- Tiểu hữu có ánh mắt thật tinh tường, Điện Hàn Đông này đúng là một phần của Thiên Đình viễn cổ.
Một giọng nói trầm ổn vang lên, có người chậm rãi đi ra từ trong cung điện.
Đó một nam tử trung niên điềm đạm, trên người mặc đạo bạo giản dị, lưng đeo trường kiếm, tay cầm phất trần, nhìn qua rất giống thế ngoại cao nhân tu đạo thành công.
Tống Thư Hàng nhìn vị trung niên nam tử này, hắn vừa liếc mắt đã nhìn ra cảnh giới của đối phương, là cảnh giới nhị phẩm, hơn nữa hẳn là cảnh giới đan điền thứ năm Long Chưởng đan điền, dòng sông chân khí sau lưng nam tử trung niên chỉ mới ngưng tụ đến vị trí Long Chưởng.
Cảnh giới của người này mạnh hơn hòa thượng Tây một chút, ước chừng bằng với thực lực của đàn chủ lúc trước.
“Ta không nhìn lầm đấy chứ? Thực lực của đạo trưởng này chỉ mới tới cảnh giới nhị phẩm thôi sao?”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Đạo trưởng này thân là chủ nhân của cung điện trong cấm địa, thực lực thế này thì có vẻ hơi yếu... Chẳng lẽ đối phương đang ẩn giấu khí tức, áp chế thực lực thật sự xuống?
Giọng nói của Diệp tư truyền vào trong đầu Thư Hàng:
[Ta xem đối phương cũng chỉ có thực lực ở cảnh giới nhị phẩm đan điền thứ năm mà thôi, chắc là hắn đang áp chế khí tức và cảnh giới thật đấy...]
- Bần đạo là Sương Hàn Tử, là người canh điện đương nhiệm của Điện Hàn Đông. Không biết hai vị đạo hữu xưng hô thế nào?
Sương Hàn Tử thi lễ với Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả rồi nói.
Có câu không giơ tay đánh mặt người cười, cho nên Bạch tiền bối cũng không định ra tay.
- Ngươi cứ gọi ta là Bạch là được, nếu xưng hô... gọi ta là Bạch Tôn Giả cũng không sao.
Bạch tiền bối trả lời.
Bạch Tôn Giả? Ngươi gạt ai đấy, nếu một vị tôn giả có thể tả xung hữu đột, xông thẳng vào Điện Hàn Đông này thì ta sẽ chặt đầu mình xuống làm bóng cho ngươi đá.
Sương Hàn Tử co giật khóe miệng, nhưng vẫn cười gượng nói:
- Xin chào Bạch đạo hữu.
Tống Thư Hàng cũng nói:
- Đạo hữu có thể gọi ta là Thư Sơn Cư Sĩ.
Bạch tiền bối xoay đầu lại, tò mò hỏi:
- Ủa? Không phải là Bá Đao Tống Nhất sao?
- Không phải, hôm nay là thứ sáu.
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
- Ồ.
Mặc dù Bạch tiền bối nghe không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu một cái.
Sương Hàn Tử:
-...
Tên đạo hiệu thì liên quan gì tới chuyện hôm nay là thứ mấy chứ?
Sương Hàn Tử cố gắng giữ nụ cười của mình bình thường một chút:
- Nhìn Thư Sơn Cư Sĩ đạo hữu còn rất trẻ, không biết đạo hữu đã nhập đạo tu hành được bao lâu rồi?
Tống Thư Hàng cảm thấy khó hiểu, tại sao lại hỏi vấn đề này?
- Đạo hữu không cần lo lắng, ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, nếu không tiện trả lời thì cũng không sao cả.
Sương Hàn Tử cười nói.
- Có gì mà không tiện chứ.
Lúc này Bạch tiền bối cười nói:
- Thư Hàng tiểu hữu, chỉ là vấn đề nhỏ thôi mà, cứ nói cho Sương Hàn Tử đạo hữu biết đi.
Tống Thư Hàng:
- Thời gian tại hạ nhập đạo tu hành còn ngắn, tại hạ chỉ mới chính thức tiếp xúc với tu đạo, bắt đầu tu luyện vào ba tháng trước.
- Ba tháng?
Sương Hàn Tử ngẩn ra, nhìn Tống Thư Hàng với vẻ không dám tin.
- Tính ra thì cũng chừng ba tháng, nhưng tại hạ đã từng có kỳ ngộ, ở trong bí cảnh loại thời gian tu luyện một đoạn thời gian, tính luôn phần thời gian đó thì tại hạ cũng đã tu luyện được bốn tháng rồi.
Tống Thư Hàng nói.
- Vận khí của đạo hữu thật tốt.
Sương Hàn Tử cười to nói.
Sau đó Sương Hàn Tử đột nhiên bỏ đi bộ đạo bào giản dị, lộ ra bộ áo giáp loại hình chiến đấu ở bên trong:
- Điện Hàn Đông, ta muốn mở chức năng lôi đài 1vs1, chỉ định mục tiêu chiến đấu là vị Thư Sơn Cư Sĩ này. Mợ nó, bần đạo tu luyện hơn ba mươi năm, hôm nay đã đạt đến cảnh giới nhị phẩm đan điền thứ năm, muốn tra tấn một con gà giò chỉ mới tu luyện ba tháng như hắn thì dễ như chơi ấy mà!
Tống Thư Hàng:
-...
Bạch tiền bối:
-...
Diệp Tư:
-...
Thế này gọi là cháy nhà ra mặt chuột đó sao? Hóa ra vị Sương Hàn Tử đạo trường này hỏi nhiều vấn đề như vậy, mục đích thật ra là muốn thăm dò lai lịch của Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối sao? Rồi sau khi biết được Tống Thư Hàng chỉ mới tu luyện ba tháng, hắn lập tức hớn hở kéo Tống Thư Hàng lên lôi đài 1vs1, chuẩn bị ngược đãi Tống Thư Hàng một trận.
Nhưng tại sao hắn lại muốn ngược đãi Tống Thư Hàng? Hắn ngược đãi Tống Thư Hàng, bên cạnh còn có Bạch tiền bối đang đứng mà, hắn đánh thắng Bạch tiền bối sao?
- Sao vẫn luôn có người không hiểu đạo lý không tự tìm đường chết thì sẽ không chết vậy nhỉ?
Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói.
Trong khi đang lẩm bẩm, hắn bỗng cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, bị kéo thẳng lên trên lôi đài.
××××××××××××××××××××
Lôi đài 1vs1 mà Sương Hàn Tử nói là một không gian chiến đấu độc lập hoàn toàn khép kín, tương tự như không gian lôi đài độc lập mà lúc trước tà ma chuột hamster đã kéo Tống Thư Hàng vào.
Tống Thư Hàng và Sương Hàn Tử ở trong không gian chiến đấu.
Bạch tiền bối bị ngăn cách ở bên ngoài lôi đài, trở thành người xem chiến.
Tống Thư Hàng thở dài:
- Đạo hữu, sao ngươi phải khổ vậy chứ?
- Hết cách rồi, bần đạo cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Sương Hàn Tử thở dài nói:
- Bần đạo thân là thủ hộ giả của Điện Hàn Đông, ít nhất phải ngăn chặn được một tu sĩ xông vào cấm địa. Nếu như không làm được, thân phận thủ hộ giả của bần đạo sẽ bị tước mất, phải làm lại từ đầu từ vị trí khổ sai. Cho nên chỉ có thể nói vận khí của Thư Sơn Cư Sĩ đạo hữu không tốt mà thôi.
Tống Thư Hàng:
-...
Từ trong lời nói của Sương Hàn Tử, hắn cũng đã biết được nguyên nhân đại khái tại sao đối phương lại đột nhiên kéo hắn vào không gian lôi đài chiến đấu rồi.
Thế nhưng... vị Sương Hàn Tử này chỉ có cảnh giới nhị phẩm, sao lại lên làm thủ hộ giả của Điện Hàn Đông được hay thế nhỉ? Lẽ nào Điện Hàn Đông hết người rồi sao?
- Thư Sơn Cư Sĩ đạo hữu cũng đừng giẫy giụa. Mặc dù bần đạo có tư chất tầm thường, lại bỏ lỡ độ tuổi hoàng kim để tu luyện, khổ tu ba mươi năm mới chỉ đến cảnh giới nhị phẩm, nhưng muốn giải quyết một tu sĩ chỉ mới tu luyện ba tháng như tiểu hữu thì dư sức. Tiểu hữu, ngươi cứ đứng đó để bần đạo đánh một trận, chỉ cần một quyền đánh ngươi ngất xỉu thì bần đạo coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Sương Hàn Tử đề nghị.
- Sương Hàn Tử đạo hữu... Lúc ngươi bắt ta vào đây, ngươi có nhìn ra tu vi cảnh giới của ta không?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Tiểu hữu hỏi vậy là có ý gì?
Sương Hàn Tử nói.
- Được rồi... xem ra đạo hữu không nhìn ra cảnh giới của ta, nếu vậy thì ta cảm thấy mình nên giới thiệu linh quỷ của ta cho đạo hữu biết trước.
Tống Thư Hàng búng tay một cái.
Diệp Tư phối hợp từ trong cơ thể Tống Thư Hàng chui ra, cô kéo váy theo kiểu thục nữ chào Sương Hàn Tử, động tác này là cô mới học được trong ti vi trước đây không lâu.
Sương Hàn Tử nhìn Diệp Tư, chỉ cảm thấy trên người con linh quỷ này có linh lực dao động mạnh mẽ, mơ hồ tản mát ra khí tức kim đan.
- Linh quỷ Diệp Tư của ta có tu vi ở cảnh giới ngũ phẩm, linh hoàng kim đan hàng thật giá thật!
Tống Thư Hàng nói.
Sương Hàn Tử:
- Khỉ gió!
Một tên tu sĩ chỉ mới tu luyện ba tháng như ngươi, rốt cuộc làm sao có được một con linh quỷ đã đạt cảnh giới ngũ phẩm vậy hả?
Thế giới này đảo điên hết rồi!
Gian tình, trong này nhất định có gian tình!
- Thư Sơn Cư Sĩ đạo hữu, ngươi làm vậy là không đúng, cuộc chiến lôi đài giữa hai chúng ta là chuyện riêng tư. Đây là cuộc quyết đấu giữa ta và ngươi, sao có thể kéo quý cô linh quỷ của ngươi vào được chứ?
Sương Hàn Tử cắn răng nói.
Tống Thư Hàng:
- Linh quỷ và tu sĩ vốn là một thể, không tách rời nhau mà.
Sương Hàn Tử nghiến răng nghiến lợi:
- Không ngờ đạo hữu còn có thủ đoạn này... nhưng may là bần đạo cũng có thủ đoạn.
Nói xong, hắn đột nhiên lớn tiếng hô:
- Quy tắc lôi đài: Xin hãy mời linh quỷ trên lôi đài đi ra ngoài, trong cuộc chiến lôi đài lần này không cho phép vận dụng sức mạnh của linh quỷ!
Vèo
~~Diệp Tư cũng bị đưa xuống phía dưới lôi đài 1vs1, đứng ngay bên cạnh Bạch tiền bối.
- Lôi đài này còn có loại chức năng này nữa sao?
Bạch tiền bối nói.
Diệp Tư đứng dưới đài vừa cười vừa vẫy tay với Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng cố lên, ta không thể giúp ngươi rồi!
Tống Thư Hàng:
-...
...
Sương Hàn Tử:
- Bây giờ ngươi không còn linh quỷ nữa rồi.
- Ừ, thủ đoạn của đạo hữu thật cao minh, không biết ngươi có thể sử dụng loại quy tắc lôi đài này mấy lần?
Tống Thư Hàng hỏi.
Sương Hàn Tử bật cười đáp lại:
- Đạo hữu đoán thử xem.
- Không cần đoán, đạo hữu, mời!
Tống Thư Hàng rút bảo đao Bá Toái ra, chỉ thẳng vào Sương Hàn Tử.
Sương Hàn Tử chậm rãi rút trường kiếm sau lưng ra, trầm giọng nói:
- Kiếm này có tên là Hàn Ngoạt, dài một thước hai, là dùng cực hàn thiết thạch đúc thành...
Hắn còn chưa nói hết lời, Tống Thư Hàng đã xông lên.
Tống Thư Hàng thi triển Quân Tử Vạn Lý Hành, thân hình lúc ẩn lúc hiện, dùng tốc độ cực nhanh áp sát Sương Hàn Tử.
Cùng lúc đó, Tống Thư Hàng nhẹ nhàng xoay cổ tay.
Trên đao bỗng bùng lên ngọn lửa bốc cháy hừng hực, ngọn lửa màu trắng, nhiệt độ cực cao. Đây là Hỏa Diễm Đao dó Xích Tiêu Tử đạo trưởng truyền cho, Tống Thư Hàng định dùng một chiêu để kết thúc chiến đấu.
- Ngươi cũng là tu sĩ nhị phẩm ư?
Sương Hàn Tử cả kinh nói.
Tuy Hỏa Diễm Đao chỉ là đao pháp đại trà cấp nhập môn, nhưng muốn trên đao sinh ra ngọn lửa vậy thì chỉ có tu sĩ nhị phẩm mới có thể làm được.
- Ngươi đoán thử xem.
Tống Thư Hàng chém xuống một đao.
Đoán cái đầu người ấy, ngươi là một tên dối trá, lúc nãy nói chỉ mới tu luyện ba tháng thôi mà? Ba tháng mà có thể tu luyện tới cảnh giới nhị phẩm à? Ngươi tưởng ngươi là tiểu đệ được thiên đạo bảo kê sao!
Sương Hàn Tử nghiên răng, cầm trường kiếm quát lên:
- Băng Long Hao!
Băng Long Hao là kiếm pháp công thủ nhất thể mà hắn luyện được, một kiếm chém ra, khí lạnh trên thân kiếm phối hợp với chân khí hàn băng của hắn có thể ngưng tụ ra một con rồng băng trông rất sống động.
Con rồng băng này khi lui thì có thể thủ, khi tiến thì có thể công, vượt xa loại đao pháp đại trà như Hỏa Diễm Đao.
Cho dù tên dối trá này cũng là tu sĩ nhị phẩm, nhưng Hỏa Diễm Đao đại trà của hắn chắc chắn sẽ bị Băng Long Hao của mình nuốt...
Sương Hàn Tử còn chưa nghĩ xong, rồng băng ngưng tụ trên thân kiếm đã biến mất.
Rồng băng sống động như thật chỉ mới xuất hiện, vừa gặp đao khí của Hỏa diễm Đao đã tan thành nước chủ trong nháy mắt, giống như bông tuyết dưới ánh mặt trời chói chang vậy.
Rồng băng biến thành rồng nước... Sau đó rồng nước lại mất khống chế, trút ào ào xuống đầy đất.
Mà lúc này, uy thế của Hỏa Diễm Đao vẫn không giảm, chém mạnh xuống.
Keng!
Hỏa Diễm Đao chém lên thân kiếm Hàn Ngoạt, hai thanh thần binh phát ra tiếng va chạm khiến người ta ê cả răng.
Sương Hàn Tử cảm thấy cánh tay mình tê rần, mất hết cảm giác.
Khí lực của đối phương thật lớn.
Không chỉ như vậy, đao khí của Hỏa Diễm Đao còn không ngừng thiêu đốt Hàn Ngoạt. May là Hàn Ngoạt cũng là một thanh thần binh, chứ nếu không thì ắt hẳn đã bị hủy dưới chiêu này rồi.
Sương Hàn Tử thầm kêu không ổn, Hỏa Diễm Đao của đối phương hiển nhiên không phải là loại đại trà thường thấy.
- Pháp thuật ba đầu sáu tay!
Lúc này, Tống Thư Hàng lại hô lên.
Pháp thuật ba đầu sáu tay? Thiếu niên này còn biết cả loại pháp thuật này nữa sao?