Lệ Chi Tiên Tử chộp về phía mỹ nhân rắn công đức theo bản năng, định cho cô ta nếm mùi tuyệt kỹ 365 quyển Đại Phong Xa
Nhưng Lệ Chi Tiên Tử chộp hụt.
Mỹ nhân rắn công đức có hai loại hình thái, một loại là thực thể hóa, có hình thể thực, có thể phối hợp Tống Thư Hàng thi triển thuật ba đầu sáu tay, ngăn cản các loại công kích như tà khí, nguyền rủa cho hắn.
Một loại khác là hình thái ánh sáng công đức bình thường, ở hình thái này thân thể của cô sẽ hóa thành một luồng sáng, có hình không chất.
Khi vào phòng của Lệ Chi Tiên Tử thì mỹ nhân rắn công đức đang ở trong hình thái thực thể hóa, giờ đã biến thành hình thái ánh sáng công đức, cho nên tay Lệ Chi Tiên Tử xuyên qua người cô.
Mỹ nhân rắn công đức không né tránh, hoặc nên nói cô không biết né là gì. Từ đầu tới đuôi mỹ nhân rắn công đức chỉ đứng yên không nhúc nhích và giương đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn Lệ Chi Tiên Tử.
Lệ Chi Tiên Tử rút tay về rồi nói:
-... Thì ra là ánh sáng công đức.
Lệ Chi Tiên Tử bị mỹ nhân rắn công đức nhìn chằm chằm cho hết cả hồn, sâu ngủ bay biến sạch.
Ánh sáng công đức nhà ai mà chui vào phòng của cô thế này? Quên uống thuốc à?
Tổ cha nó! Hôm nay cô khó khăn lắm mới thả lỏng tinh thần ngủ ngon, chưa ngủ đủ đã bị đánh thức, vô nhân đạo quá đi mất!
Đừng để ta biết chủ nhân của ánh sáng công đức là ai, không thì đừng trách Đại Phong Xa vô tình!
Lệ Chi Tiên Tử bực bội thầm nghĩ trong khi cô nhích người né tầm mắt của mỹ nhân rắn công đức.
Nhưng Lệ Chi Tiên Tử nhúc nhích, Mỹ nhân rắn công đức cũng di chuyển theo không rời một tấc, mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm làm tiên tử chịu áp lực nặng nề.
Lệ Chi Tiên Tử thở dài thườn thượt, giơ tay chống cằm suy tư:
- Nhớ ra rồi! Đây là ánh sáng công đức của Tống Thư Hàng tiểu hữu!
Trong mấy đạo hữu trên thuyền chỉ có ánh sáng công đức của Tống Thư Hàng tiểu hữu là đã thực thể hóa thôi.
Lệ Chi Tiên Tử nhảy xuống giường định xông tới chỗ Tống Thư Hàng, cho hắn nếm mùi 365 Quyển Đại Phong Xa.
Lệ Chi Tiên Tử mới đi hai bước thì chợt ngừng lại. Cô nhìn qua cửa sổ, thấy ở khoảng hư không cách du thuyền không xa có mười hai kiếm hoàn đang rơi xuống rất nhanh, đó là Ngân Hà Thập Nhị Kiếm, pháp khí bản mệnh của Bắc Hà Tán Nhân.
Mười hai kiếm hoàn lúc thì bay hàng ngang, khi thì bay thành năm góc, thi thoảng còn sáu trái sáu phải, đổi nhiều phong cách. Lệ Chi Tiên Tử còn loáng thoáng thấy một bóng người đứng trên mười hai kiếm hoàn.
Lệ Chi Tiên Tử chớp chớp mắt, cô quay đầu nhìn mỹ nhân rắn công đức bên cạnh mình:
- Đây là... thần hồn của Tống Thư Hàng tiểu hữu à?
Đậu má, Tống Thư Hàng tiểu hữu đã thần hồn xuất khiếu thì ai khống chế ánh sáng công đức của hắn đây?
Khi thần hồn xuất khiếu, ý thức của Tống Thư Hàng sẽ rời khỏi thân thể, trong trạng thái đó tại sao ánh sáng công đức của hắn lại chạy vào phòng cô được?
Lệ Chi Tiên Tử nhìn mỹ nhân rắn công đức một cách khó hiểu.
Mỹ nhân rắn công đức nhìn Lệ Chi Tiên Tử chằm chằm, mắt phượng xinh đẹp sáng lấp lánh, nốt ruồi ở khóe mắt tôn lên sắc đẹp của cô.
Lệ Chi Tiên Tử đau tim, phất tay nói:
- Chủ nhân của ngươi đã trở lại rồi, mau qua kia đi, về bên chủ nhân của ngươi đi.
Nhưng ánh sáng công đức không có thần trí, từ bản chất thì nó giống hệt như phép thuật. Từng nghe thực vật, động vật, thậm chí cục đá sinh ra linh trí thành tinh, nhưng phép thuật nhà ai có thể thành tinh chứ?
Bởi vậy mỹ nhân rắn công đức không hề phản ứng, vẫn bám sát Lệ Chi Tiên Tử.
Lệ Chi Tiên Tử càng đau gan hơn, cô thở dài đứng dậy đi sang phòng của Tống Thư Hàng. Cởi nút cần tìm người thắt nút.
...
Thần hồn của Tống Thư Hàng được đưa về phòng, kiếm hoàn của Bắc Hà Tán Nhân bay ra khỏi cửa sổ.
Thần hồn về phòng như mộng du đi một vòng trong phòng, sau đó lơ mơ nhập vào thân xác.
Cốc cốc cốc!
Lúc thần hồn về thân thể Tống Thư Hàng, ngoài phòng vang tiếng đập cửa.
Tống Thư Hàng mơ màng mở mắt ra, xoa màng tai rồi vùng vẫy bật dậy khỏi chiếc giường:
- Mệt quá.
Tinh thần rất mệt mỏi, đây là di chứng của thần hồn xuất khiếu.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Diệp Tư? Có ở đây không?
Diệp Tư trên mặt bàn gần đó dụi mắt ngước đầu lên, quả nhiên cô lại ngủ.
Diệp Tư nghi hoặc hỏi:
- Kỳ lạ, sao ta lại ngủ thế này?
Rõ ràng hôm nay tinh thần của cô rất tốt, không mệt chút nào, tại sao đột nhiên lại ngủ chứ?
Tống Thư Hàng nói:
- Ta nghĩ có lẽ là vị tiền bối nào đó làm chuyện này đấy.
Tống Thư Hàng chống người dậy nhảy xuống giường, Diệp Tư rơi vào giấc ngủ say nằm trong dự đoán của hắn. Tiền bối mang thần hồn của Tống Thư Hàng đi, trước khi thần hồn của hắn xuất khiếu chắc chắn tiền bối sẽ làm linh quỷ Diệp Tư ngủ để không kinh động cô.
Cốc cốc cốc!
Ngoài phòng lại vang tiếng đập cửa.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Ai vậy?
Giọng Lệ Chi Tiên Tử vọng vào:
- Là ta, Lệ Chi. Mau mở cửa, có việc gấp!
Tống Thư Hàng xoa màng tai đi mở cửa phòng.
- Lệ Chi tiền bối?
Tống Thư Hàng vừa mở cửa thì lập tức thấy Lệ Chi Tiên Tử mặt mày nhăn nhó, một luồng sáng vàng bay bên cạnh tiên tử.
Ủa, là mỹ nhân rắn công đức nhà hắn mà.
Tống Thư Hàng sửng sốt:
- Ui cha?
Vì sao mỹ nhân rắn công đức lại ở bên cạnh Lệ Chi Tiên Tử?
Lệ Chi Tiên Tử khẽ thở dài:
- Thư Hàng tiểu hữu, có thể phiền ngươi lấy ánh sáng công đức của mình về không? Đa tạ.
Tống Thư Hàng gật đầu ngay, động ý niệm, ánh sáng công đức vèo một tiếng chui vào cơ thể hắn.
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi:
- Lệ Chi tiền bối, tại sao ánh sáng công đức của ta lại ở bên cạnh tiền bối vậy?
Lệ Chi Tiên Tử lại thở hắt ra:
-... vấn đề này ta hỏi ngươi mới đúng! Tại sao ánh sáng công đức của ngươi xuất hiện trong phòng của ta thế? Làm ta đang ngủ ngon thì bị đánh thức!
Tống Thư Hàng ngại ngùng nói:
- Xin lỗi Lệ Chi tiền bối.
Đồng thời, tinh thần Tống Thư Hàng cũng nối tiếp với mỹ nhân rắn công đức.
Mỹ nhân rắn công đức xảy ra biến đổi gì?
Khi tinh thần của Tống Thư Hàng nối với mỹ nhân rắn công đức thì hắn lập tức phát hiện lực lượng công đức của cô đậm gấp mấy lần.
Lúc trước mỹ nhân rắn công đức hấp thu lực lượng ánh sáng từ quả cầu kim loại thể lỏng trong thế giới hạch tâm, lực lượng công đức này siêu khổng lồ.
Khi hấp thu hoàn toàn lực lượng công đức đó, mỹ nhân rắn công đức xảy ra chút thay đổi, phần đuôi rắn màu ngày càng đậm, có xu hướng biến thành sắc vàng, cơ thể cô chân thật hơn.
Ngoài ra thì mỹ nhân rắn công đức không có thay đổi gì khác.
Tống Thư Hàng hoang mang mở mắt ra, tại sao ánh sáng công đức lại chạy tới chỗ Lệ Chi Tiên Tử?
Lúc này, Diệp Tư ở trong phòng lao ra chui vào ngực Lệ Chi Tiên Tử:
- Lệ Chi ma ma!
Lệ Chi Tiên Tử:
-...
Suýt quên, trong lúc quay bộ phim trận chiến mạt pháp, cộng minh huyết mạch kỳ dị đã khiến Lệ Chi Tiên Tử nhận Diệp Tư làm con gái nuôi.
Lệ Chi Tiên Tử nhìn Diệp Tư hớn hở dựa vào ngực mình, chợt nhận ra Diệp Tư là linh quỷ của Tống Thư Hàng. Diệp Tư bám dính cô. Mỹ nhân rắn công đức là công đức của Tống Thư Hàng thực thể hóa, cũng có dấu hiệu thích dính cô.
Tống Thư Hàng tiểu hữu chuyên chơi cô hả?
Chợt trong đầu Lệ Chi Tiên Tử lóe lên tia sáng, bèn hỏi:
- Phải rồi Diệp Tư, là ngươi khống chế ánh sáng công đức của Tống Thư Hàng chạy tới phòng của ta à?
Về phương diện nào đó, linh quỷ và chủ nhân chính là một thể, về lý luận thì Diệp Tư có thể khống chế ánh sáng công đức của Tống Thư Hàng.
Diệp Tư trả lời:
- Không có, con mẫn cảm với ánh sáng công đức của Tống Thư Hàng, nên chưa từng nghiêm túc tiếp xúc với nó bao giờ.
Diệp Tư bây giờ trốn mỹ nhân rắn công đức còn không kịp nữa là.
Tống Thư Hàng ở một bên chìm trong suy tư, hắn nghĩ đến một khả năng: Có khi nào Lệ Chi Tiên Tử liên quan đến trường sinh giả Trình Lâm không?
Ví dụ Lệ Chi Tiên Tử là hậu nhân của Trình Lâm, hay mối quan hệ càng thân thiết hơn chẳng hạn?
Nên mỹ nhân rắn công đức hấp thu xong lực lượng công đức từ quả cầu kim loại thể lỏng thì mới bay ra rồi đến gần Lệ Chi Tiên Tử theo bản năng?
Dù sao thì khi mỹ nhân rắn công đức của Tống Thư Hàng thực thể hóa cũng từng bị mỹ nhân có nốt ruồi lệ ở thiên giới Dao Trì ảnh hưởng.
Diệp Tư, Lệ Chi Tiên Tử, trường sinh giả Trình Lâm, linh quỷ tổ truyền của nhà Diệp Tư trong Bích Thủy Các ngày xưa.
Chắc chắn bốn người này có mối liên quan chặt chẽ với nhau.
Chờ đến di tích trong trường sinh giả Trình Lâm, có lẽ mọi thắc mắc sẽ được gỡ bỏ.
Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng hỏi:
- Phải rồi, Lệ Chi tiền bối có từng mơ thấy chuyện gì liên quan trường sinh giả Trình Lâm không?
Lệ Chi Tiên Tử lắc đầu nói:
- Không, ta chưa từng mơ thấy thứ gì giống vậy. Ngươi hỏi cái này làm chi?
Tống Thư Hàng nói:
- Ta nghĩ không chừng giữa Lệ Chi Tiên Tử và trường sinh giả Trình Lâm có mối liên quan gì đó, ví dụ quan hệ huyết thống hay càng gần gũi hơn nữa chẳng hạn.
Lệ Chi Tiên Tử hỏi:
- Quan hệ gần gũi hơn nữa? Ý ngươi là... đầu thai?
Tống Thư Hàng đáp:
- Ta chỉ đoán thôi.
Lệ Chi Tiên Tử nói:
- Chắc không phải đầu thai, vì nếu đầu thai thì không có lý nào ta lại không phát hiện.
Trong khi nói chuyện,Bạch Tôn Giả từ xa đi tới:
- Ô, Thư Hàng đã tỉnh rồi đấy à? Ngủ ngon không?
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói:
- Không ngon, cực kỳ không ngon, mệt đừ người luôn.
Bạch Tôn Giả cười xòa:
- Ừ, thấy mệt là đúng rồi.
Tống Thư Hàng hỏi dò:
- Quả nhiên, thần hồn ta xuất khiếu là Bạch tiền bối làm à?
Bạch Tôn Giả đáp:
- Ừ, đúng rồi. Làm thần hồn của ngươi xuất khiếu khiến ta mất công sức lắm, tiếc là cái miệng Tam Lãng không giấu được bí mật gì, nếu không ta có thể cho ngươi chơi thêm vài lần nữa.
Tống Thư Hàng:
-...
Bạch Tôn Giả nói thêm:
- Thần hồn xuất khiếu rất có lợi cho ngươi, sau này có rảnh chúng ta tìm cơ hội chơi tiếp. À, chúng ta đã đến di tích của trường sinh giả Trình Lâm, các ngươi chuẩn bị đi, lát nữa sẽ xuất phát. Thư Hàng, hãy dùng chút đan dược phục hồi mệt mỏi tinh thần đi đã.
...
Hơn mười phút sau.
Bạch Tôn Giả lấy ra một chiếc thuyền tiên mang theo nhóm Tống Thư Hàng lặn xuống di tích Trường sinh giả Trình Lâm ở đáy biển.
Lặn khoảng hơn hai ngàn thước thì Bạch Tôn Giả chợt ngừng lại.
Bạch Tôn Giả đột nhiên cười nói:
- Thú vị lắm.
Tống Thư Hàng tò mò hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Lệ Chi Tiên Tử nhìn đáy biển xa xăm qua thuyền tiên.
- Chúng ta bị mai phục.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Mai phục? Kẻ địch là ai?
Trong thế giới đáy biển, cảnh giới tam phẩm của Tống Thư Hàng không phát huy bao nhiêu sức chiến đấu, cơ bản chỉ có thể đứng xem thôi.
Bạch Tôn Giả đáp:
- Ừm, là một loại sinh vật kỳ quái, ta nhớ tên của chúng nó là chiến sĩ nhím biển thì phải.
Tống Thư Hàng:
-...
Thì ra là một đám chiến sĩ nhím biển bị giáo trình bắt buộc hai mươi năm tẩy não.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Nhưng sao chiến sĩ nhím biển biết chúng ta sẽ đến di tích đó mà chọn mai phục ở đây chứ?
Bạch Tôn Giả vươn tay ấn một trận pháp nhỏ ở góc trên bên phải thuyền tiên:
- Ai mà biết được.
Thuyền tiên tỏa sáng chói lòa chiếu rọi khu vực biển xung quanh. Trong ánh sáng, mọi người thấy đằng trước thuyền tiên đông nghìn nghịt.
Những chiến sĩ nhím biển đẳng cấp tứ phẩm mặc đồ lặn màu đen, trong đồ lặn mọc ra vô số gai nhọn.
Tống Thư Hàng hỏi:
- Thực lực của đám chiến sĩ nhím biển này thế nào?
Diệt Phượng Công Tử thả thần thức ra quét đám chiến sĩ nhím biển rồi trả lời:
- Đa số đẳng cấp tứ phẩm, hơn mười con là ngũ phẩm. Nếu chúng nó đồng loạt tấn công thuyền tiên thì hơi rắc rối.
Bắc Hà Tán Nhân cười nham nhở nói:
- Nếu có Giao Bá đạo hữu ở thì tốt rồi, đáy biển là sân nhà của hắn mà.
Lệ Chi Tiên Tử siết chặt nắm tay nhỏ, lạnh lùng nói:
- Không cần Giao Bá đạo hữu, ta ra ngoài làm gỏi chúng nó!
Đang nói chuyện thì có một chiến sĩ nhím biển vừa gầy vừa cao xuất bước ra từ giữa đàn.
Đó là một con chiến sĩ nhím biển đẳng cấp ngũ phẩm, sau khi xuất hiện nó nhìn chằm chằm vào... Tống Thư Hàng trong thuyền tiên.
Chiến sĩ nhím biển gầy guộc tức giận quát:
- Hỡi nhân loại đầy tội nghiệt kia, ta ngửi được mùi máu tanh nồng trên người của ngươi, ngươi đã nhiễm bao nhiêu máu của đồng loại bọn ta hả!? Ngươi đã giết bao nhiêu đồng loại của bọn ta!?
Tống Thư Hàng:
-...
Suýt quên trên người hắn có một ấn ký kẻ giết nhím biển.
Chiến sĩ nhím biển cao gầy trầm giọng nói:
- Ngươi chết chắc rồi, nhân loại độc ác! Hôm nay không ai cứu ngươi được đâu! Ai dính máu của chiến sĩ nhím biển chúng ta đều là kẻ địch chung của chiến sĩ nhím biển toàn thế giới! Ngươi không trốn thoát được đâu, không chỉ mình ngươi, ngay cả người nhà của ngươi cũng... cũng sẽ... sẽ...
Quên thoại mợ nó rồi!
Chiến sĩ nhím biển cao gầy cứng họng, nó là đẳng cấp ngũ phẩm, cấp bậc trưởng lão, lâu rồi không tự mình ra tay, thế là quên luôn lời thoại của chiến sĩ nhím biển.
Tình hình thật là lúng túng.
May mắn mặt trưởng lão chiến sĩ nhím biển gầy che vảy đen khiến người không thấy rõ cảm xúc gì.
Nhìn trưởng lão quên lời, một chiến sĩ nhím biển tam phẩm trẻ đứng đằng sau lặng lẽ lấy một cuốn sách đẹp đẽ ra, là sách giáo khoa bắt buộc hai mươi năm của chiến sĩ nhím biển.