lệ Chi Tiên Tử nghiêm túc nói.
Hoàng Sơn Chân Quân thở dài, xoay người nhìn về phía Bạch Tôn Giả:
- Bạch tiền bối, chỗ ngươi có dư cái giường nào không? Ta mang Thư Hàng tiểu hữu đi nghỉ ngơi một chút.
- Giường? À, ta có đây này.
Bạch Tôn Giả gật đầu nói, sau đó lấy từ trong trang bị không gian ra một cái giường lớn xa hoa, đặt nó qua một bên.
Đây là món đồ mà hồi đó Bạch tiền bối và Đậu Đậu đã mua khi đang học mua hàng trên mạng, sau đó vẫn ném nó ở trong trang bị không gian.
Hoàng Sơn Chân Quân:
-...
Bạch tiền bối à, ý ta không phải như vậy.
Nhưng cuối cùng Hoàng Sơn Chân Quân vẫn đặt Tống Thư Hàng lên giường.
Sau đó xoay người, tiếp tục thảo luận với các đạo hữu về những vấn đề như làm thế nào nghênh chiến tà ma thế giới Cửu U, làm thế nào giữ mình trong khi đang chiến đấu.
Cứ như vậy, một bên là các đạo hữu của nhóm Cửu Châu số 1 đang thảo luận đại sự, một bên là Tống Thư Hàng tiểu hữu rúc trên giường lớn, ngủ ngon lành.
Hình ảnh này thật sự là đẹp như tranh vẽ...
Khóe miệng của Tô Thị A Thập Lục co giật liên hồi.
********************
Tống Thư Hàng vừa mở mắt ra, quả nhiên, hắn lại bị kéo vào không gian thi lại vô hạn rồi.
Hắn tức tốc quay đầu nhìn xung quanh, không phát hiện ra người thi cùng nào cả.
Vậy là không phải do 13 pho tượng kiếp tiên của thánh nhân kéo hắn vào không gian này! Thế thì đầu sỏ chắc chắn chính là Bạch tiền bối two! Vừa nghĩ tới chuyện mình không có truyện cười, hắn cảm thấy đau gan quá đi.
- Bạch tiền bối, ngươi ở đâu thế?
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi, sau đó hắn ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện Bạch tiền bối two đang lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Lúc này, Bạch tiền bối two đang ngồi xếp bằng lơ lưng trên không trung, trước người hắn có một cái bàn nhỏ. Bạch tiền bối two chống hai cánh tay trên bàn, mười ngón tay đan xen nhau nâng cằm, mặt đầy vẻ nghiêm túc.
Tống Thư Hàng cười khổ nói:
- Bạch tiền bối, ngài lại kéo ta vào đây có chuyện gì không?
- Ừ, có một tin tức rất quan trọng muốn nói cho ngươi biết, là tin tức liên quan tới tà mà thế giới Cửu U, tin rằng ngươi nhất định rất muốn biết.
Bạch tiền bối two dùng một thanh âm rất thâm trầm nói.
Tống Thư Hàng:
-...
Sao cứ cảm giác hình tượng hôm nay của Bạch tiền bối two có gì đó rất không thích hợp nhỉ.
Nhưng hắn thật sự rất muốn biết tin tức liên quan tới Cửu U.
- Coi truyện cười là chi phí để đổi lấy tin tức từ chỗ ta, thế hôm nay ngươi đã nghĩ ra là sẽ kể truyện cười gì chưa?
Bạch tiền bối two lạnh lùng nói.
Tống Thư Hàng ngượng ngùng trả lời:
- Tiền bối, lúc ta chuẩn bị xem mấy mẩu truyện cười thì bị ngài kéo vào đây, ngài kéo nhanh quá nên ta chưa kịp xem. Hay là giờ ngài cho ta ra ngoài trước đi, ta lập tức học mấy mẩu truyện cười, xong rồi lại đi vào kể cho ngài nghe nhé?
- Ta từ chối.
Bạch tiền bối two nói:
- Nếu như ngươi muốn lấy được tin tức quan trọng có liên quan đến tà ma Cửu U từ chỗ ta, thì ngay bây giờ phải kể truyện cười để làm cho ta vui vẻ. Nếu còn chậm trễ, tâm tình ta không tốt thì ngươi đừng hòng lấy được tin tức này.
Tống Thư Hàng:
-...
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Tống Thư Hàng nghĩ tới phần sau của truyện kinh dị lần trước:
- Vậy ta sẽ kể một mẫu truyện cười ngắn. Khai giảng rồi, có rất nhiều bạn học chưa hoàn thành bài tập hè, thế nhưng ta đã làm xong hết rồi. Ha ha ha ha ha ha... ha ha.
Bạch tiền bối two lạnh lùng nhìn Tống Thư Hàng.
Tiếng cười của Tống Thư Hàng lập tức bị nghẹn lại.
- Đổi truyện khác.
Bạch tiền bối two lạnh lùng nói.
Hôm nay Bạch tiền bối two lạnh lùng cao ngạo thật đấy, khó nói chuyện quá đi.
- Bạch tiền bối, thương lượng chút nhé, hay là chúng ta đổi lại thành truyện kinh dị được không?
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
- Không được.
Bạch tiền bối two tiếp tục lạnh lùng nói:
- Truyện kinh dị không thú vị bằng truyện cười. Ta cho ngươi ba cơ hội, nếu cả ba lần đều thất bại thì giao dịch tình báo giữa chúng ta cũng thất bại ngay lập tức.
Tống Thư Hàng quýnh lên, nhưng càng nôn nóng thì lại càng không nghĩ ra truyện cười thú vị nào.
Chết tiệt! Sớm biết thế này thì lần trước vừa ra không gian thi lại vô hạn, hắn đã lập tức đi tìm đủ loại truyện cười rồi. Ai mà ngờ Bạch tiền bối two lại kéo hắn vào không gian nhanh như vậy chứ.
- Bạch tiền bối, có thể cho ta cơ hội tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài được không?
Tống Thư Hàng thử dò hỏi lần nữa.
- Ta từ chối.
Bạch tiền bối two lại nói:
- Ta không muốn để những người khác thấy ta ở trong không gian này.
Tống Thư Hàng chỉ có thể nhăn mặt nhăn mày, đau khổ suy nghĩ tìm tòi truyện cười thú vị.