Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 78: Giáp Phù, Kiếm Phù, Phá Tà Phù….



Tống Thư Hàng tìm một chỗ vắng người, mở giấy gói bưu kiện ra.

Bên trong chiếc hộp nho nhỏ là một xấp bùa màu vàng, trên mỗi lá bùa đều dùng mực màu đỏ vẽ những phù văn huyền áo và trận pháp. Ngoài ra còn đi kèm với bản ghi chú của phủ chủ Thất Sinh Phù, giới thiệu công dụng của xấp bùa này.

Tổng cộng có hai mươi lá bùa.

Năm lá trên cùng là giáp phù, công dụng cũng như tên, có thể kích hoạt năng lượng bên trong bảo phù, biến nó thành một hộ giáp phòng ngự trên người, có thể ngăn được đòn tấn công của các tu sĩ dưới tam phẩm.

Cách dùng cũng đơn giản lắm, chỉ cần dùng ngón tay cái đặt lên giữa trận pháp trên lá bùa, dùng tinh thần lực dẫn dắt linh khí ở bên trong lá bùa, quát khẽ một tiếng giáp thì có thể triệu hồi được hộ giáp.

Năm lá bảo phù, mỗi lá chỉ có thể dùng được một lần. Nếu như dùng thỏa đáng thì có thể bảo vệ được Tống Thư Hàng những năm lần.

Năm lá tiếp theo là kiếm phù, loại này nhất định là dùng để tấn công, cách dùng cũng giống như giáp phù, chỉ cần khẽ quát một chữ kiếm là có thể dẫn động bảo phù rồi.

Một khi thi triển thì có thể biến thành một đạo kiếm khi công kích cấp bậc chiến vương tam phẩm, phá núi chém đá không phải nói chơi. Bình thường những tu sĩ cấp bậc chân sư nhị phẩm, nếu như trên người không có chút thủ đoạn phòng ngự đặc biệt thì lãnh trọn một kiếm này không chết cũng phải đi nửa cái mạng.

Số lượng nhiều nhát là mười lá phá tà phù kia.

Theo như phủ chủ Thất Sinh Phù giới thiệu thì bởi vì đối phương là quỷ tu tà đạo, có thể thao túng tà vật như quỷ hồn tiến hành tấn công, khiến cho người ta khó lòng đề phòng.

Mấy loại tà vật như quỷ hồn miễn dịch với những đòn tấn công vật lý, lại có năng lực ẩn nấp tàng hình khá đặc biệt, đối với những tu sĩ có thực lực không đủ thì chúng thật sự là một đối thủ rất khó đối phó.

Mười lá phá tà phù này có thể giúp Tống Thư Hàng bài trừ tà vật quỷ hồn của đối phương.

Tống Thư Hàng cầm hộp bảo phù, phủ chủ Thất Sinh Phù thế này đâu chỉ là đưa than trong ngày tuyết, đây quả thật là tặng cả quần áo, đồ ăn, chỗ ở luôn trong ngày tuyết mà.

- Đây quả thật là niềm vui bất ngờ.

Tống Thư Hàng nắm chặt hộp bảo phù.

Có đống bảo phù này, hắn thậm chí còn niềm tin có thể chiến đấu trực diện với đàn chủ kia. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không ngu ngốc tới mức cầm bùa liều mạng xông thẳng vào.

Chỉ cần có thể giải quyết được tên đàn chủ kia thì hắn có thể không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Hắn chỉ cần kết quả mà thôi, mặc kệ quá trình ra sao, chỉ cần giết được đối phương là đủ.

Cẩn thận cất kỹ hộp bảo phù, mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ cơ hội nữa mà thôi.

Bảy giờ rưỡi sáng.

Đại hội thể dục thể thao của khu đại học Giang Nam chính thức bắt đầu.

Trước khi bắt đầu, theo lệ thường vẫn là lãnh đạo nhà trường đứng lên phát biểu dài dòng đủ thứ, mặc kệ khoa học kỹ thuật phát triển đến cỡ nào thì cái lệ thường này mãi vẫn không bỏ được.

Bình thường cứ mở đầu vào đều nói ‘tiếp theo, tôi xin phát biểu ngắn gọn vài câu’, sau đó lại phun ra không biết bao nhiêu cái hai câu kia, tra tấn cho lũ học sinh ngồi dưới nghe ngu người, đầu óc lâng lâng xong mới chịu bắt đầu.

Tám giờ bốn mươi, bắt đầu thi chạy đường trường 5000m nam.

Tống Thư Hàng được ba thằng bạn cùng phòng và bảy tám đứa bạn học khá thân khác hộ tống lên đường chạy.

Bạn cùng phòng với đám bạn học cười tươi roi rói, bọn nó đến đây có phải để cổ vũ Tống Thư Hàng đâu mà, chúng nó chỉ đến để xem bộ dạng Tống Thư Hàng thở như chó khi chạy 5000m thôi, tốt nhất là có thể chạy đến mức rã luôn cặp giò luôn ấy, có thế thì bọn nó lại càng sung sướng.

Chạy đường trường 5000m là tiết mục thi đấu đầy đau khổ.

Đường chạy dài 400m, nên phải chạy tổng cộng 12 vòng.

Đây rõ ràng là hạng mục thi đấu vừa mệt như chó lại không được tí gì chấm mút, không kích thích hồi hộp như chạy nước rút 100m, không hay ho như chạy tiếp sức phối hợp nam nữ. Đường chạy thì dài, thời gian thì lâu, người xem thì ít, mấy em gái đến xem lại càng lác đác chẳng có mấy.

Không có em gái đến xem thì đám nam sinh lại càng thiếu động lực thi đấu.

Những tuyển thủ khác đều đã đứng vào vịt rí của mình, Tống Thư Hàng cũng ngáp dài đứng vào chỗ của mình.

- Bạn học Thư Hàng, cố lên nhé.

Đúng lúc này, một thanh âm thanh túy vang lên:

- Cố gắng giành lấy giải nhất nhé.

Giọng nói mới ngọt ngào êm tai làm sao.

Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện bạn gái gần đây thích ngồi học cạnh hắn đang ra sức vẫy tay cổ vũ, trên mặt là nụ cười tươi tắn ngập tràn nhựa sống thanh xuân.

Bên cạnh cô còn có bốn nữ sinh khác nữa, xem ra bọn họ vừa đi xem mấy hạng mục vận động khác, sau đó tiện đường đi ngang qua đây.

Hình như tên Lục Phỉ nhỉ.

Tống Thư Hàng mỉm cười, giơ một ngón cái lên với cô ấy.

Đám bạn cùng phòng với mấy tên bạn học khác mượn cơ hội la lên oai oái.

Thổ Ba và Cao Mỗ Mỗ trăm miệng một lời, há miệng hét to lên, nhại theo giọng Lục Phỉ:

- Bạn học Thư Hàng à, cố lên nhé.

Nguồn.: iread...vn.- Cố gắng giành lấy giải nhất nhé.

Đám bên cạnh cũng bắt chước hét lên.

Tống Thư Hàng quay đầu tặng cho tụi nó một ngón giữa:

- Sao bọn mày không chết đi.

Lúc này, một bạn học cao to đen nhẻm bên cạnh Tống Thư Hàng đột nhiên quay sang cười lạnh với hắn:

- Hắc hắc, một thằng ẻo lả mà thôi, mày cho là đẹp trai thì thắng được thi chạy đường trường chắc.

Nói xong cậu ta còn đắc ý khoe cơ bắp tay chân rắn rỏi do tập chạy đường dài bao năm có được ra, thằng ẻo lả này tay chân tong teo, đừng nói là 5000m, có thể chạy nổi 1000m là may rồi.

- Thằng ẻo lả đấy là nói tôi đấy à?

Tống Thư Hàng hỏi, hắn sờ sờ mặt minh, bởi vì hiệu quả của thối thể dịch nên da của hắn đúng là có trắng hơn thật.

Hóa ra đẹp trai thật sự sẽ rước theo phiền toái.

Tống Thư Hàng thầm gật đầu, lại thuận miệng hỏi lại:

- Cậu đang ganh tị với làn da của tôi chứ gì.

- Hâm mộ cái quần của mày, tao mà thèm hâm mộ loại ẻo lả như mày á.

Bạn học đen thui kia cảm giác gân xanh trên trán của mình như đang nhảy tưng tưng lên.

- Ha ha, cậu đừng có để ý đến nó, thằng da đen đấy ghen tị cậu được mấy bạn gái cổ vũ nên thế đấy. Lại nói, cậu cũng bị đám trong lớp ép tới thi đúng không.

Một cậu bạn học hơi béo, vừa nhìn đã biết là trạch nam lâu ngày đứng cạnh Tống Thư Hàng cười ha hả hỏi:

- Tôi tên Dương Thượng Phát, học khoa máy tính.

- Cũng có thể xem là thế, bởi vì không có ai chịu chạy cả, đúng lúc đó tôi lại xin nghỉ cho nên nhiệm vụ chạy đường trường 5000m này mới rơi lên đầu tôi. Tôi tên Tống Thư Hàng.

Thư Hàng cười trả lời.

- Đều là người cùng khổ với nhau.

Dương Thượng Phát nước mắt tràn bờ mi.

Đang lúc nói chuyện, giáo viên phụ trách ra hiệu lệnh đã trầm giọng quát to:

- Mọi người vào vị trí xuất phát của mình, chuẩn bị.

Tất cả tuyển thủ đều vào tư thế chuẩn bị xuất phát.

- Thằng ẻo lả chết tiệt kia, tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là thi chạy 5000m, lần này tao sẽ bỏ xa mày cả con phố.

Bạn học cao to đen thui kia cắn răng nói.

- Một con phố dài ít nhất cũng 800m, bỏ xa tôi một con phố tức là phải hơn hai vòng.

Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ xong lại quan tâm khuyên ngăn:

- Ừm, không có cửa đâu, cậu bỏ cuộc đi.

- Phì.

Bạn Dương Thượng Phát béo nhịn không được phì cười.

Bạn học cao to đen thui kia thiếu chút nữa đã nghiến nát cả hàm răng của mình.

Bụp!

Tiếng súng lệnh vang lên.

Bạn học cao to đen hôi kia chạy vút lên với tốc độ như chạy nước rút 100m. Sức bền của cậu ta rất tốt, trình độ chạy đường trường cũng tốt hơn hẳn mấy sinh viên bình thường, trình độ của mấy sinh viên thi đấu nghiệp dư ở trường thế này, chỉ riêng sức bền của cậu ta thôi cũng đủ để cậu ta dùng tốc độ chạy nước rút 100m để kéo dài một khoảng cách khiến cho những người khác tuyệt vọng rồi, sau đó cậu chỉ cần giữ vững khoảng cách đó là được.

- Hừ, làm thử đi nào thằng ẻo lả kia. Bỏ xa mày một con phố là nói bớt lắm rồi, nếu như tao mà phát huy hết thực lực thật sự thì ít nhất cũng có thể bỏ xa loại ẻo lả như mày hơn bốn vòng ấy chứ.

Bạn học cao to đen thui đắc ý nghĩ thầm trong bụng.

Chạy 5000m, tất cả mọi người đều giữ vững tiết tấu, khong ai dám chạy với tốc độ nước rút như thế ngay từ đầu. Cho nên, bạn học cao to đen thui kia nhanh chóng kéo ra khoảng cách khá xa so với những tuyển thủ bình thường.

- Sao hả thằng ẻo lả, đã thấy tuyệt vọng chưa.

Bạn học cao to đen hôi nọ tự tin quay đầu nhìn lại, muốn xem xem cái đứa ẻo lả trắng bóc kia bị rớt ở chỗ nào, chắc là đang ở sau cuối hít bụi rồi.

Thế nhưng cậu ta vừa mới quay đầu lại nhìn thì đã phát hiện đứa ẻo lả kia đang ở ngay sát phía sau lưng, cách cậu chưa tới 1m, bám sát không rời.

Cái thằng ẻo lả này lại chạy nước rút theo cậu.

- Hừ, mày bị ngu à, mới bắt đầu đã dùng tốc độ chạy nước rút dí sát theo tao. Với thể lực cỡ như mày thì chạy xong một vòng sẽ mệt rũ người đấy.

Bạn học đen thui cắn răng nói.

Bạn học Tống Thư Hàng đang ‘chạy nước rút’ nghe xong thì đần mặt ra, sau đó cười tươi:

- Không có đâu, tôi chỉ đang chạy với tốc độ bình thường mà thôi, cậu không cần lo cho tôi đâu. Cậu trông to con hổ báo thế mà không ngờ quan tâm người khác thật đấy.

Quan tâm ông nội mày, bạn học đen thui tức giận mắng thầm.

- Hừ, cứ ở đấy mà mạnh miệng đi, để xem mày có thể kiên trì đến bao giờ, mong là đừng có chạy hết một vòng đã lăn quay ra.

Bạn học đen thui kia cắn răng nói, trong lòng lại tính toán thể lực của mình, sau đó lại chạy nhanh hơn một chút.

Cái thằng ẻo lả này nhất định chưa chạy đường trường bao giờ, nhưng dù như thế thì cậu cũng không bao giờ cho phép đối phương vượt qua mình được. Cho nên cậu nhất định phải bỏ xa hắn mới được.

Bạn học đen thui lại bắt đầu co giò chạy nhanh hơn.

Một hơi chạy lên hơn trăm mét, cậu cảm thấy cũng đủ lắm rồi, lúc này mới chậm dần lại.

Khoảng cách xa như thế, nhất định đã bỏ xa được thằng ẻo lả kia rồi.

Nghĩ thế, cậu ta lại quay đầu nhìn thử xem.

Lần này nhìn lại khiến cho cậu ta hết hồn, cứ ngỡ thằng ẻo lả kia đã bị bỏ xa rồi, nào ngờ vẫn cứ bám sát theo sau lưng cậu ta.

Cảm giác giống như mấy nhân vật phụ đáng lẽ phải chết ở trong phim, nhưng giết bao nhiêu lần cũng không chết được.

- Không thể nào, mình bị ảo giác à?

Bạn học đen thui kia lẩm bẩm.