Tống Thư Hàng mở mắt ra, thân thể run lên nhè nhẹ, khí tức biến ảo khôn lường tản mác ra từ cơ thể hắn. Khí tức này hệt như khí tức khi thiên tài địa bảo xuất hiện trên thế gian vậy.
Mạch thứ tư Không Vương mạch của tam phẩm đã được khai thông.
Được linh lực ngũ phẩm của Diệp Tư giúp đỡ, được Suối Nguồn Sự Sống tưới tắm, thêm sự huyền diệu của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công cộng với hiệu quả từ Nho Gia Kim Cương Thân, Tống Thư Hàng khai thông mạch thứ tư cực kì thuận lợi.
Không Vương Mạch vừa thông, bước tiếp theo chính là nối liền bốn mạch, đúc thành Chiến Vương Chi Khu viên mãn, độ qua thiên kiếp và trở thành tu sĩ tứ phẩm, có thể ngự kiếm phi hành. Nếu không thể độ qua, thì tám phần kết quả chính là hóa thành tro bụi, thần diệt hình tan.
- Cảm thấy thế nào?
Diệp Tư cười hỏi.
- Tốt lắm, ta cảm thấy mình mà bùng nổ lực lượng trong bốn mạch Tinh Huy, Nguyệt Âm, Dương Viêm và Không Vương cùng lúc, thì dù đánh với tu sĩ tứ phẩm cũng được một trận ra trò.
Tống Thư Hàng nói.
Chỉ còn cách ngự kiếm phi hành có một bước nữa thôi.
Phải tấn thăng lên cảnh giới tứ phẩm, thì mới thực sự có thực lực để đứng trong giới tu sĩ này.
Cứ như là nằm mơ vậy. Tống Thư Hàng bỏ lỡ thời kì tu luyện hoàng kim, cứ tưởng với tư chất của mình thì phải tu luyện trên trăm năm mới tới được cảnh giới này cơ.
- Đến lúc về cấm địa rồi.
Tống Thư Hàng động ý niệm, chuẩn bị ra khỏi thế giới hạch tâm.
Đúng lúc này, có giọng nói vang lên ngay bên tai hắn:
- Nè Thư Hàng, có nghe thấy ta nói không?
Là giọng nói của Bạch tiền bối.
Tống Thư Hàng đáp:
- Bạch tiền bối, ta nghe thấy.
Bạch tiền bối đang dùng pháp thuật thiên lý truyền âm sao?
Thế nhưng… thiên lý truyền âm mà truyền xuyên qua không gian, vào thẳng thế giới hạch tâm của hắn được luôn à?
- Ngươi thăng cấp xong chưa?
Bạch tiền bối hỏi.
- Xong rồi Bạch tiền bối, vừa mới xong này.
Tống Thư Hàng đáp.
- Thế thì tốt, để ta kéo thẳng ngươi ra đây luôn. Tầng thứ nhất của cấm địa có vẻ hơi phiền với ngươi, nơi đó rét lắm, có lẽ ngươi không ngăn được, để ta kéo luôn lên tầng hai cho nhanh. Đúng rồi, để tước yêu Tiểu Thải lại trong thế giới hạch tâm đi. Lên tầng hai không biết có nguy hiểm gì không.
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng nhìn tước yêu Tiểu Thải đang ngâm nga Địa Tạng Độ Hồn kinh rồi gật đầu:
- Bạch tiền bối nói đúng lắm.
Sau đó…
Vèo một cái.
Tống Thư Hàng đã xuất hiện ngay bên cạnh Bạch Tôn Giả.
Tống Thư Hàng nhìn quanh bốn phía.
Dường như đây là một thế giới nhỏ cây cối xanh um, tràn đầy sức sống và hương vị mùa xuân.
- Đây chính là cấm địa sao?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Ừ, nói chính xác ra thì đây là tầng thứ hai của cấm địa. Đừng xem nhẹ nơi này, đâu đâu cũng tràn ngập nguy cơ đấy.
Bạch tiền bối nhắc nhở.
Tống Thư Hàng gật đầu. Đây chính là nơi khiến cho Lý Thiên Tố đạo trưởng phải phi xác đến chỗ hắn đấy, đương nhiên hắn không dám xem nhẹ rồi.
- À đúng rồi Bạch tiền bối, vị tu sĩ áo tím kia đâu?
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối đi theo tu sĩ áo tím vào cấm địa mà, sao giờ không thấy bóng dáng tu sĩ kia đâu nữa vậy?
- Ừ, ta vốn định để hắn dạo loanh quanh trong cấm địa này một lát xem hắn muốn tìm cái gì. Nhưng hắn vừa mới vào đến cấm địa thì đã quỳ rạp xuống đất bất động như hết pin. Ta đợi mãi chẳng thấy hắn đứng lên, thế là không nhịn được mà dỡ hắn ra rồi. Chậc, thành một đống linh kiện kia kìa.
Bạch tiền bối chỉ vào đống linh kiện cách đó không xa.
Tống Thư Hàng:
- …
Hắn nhớ rõ ràng tu sĩ áo tím kia là người cơ mà? Sao lại biến thành một đống linh kiện thế này?
Chẳng lẽ tên tu sĩ này cũng là người nhân tạo sao? Con rối người sống hả?
- Bạch tiền bối, người này có đứng lên được nữa không?
Diệp Tư thò đầu ra rồi tò mò hỏi.
- Ừm, chắc là được đấy, để ta mang hắn về nghiên cứu một chút thì nhất định là sẽ lắp lại được thôi.
Bạch tiền bối nói rất nghiêm trang.
Nói đoạn, hắn thu hết đống linh kiện vào pháp khí không gian.
Nói cách khác là bây giờ tạm thời không đứng lên được đâu.
- Thôi không nói cái này nữa, tu sĩ áo tím kia không thể dẫn đường cho chúng ta được rồi, để tiền bối ta đây dẫn các ngươi đi công phá cấm địa này đi.
Bạch tiền bối vỗ ngực nói.
Cam đoan sẽ nghiền nát hết thảy rồi quét sạch cái cấm địa này một phen.
- À đúng rồi, nói mới nhớ, Thư Hàng vội vàng muốn vào cấm địa này như thế là vì muốn tìm cái gì à?
Bạch tiền bối hỏi.
- Đúng vậy, ta muốn tìm cách chữa hàn bệnh của Lý Âm Trúc trong cấm địa này.
Tống Thư Hàng đáp.
- Hàn bệnh? Cụ thể là hàn bệnh thế nào?
Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng mỉm cười.
Nếu là Bạch Tôn Giả thật thì sẽ không quên việc này đâu. Giữa Bạch Tôn Giả và tán tu Lý Thiên Tố có một đoạn nhân quả, Bạch Tôn Giả cũng đã chính miệng hứa với tộc trưởng Sở gia là sẽ tìm cách chữa khỏi hàn bệnh cho Lý Âm Trúc rồi mà.
Thế nhưng Tống Thư Hàng vẫn giải thích:
- Hàn bệnh của Lý Âm Trúc lây từ cơ thể mẹ, khi bệnh phát thì trên người cô ấy sẽ tỏa ra một luồng khí lạnh rất lớn. Trước đó Lý đạo trưởng dùng các loại thiên tài địa bảo để khắc chế hàn bệnh của cô ấy, nhưng mà tháng trước bệnh chuyển biến xấu, hàn khí còn biến thành quan tài băng bao kín cô ấy luôn rồi.
- Thì ra là thế.
Bạch tiền bối nói.
Đúng là trong cấm địa này có thể có cách chữa hàn bệnh. Bởi vì người bố trí cấm địa đã diễn hóa pháp tắc hệ Hàn Băng đến mức tận cùng, thậm chí đã tới cảnh giới cực âm sinh dương, cực lạnh sinh ấm.
Trên thực tế, nguyên nhân khiến cho tán tu Lý Thiên Tố khẳng định trong cấm địa này có cách chữa khỏi hàn bệnh cho con gái hắn, là bởi hắn biết thân phận của chủ nhân cấm địa.
- Có hai cách để chữa khỏi hàn bệnh này. Một cách là dùng đan dược tiêu trừ tận gốc chứng hàn trong xương tủy, thế nhưng muốn luyện được đan dược này thì rất khó khăn. Cách thứ hai là tu luyện công pháp đặc biệt để tiêu hóa hàn độc trong cơ thể, hoặc là biến nó thành một phần của bản thân mình.
Bạch tiền bối lẩm bẩm:
- Cho nên nếu muốn tìm cách chữa hàn bệnh thì chúng ta tìm phòng luyện đan hoặc là nơi có công pháp truyền thừa trong cấm địa là được.
Dứt lời, Bạch tiền bối nói thêm:
- Ừm.. để ta xem xem. Thấy rồi, trong rừng có một cung điện, có lẽ trong đó có đan dược các thứ. Hi vọng là đan dược ở đó chưa hết đát. Đi theo ta.
- Đan dược mà cũng hết đát được á?
Tống Thư Hàng ngạc nhiên.
- Đương nhiên, nếu không cất giữ hẳn hoi thì dược hiệu của đan dược cũng sẽ tan đi, thậm chí có vài loại đan dược còn biến chất thành độc dược nữa kia.
Bạch tiền bối giải thích.
Thế là Bạch tiền bối đi trước mở đường, Tống Thư Hàng đi theo sau hắn.
Hai người đi được một trăm mét thì đột nhiên thấy trên gốc đại thụ đằng trước xuất hiện khuôn mặt sống động của một mỹ nhân.
Cây đại thụ này cực kì lộng lẫy, mỗi chiếc lá cây đều bảy màu rực rỡ, nhánh cây như lưu ly, vui mắt lại đẹp lòng.
- Hi hi hi, sau bao nhiêu năm lại có kẻ không biết sống chết dám xâm nhập nơi này ư? Đúng là tự tìm đường chết!
Cây đại thụ cười vang ma mị, vô số dây leo vươn ra đánh thẳng về phía Bạch tiền bối.
Không chỉ như thế, còn có gai nhọn từ dưới đất chui lên.
Gai nhọn chi chít ngàn vạn mũi như rừng rậm.
Tống Thư Hàng nhanh chóng nhảy lên, sau đó đạp chân trên hoa sen đen bước lên cao để tránh né gai nhọn trên mặt đất.
- Thư Hàng, ngươi nhát quá.
Bạch Tôn Giả trên mặt đất bật cười rồi nói.
Sau đó Bạch tiền bối vung tay một cái, một vòng kiếm khí bùng nổ từ cơ thể hắn. Kiếm khí quét qua nơi nào, gai nhọn nơi ấy đều bị san bằng.
Không dừng lại ở đó, cây đại thụ kia bị kiếm khí chém qua, nhánh cây gãy hết, chỉ còn lại mỗi cái thân trụi lủi.
Mặt người trên cây đại thụ ngây ra.
Bạch tiền bối tiến lên một bước rồi vươn tay ôm lấy thân cây nọ.
- Ngươi muốn làm gì? Muốn làm gì?
Mặt mỹ nhân trên thân cây kêu ré lên.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là thú cưng thứ tư của ta, đặt tên là Thụ Thụ nhé?
Bạch tiền bối nói.
- Gì cơ?
Mặt mỹ nhân trên cây đại thụ đần thối ra.
Ngay sau đó, Bạch tiền bối dồn lực lên cánh tay.
Cây đại thụ bảy màu lộng lẫy bị bứng tận gốc!
- Á á á á, đừng màaaaaa, đây là nhà của ta, ta không muốn rời khỏi đây đâu. Tiền bối, ta sai rồi, ta có mắt không tròng, xin ngài tha cho ta đi mà.
Mặt mỹ nhân trên cây đại thụ bảy màu cầu xin tha thứ.
- Thụ Thụ.
Bạch tiền bối nói.
Cây bảy màu:
-?
- Tên ngươi là Thụ Thụ.
Bạch tiền bối nhắc lại.
Cây đại thụ bảy màu lại ngu mặt ra, sau đó nó mới ngộ ra chân lý:
- Đúng vậy, đúng vậy, tiền bối, Thụ Thụ sai rồi, xin tiền bối tha cho Thụ Thụ đi mà.
Bạch tiền bối nở nụ cười rạng rỡ:
- Tốt lắm.
Hắn mỉm cười một cái, thiên địa đều biến sắc, bao nhiêu mị lực vốn phải khống chế đều bùng nổ.
Mặt mỹ nhân trên cây đại thụ bảy màu ngắm nhìn ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ nhắn hây hây đỏ.
- Nếu ngươi đã nhận cái tên này rồi thì ta phải thu nhận ngươi thôi. Nhà mới của ta đang trống trải, ngươi vào giữ nhà cho ta đi.
Bạch tiền bối nói.
Dứt lời, Bạch tiền bối vỗ tay một cái, cây mỹ nhân Thụ Thụ biến mất trong hư không, có lẽ đã bị nhét vào nhà mới của hắn luôn rồi.
- Xong rồi.
Bạch tiền bối vẫy tay với Tống Thư Hàng đang đạp trên hoa sen đen giữa không trung:
- Xuống đây đi theo ta nào, chúng ta đi tiếp thôi.
…
Sau khi đi tiếp một đoạn.
Mặt đất dưới chân Bạch tiền bối và Tống Thư Hàng bỗng biến thành một đầm lầy.
Sau đó, một con cá sấu xấu mù ngoi lên từ đầm lầy đó:
- Khẹc khẹc khẹc, không ngờ lại có kẻ xâm nhập vào được tận đây, thế nhưng dừng ở đây thôi, hôm nay các ngươi hãy làm điểm tâm của ta đi!