Vũ Nhu Tử hỏi lại ngay, bạn tốt Sở Xuân Huỳnh của cô chính là người của Sở gia, cho nen cô khá để ý chuyện của Sở gia.
- Là thế này, tin tức trong kiếm quyết tổ truyền của Sở gia cất giấu một cầm địa thần bí bị tiết lộ ra ngoài. Tin tức càng truyền càng khoa trương, chẳng bao lâu sau đã có một đám cao thủ tấn công Sở gia.
Tống Thư Hàng kể vắn tắt lại mọi chuyện.
- Có kẻ tấn công Sở gia ư? Là ai làm thế!
Vũ Nhu Tử sốt ruột hỏi lại.
Tống Thư Hàng:
- Ta cũng không rõ lắm.
- Tống tiền bối, thế bây giờ Sở Xuân Huỳnh thế nào rồi? Vẫn an toàn chứ?
Vũ Nhu Tử lại hỏi tiếp, Sở Xuân Huỳnh là người mang thai, nhất định không thể có chuyện gì được.
- Ta cũng vừa mới nhận được tin Sở gia bị tấn công thôi, bây giờ vẫn chưa rõ tình hình cụ thể của Sở Xuân Huỳnh cô nương. Vũ Nhu Tử, cô đừng có lo, lát nữa ta và Bạch tiền bối sẽ đến Sở gia một chuyến, xong xuôi sẽ báo lại cho cô ngay.
Tống Thư Hàng lại nói.
- Làm phiền Tống tiền bối nhé.
Vũ Nhu Tử nghe thấy Bạch Tôn Giả và Tống tiền bối sẽ đến Sở gia thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cúp máy thì Vũ Nhu Tử vội chạy đến chỗ của cha mình là Linh Điệp Tôn Giả.
- A cha, giúp con với!
Vũ Nhu Tử vừa chạy vừa kêu to.
Linh Điệp Tôn Giả đang ngồi uống trà nói chuyện với Cuồng Đao Tam Lãng trong lương đình. Đồng thời, Cuồng Đao Tam Lãng cũng đang nhân cơ hội này thỉnh giáo Linh Điệp Tôn Giả về một số vấn đề hắn gặp phải trên con đường tu luyện.
Dẫu sao thì cũng bị Linh Điệp Tôn Giả tóm đến quay phim rồi, nếu không nhân cơ hội thỉnh giáo Linh Điệp Tôn Giả vài vấn đề thì khác gì lỗ to.
Sau khi nghe thấy Vũ Nhu Tử gọi thì Linh Điệp Tôn Giả vội quay lại, tò mò hỏi:
- Có chuyện gì à, Vũ Nhu Tử?
- Dạ!
Vũ Nhu Tử chạy tới trước mặt Linh Điệp Tôn Giả, gật đầu liên tục:
- Đúng là có chuyện lớn rồi. À mà a cha ơi, hôm nay đạo hiệu của con là Hóa Kiếp Tử, cha đừng có gọi sai nhé.
Linh Điệp Tôn Giả mỉm cười đầy cưng chìu:
- Ừ ừ ừ, cha gọi nhầm. Vậy Hóa Kiếp Tử này, con có chuyện gì cần cha giúp à?
Cuồng Đao Tam Lãng ngồi bên kia:...
Cao xanh hỡi, Vũ Nhu Tử vẫn còn chưa chán trò lấy 365+ cái đạo hiệu à. Nói cách khác, mỗi ngày Linh Điệp Tôn Giả vẫn đang đặt một cái đạo hiệu khác nhau cho con gái cưng ư?
Đúng là tình cha nặng trĩu mà.
Tam Lãng cảm thấy nếu sau này mình mà có con gái, con gái của mình cũng đòi đặt 365 cái đạo hiệu thì bảo đảm hắn sẽ... Đồng ý luôn.
Chẳng qua đạo hiệu do hắn chọn sẽ không vật vã như Linh Điệp tiền bối. Đạo hiệu của con gái hắn hoàn toàn có thể lấy số y như hắn đây. Vậy thì mỗi ngày cứ gọi một số là được. Bí như có thể đặt từ Cuồng Đao Nhất Lãng lên tới Cuồng Đao Ba Trăm Sáu Mươi Lăm Lãng.
Thậm chí đặt đạo hiệu cả đời không trùng cũng được nữa, số đếm là vô hạn mà lị. Cuồng Đao Ba Trăm Sáu Mươi Sáu Lãng này, Cuồng Đao Một Trăm Triệu Lãng này, Cuồng Đao Bảy Ức Ức Lãng này, Cuồng Đao Một Triệu Ức Lãng này. Chỉ cần thêm số là được, cả đời ngày nào cũng có đạo hiệu mới, oách khỏi nói.
Nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời rồi.
Lúc này, Hóa Kiếp Tử Tiên Tử nói:
- A cha, Sở gia lại gặp chuyện rồi. Cha có thể phái người đến giúp Sở gia được không?
- Sở gia? Chính là Sở gia Đoạn Tiên Đài lần trước đấy à?
Linh Điệp Tôn Giả tò mò hỏi lại.
- Đúng vậy.
Hóa Kiếp Tử Vũ Nhu Tử gật đầu nói.
Sau đó cô kể lại những gì Tống Thư Hàng đã nói với cô cho Linh Điệp Tôn Giả nghe.
Cuồng Đao Tam Lãng nghe xong thì còn cảm thán:
- Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Linh Điệp Tôn Giả nghe xong thì suy nghĩ một lúc mới nói:
- Để cha phái người đến gần Sở gia quan sát cái đã. Có thể trực tiếp đả thương vị lão tổ cấp linh hoàng của Sở gia như thế thì thực lực của kẻ đánh lén cũng không thấp đâu.
Linh Điệp Tôn Giả vừa nói xong thì lập tức thấy con gái cưng Vũ Nhu Tử đang nhìn mình với vẻ chờ mong.
Tôn giả mỉm cười:
- Muốn cha ra tay cũng được... Nhưng trước tiên con phải nắm giữ ngự kiếm thuật trước đã. Khi nào con nắm giữ ngự kiếm thuật thì cha sẽ đưa con đến Sở gia một chuyến.
Nếu như có thể khiến Vũ Nhu Tử dốc hết hai trăm phần trăm nhiệt huyết để học ngự kiếm thuật, tôn giả cảm thấy mình đích thân đến Sở gia một chuyến cũng đáng.
Coi như đưa con gái đi chơi một chuyến chúc mừng nó độ kiếp thành công cũng được.
- Nhất ngôn vi định.
Vũ Nhu Tử nói.
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Linh Điệp Tôn Giả mỉm cười đáp.
Sau đó, Hóa Kiếp Tử Vũ Nhu Tử cắn răng cầm phi kiếm lên:
- A cha, chúng ta lập tức luyện ngự kiếm thuật luôn đi!
- Không nghỉ ngơi thêm chút nữa à?
Linh Điệp Tôn Giả hỏi lại.
- Không cần đâu, con cho rằng mình sẽ học được ngự kiếm thuật này ngay thôi!
Vũ Nhu Tử nói rất đỗi tự tin, cô vỗ chiếc túi nhỏ của mình, bên trong có một chiếc máy mp3 mini lưu bài Thất Sát Ca của Tạo Hóa tiền bối.
Vẫn là câu nói kia, nhạc nền của riêng ta vang lên thì không gì có thể làm khó được ta!
Có bản Thất Sát Ca nguyên gốc của Tạo Hóa tiền bối buff sức mạnh, cô nhất định có thể học được ngự kiếm thuật trong thời gian ngắn nhất.
Sau khi Tống Thư Hàng cúp máy thì bấm gọi cho Bạch Tôn Giả.
Nhưng mãi mà Bạch Tôn Giả vẫn không nghe máy.
Tống Thư Hàng thở dài, xem ra Bạch tiền bối đang học lái máy xúc đất high quá nên không thèm nghe máy luôn.
Lúc này Hòa thượng Tây đã làm thủ tục xuất viện xong.
Tống Thư Hàng bèn đỡ đệ tử Sở gia lên trên quyển pháp khí kim thư của Diệp Tư.
- Diệp ư, đến khu đại học Giang Nam tìm Thất Sinh Phù tiền bối trước đã, sau đó lại đến trường kế bên tìm Bạch tiền bối.
Tống Thư Hàng nói.
- Được rồi.
Diệp Tư đáp lại, bản mệnh kim thư bay đến chỗ khu đại học Giang Nam trước.
Trên đường đi, Tống Thư Hàng lại bấm gọi cho Bạch Tôn Giả thêm lần nữa, nhưng vẫn không có ai nghe máy.
- Không phải là Bạch tiền bối nhét điện thoại vào trong pháp bảo không gian rồi đấy chứ?
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Đúng lúc này, trong lòng Tống Thư Hàng chợt động, hắn quay đầu nhìn chỗ bên phải của mình.
Sau đó, hắn nhìn thấy Bạch Tôn Giả đang mỉm cười đạp không đi tới.
Lúc này Bạch Tôn Giả mặc một bộ quần áo đơn giản màu trắng, trên mặt còn đeo một chiếc kính râm lớn, trông có vẻ đang vui lắm.
Tống Thư Hàng vội gọi ngay:
- Bạch tiền bối! Hóa ra ngươi đã đến rồi.
Bạch Tôn Giả dừng lại, nhìn về phía Tống Thư Hàng một cái rồi chợt cười khẽ nói:
- Thư Hàng, sao ngươi phát hiện ra được ta thế?
- Hả???
Tống Thư Hàng cảm thấy khó hiểu, sau đó nói:
- Bạch tiền bối, điện thoại của ngài đâu? Ban nãy ta gọi cho ngài hai cuộc sao ngài không nghe máy thế?
- Hôm nay ta không mang theo điện thoại.
Bạch Tôn Giả mỉm cười nói:
- Tìm ta có việc gì à?
- Có việc gấp, không phải chúng ta đã nói ngày mai sẽ đi thăm dò cấm địa à... Bây giờ có kẻ tấn công dg, cướp mất kiếm quyết tổ truyền, muốn đến cấm địa kia trước chúng ta một bước!
Tống Thư Hàng nói ngay.
- Chậc, dám cướp đồ của chúng ta à, chán sống rồi chắc! Xử hết cả bọn luôn!
Bạch Tôn Giả siết nắm đấm nói:
- Bây giờ chúng ta đến cấm địa kia đi, nếu như ai dám giành trước thì cứ giết hết là được!
- Hôm nay Bạch tiền bối ngài khí phách thế.
Tống Thư Hàng nói:
- Nhưng chúng ta phải đến xem Sở gia trước cái đã, bọn họ bị người ta tấn công, chúng ta đến đó giúp họ xử đẹp đám người kia. Hơn nữa, nếu có thể gặp đực lão tổ Sở gia thì càng tốt, hắn biết rõ vị trí của cấm địa, còn từng đến đó nữa.
- Cũng được, chúng ta sẽ đến Sở gia ngay lập tức! Diệt gọn đám người tấn công Sở gia kia!
Bạch Tôn Giả nói tiếp.
- Đừng vội... Trước tiên chúng ta phải đưa vị tiểu hữu Sở gia này đến chỗ Thất Sinh Phù tiền bối, để xem có chữa hết thương thế trên người hắn được không, tránh để lại di chứng.
Tống Thư Hàng lại nói thêm.
- Ngươi lắm chuyện thế.
Bạch Tôn Giả nhếch môi nói:
- Không cần phiền toái thế đâu, để ta xem vết thương của hắn cái nào.
Bạch Tôn Giả ngồi xuống bên cạnh vị đệ tử Sở gia kia, hai mắt lóe sáng.
Một lúc sau, Bạch Tôn Giả lại nói:
- Vết thương vặt này thì dễ thôi ấy mà. Nhìn ta này.
Bạch Tôn Giả xắn tay áo lên, sau đó vươn ngón út của mình ra, chọt nhẹ một cái lên người của đệ tử Sở gia kia.
Chỉ chọt nhẹ một cái thôi chứ không thấy hắn dùng pháp thuật chữa trị gì.
Một khắc sau, toàn bị kiếm khí trong cơ thể của đệ tử Sở gia kia đã bị quét sạch. Đồng thời nội thương của hắn đang khôi phục với tốc độ cực nhanh.
Ba giây sau, đệ tử Sở gia đứng dậy, toàn thân đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất, giống như chưa từng bị thương bao giờ.
Không chỉ thế, đệ tử Sở gia cảm thấy cảnh giới đứng im đã lâu của mình ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá.
Hắn có cảm giác, chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian nữa là hắn có thể giải khai được đệ ngũ khiếu của nhất phẩm là khẩu khiếu, bước thêm chút nữa thì chính là cảnh giới dược long môn của nhất phẩm!
Đúng là đại nạn không chết tất có hậu phúc mà.
- Đa tạ ơn cứu chữa của Bạch tiền bối.
Đệ tử Sở gia cảm kích hành lễ với Bạch Tôn Giả.
- Không cần khách khí, tiện tay thôi ấy mà.
Bạch Tôn Giả đắc ý nói với Tống Thư Hàng:
- Được rồi, chữa xong rồi đấy. Chúng ta đến Sở gia thôi!
Hòa thượng Tây giơ ngón tay cái lên:
- Bạch tiền bối lợi hại quá!
- Đương nhiên rồi.
Bạch Tôn Giả hếch mũi đáp.
Tống Thư Hàng chớp mắt:
- Được rồi, chúng ta đến Sở gia trước cái đã. Nhưng Bạch tiền bối này, không phải ngài nói muốn dẫn theo một vài đạo hữu và thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 đi thám hiểm cấm địa kia à?
- Không cần đâu, thật ra mấy người chúng ta đến đó là đủ rồi. Những người khác thì chờ lần sau đưa đi cũng được.
Bạch Tôn Giả nói.
- Cũng được.
Tống Thư Hàng gật đầu, sau đó hắn nói với Hòa thượng Tây:
- Đại sư thì sao? Ngươi có muốn đến thám hiểm cấm địa đó với bọn ta không?
Hòa thượng Tây suy tư một lúc rồi lắc đầu nói:
- Tuy rằng ta rất muốn đi thám hiểm cấm địa với Tống thí chủ. Nhưng bần tăng còn chút việc riêng, chỉ có thể bỏ qua cơ hội này mà thôi.
Kế tiếp hắn phải về tông môn một chuyến. Hòa thượng Tây đã tấn chức cảnh giới nhị phẩm, xem như chính thức trở thành môn hạ của Vô Âm Tử. Cũng đến lúc phải quay về tông môn, thắp mệnh đăng của mình lên.
Nói xong thì Hòa thượng Tây đưa hai bản nhật ký của cao tăng khổ hạnh và Địa Tạng Độ Hồn Kinh cho Tống Thư Hàng.
Còn Tống Thư Hàng thì lấy một phần suối nguồn sự sống ra giao cho Hòa thượng Tây.
Vốn Tống Thư Hàng chỉ muốn mượn hai quyển này để xem thôi, nhưng cuối cùng Hòa thượng Tây dùng hai quyển này đổi lấy một phần suối nguồn sự sống của Tống Thư Hàng.
Hòa thượng Tây lấy suối nguồn sự sống này không phải cho chính mình, mà là cho sư phụ của hắn là Vô Âm Tử Đạo Nhân.