Thời gian trôi đi đâu mất rồi, còn chưa kịp nhìn người cho kỹ thì đôi mắt đã nhòa.
Bốn ngày sau, rạng sáng ngày 6 tháng 9.
Hôm nay là ngày khu đại học Giang Nam chính thức khai giảng.
Tống Thư Hàng mở mắt ra, kết thúc đả tọa tu luyện. Sau đó hắn lại hỏi:
- Bạch tiền bối, ta đã học xong bí pháp tự lành của Trình Lâm trên sáu bức thạch bích này rồi. Thời gian cũng xêm xêm, ngài có thể đưa ta về trước được không?
Sau khi nhóm người Tống Thư Hàng rời khỏi thế giới rồng đốm xong thì đã quay về di tích Trình Lâm.
Bên trong di tích Trình Lâm, ngoại trừ hình ảnh trường sinh giả giảng pháp ra thì còn khắc sáu bức thạch bích, sau khi tu luyện bí pháp tự lành trên đó xong thì thậm chí có thể hồi sinh tay chân bị đứt lìa, bên trong còn ẩn chứa thông tin về trường sinh chi đạo nữa.
Cho nên Bạch Tôn Giả lại dẫn mọi người đi tới trước sáu khối thạch bích đó để lĩnh ngộ và học bí pháp này. Vừa học một phát là đến tận ngày 6 luôn.
Trong thời gian mấy ngày này, các đạo hữu đều có thu hoạch riêng.
Trong sáu người mà Bạch Tôn Giả đưa vào bên trong di tích, Lệ Chi Tiên Tử là người đầu tiên nắm giữ bí pháp này. Dẫu sao thì cô và Trình Lâm cũng có quan hệ "song sinh", nên học bí pháp này cũng dễ như bỡn.
Tiếp theo là Bắc Hà Tán Nhân, thân là một chân quân vừa đột phá, ngộ tính và lý giải về "đạo" của hắn cũng cao hơn các vị đạo hữu khác.
Người thứ ba học được bí pháp chính là Tống Thư Hàng, bởi vì quan hệ giữa Trình Lâm và Diệp Tư, nên Tống Thư Hàng học bí pháp này cũng khá thuận tiện. Sau khi học xong thì hắn có thể nhanh chóng khiến cho bộ phận nào đó trên người mình tiến hành "hồi sinh", ừ, bộ phận đó chính là tóc.
Tống Thư Hàng hoài nghi nguyên nhân của vụ này là vì hắn đã từng học thuật mọc tóc của Tạo Hóa Pháp Vương. Thuật mọc tóc và thuật tự lành của Trình Lâm hỗ trợ lẫn nhau giúp hắn lĩnh ngộ được một chút bề ngoài của Đoạn Chi Trùng Sinh. Đáng tiếc là dù hắn có vận dụng thuật tự lành của Trình Lâm thì cũng chỉ có thể làm mỗi tóc mình trùng sinh được thôi… Muốn đạt tới cảnh giới chi gãy mọc lại thì phải tu luyện thêm nhiều lắm.
Bạch Tôn Giả nói:
- À, hôm nay là mồng sáu, ngươi phải khai giảng đúng không?
- Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên của kì học mới, phải đi điểm mặt.
Tống Thư Hàng nói.
Hơn nữa việc tu luyện của Tống Thư Hàng cũng kết thúc một giai đoạn, tiếp tục đứng trước sáu khối thạch bích này cũng thế…
Sau đó thì Bạch Tôn Giả sắp xếp chuyến thám hiểm cấm địa của đạo trưởng Lý Thiên Tố vào mồng bảy và mồng tám. Hai ngày đó vừa đúng cuối tuần. Chỉ cần Bạch Tôn Giả muốn thì hẳn là có thể dốc toàn lực thăm dò một cấm địa trong hai ngày ngon ơ. Hi vọng có thể tìm được biện pháp chữa trị hàn bệnh của Lý Âm Trúc từ nơi đó.
Đúng lúc này, Bắc Hà Tán Nhân cũng mở mắt ra rồi nói:
- Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu, giờ ngươi đến trường sẽ không sao chứ?
-?
Tống Thư Hàng:
- Sao là sao thế nào?
Dược Sư cười ha hả:
- Gần đây Trận Chiến Mạt Pháp liên tục đứng đầu bảng xếp hạng, càng ngày càng nổi ầm ầm, nhân vật Cao Thăng sư huynh cũng khắc sâu ấn tượng trong lòng người lắm đấy. Ngươi là diễn viên đóng Cao Thăng sư huynh, ngươi đến trường sẽ vui lắm cho mà xem.
- Nghiêm trọng đến mức ấy rồi à?
Tống Thư Hàng rùng hết cả mình.
- Cứ biết là nghiêm trọng hơn tưởng tượng của ngươi là được.
Giang Tử Yên bổ sung.
- Nghe có vẻ thú vị ghê, không biết lúc đó có một đám đông đuổi theo Thư Hàng tiểu hữu chạy khắp sân trường không nhỉ?
Lệ Chi Tiên Tử cười nói.
Tống Thư Hàng:
- …
Bây giờ Trận Chiến Mạt Pháp đang hot như thế, nếu biết Cao Thăng sư huynh là do sinh viên trường mình đóng, thì dù mọi người trong đại học Giang Nam không dí theo hắn hô khẩu hiệu - Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết- cũng sẽ vây quanh ngó nghía hắn lúc tan trường.
Bây giờ Tống Thư Hàng đang nghĩ không biết lúc bị vây xem thì có nên thu phí tham quan của họ không đây.
- Các tiền bối à, có cách nào giải quyết vấn đề này không? Ví dụ như làm cho ta không bị chú ý chẳng hạn ấy?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Không khiến họ chú ý à? Có pháp thuật như vậy hả? Tỉ dụ như che giấu khí tức bản thân hay gì?
Bắc Hà Tán Nhân xoa cằm nói.
Dược Sư:
- Vô dụng thôi, che giấu khí tức cũng không che nổi cảm giác tồn tại của mình đâu.
- Hay là ẩn thân luôn đi! Tan học một cái là ẩn thân ngay, thế là không ai tìm được ngươi nữa.
- Hay nghỉ học ở nhà?
- Không nên, đến trường vui mà, nghỉ ở nhà đáng tiếc lắm.
- Nếu nói tới cảm giác tồn tại thì… ta thấy chúng ta nên hỏi dân chuyên nghiệp.
Bắc Hà Tán Nhân suy nghĩ một lát:
- Ví dụ như..
- Túy Thiên Cư Sĩ!
Dược Sư nghĩ ra ngay tắp lự.
- Túy Nhật Cư Sĩ!
Phu xướng phụ tùy, Giang Tử Yên nói ngay theo.
- Mấy người các ngươi không nhớ được đúng tên của Tối Việt Cư Sĩ thì nhớ từ nào gần âm đi! Nhớ thế cư sĩ nghe thấy thì đau lòng lắm.
Bắc Hà Tán Nhân thở dài nói.
- Từ gần âm thì nhớ thế nào?
Diệt Phượng Công Tử tò mò.
- Đây là một phát hiện nhỏ của ta. Ta nói nhỏ cho mọi người nghe, nhưng mọi người đừng có cho Túy Ước Cư Sĩ biết nhé.
Bắc Hà Tán Nhân thì thà thì thầm:
- Chúng ta không nhớ được đúng tên của Trụy Duyệt Cư Sĩ đúng không? Cho nên chúng ta nhớ hẳn một cái đạo hiệu khác đi, chỉ cần âm đọc giống nhau thì lúc đọc lên vẫn như nhau cả chứ gì? Mà đạo hiệu sai thì không tính là đạo hiệu của Túy Nhạc Cư Sĩ, đỡ phải sợ nhớ lầm đúng không?
- Thì ra là thế, còn có cách này!
Dược Sư khen ngợi.
- Không hổ là Bắc Hà đạo hữu, thông minh tinh tế ghê.
Giang Tử Yên nói.
- Cho nên ta chỉ cần nhớ đạo hiệu Chủy Duyệt Cư Sĩ là lúc đọc lên nghe giông giống rồi.
Diệt Phượng Công Tử nói đoạn còn thử mấy lần, quả nhiên không đọc sai nữa, kiểu gì cũng ra hai âm Zui Yue.
- Đúng là một biện pháp hay!
Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng:
- Đến Bạch tiền bối mà cũng không nhớ được đạo hiệu của Tối Duyệt Cư Sĩ à?
- Ừ, không thể nhớ nổi, cứ mông lung làm sao ấy.
BạCH TIềN BốIống Thư Hàngg nói:
- Nếu Thư Hàng muốn giảm cảm giác tồn tại để đỡ bị mọi người trong trường chú ý, thì có lẽ nên đi hỏi Minh Nguyệt Kỉ Thời Hữu đạo hữu xem có cách gì hay không.
- Ta đi hỏi ngay đây.
Tống Thư Hàng nói.
Nói là làm, hắn lấy ngay điện thoại ra gọi cho Tối Duyệt Cư Sĩ.
Điện thoại được nối rất nhanh.
Tuy là rạng sáng nhưng Túy Nhạc Cư Sĩ vẫn còn đang thức. Hắn là chân quân lục phẩm, không cần phải ngủ hằng ngày.
- Alo? Thư Hàng tiểu hữu đấy à? Sao tìm ta muộn thế?
Giọng nói của cư sĩ vang lên trong điện thoại.
- Là thế này Tối Ước tiền bối, ta muốn hỏi một chút, ngài có cách gì để giảm cảm giác tồn tại, tránh để người khác chú ý hay không? Kiểu như giúp người ta biến thành vô hình trong mắt kẻ khác, để khi kẻ khác nhìn vào cũng chủ động ngó lơ đi ấy?