Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 994: Uống Cạn Chén Nước Sông Hằng, Kiếp Sau Vẫn Là Người Ấn Độ



Là thiên kiếp sao? Rốt cuộc thiên kiếp hiện đại hóa loại hình hoàn toàn tự động tới rồi sao?

Đây chính là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tống Thư Hàng.

Gần đây chuyện mà hắn nghĩ đến nhiều nhất chính là thiên kiếp hiện đại hóa có thể giáng xuống đầu hắn bất cứ lúc nào. Cho nên lúc hắn vừa nhìn thấy ống pháo, trong đầu lập tức nghĩ đến thiên kiếp.

Nhưng ngay sau đó hắn chợt tỉnh hồn, ống pháo này không thể nào là thiên kiếp được, có thiên kiếp tam tấn tứ phẩm nhà ai lại chui từ trong đường ngầm không gian ra chứ? Nếu thiên kiếp tam tấn tứ bá đạo thế này thì tu sĩ đã chết sạch từ lâu rồi.

Vả lại thực lực của hắn còn cách một đoạn nữa mới đến lúc độ kiếp.

Cho nên... lẽ nào là ai đó mang đại pháo tới sao?

Lúc này ống đại pháo đã hoàn toàn chui ra khỏi đường ngầm không gian, sau đó đại pháo nhẹ nhàng rơi xuống đất, không hề phát ra tiếng động nào.

Tiếp đó, Bạch tiền bối mặc áo ngủ màu xanh lam vừa ngáp vừ chui từ trong đường ngầm không gian ra ngoài.

- Ô, chào buổi sáng, Tống Thư Hàng.

Bạch tiền bối lên tiếng chào hỏi.

- Đã rạng sáng rồi thưa Bạch tiền bối.

Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vị Bạch tiền bối trước mắt, trong lòng yên lặng thêm vào một chữ “two”.

Bạch Tôn Giả vẫn đang ở trong sân chế biến thức ăn linh thú với Diệp Tư, vậy người trước mắt mới xuyên không gian đến đây đương nhiên là Bạch tiền bối two, hoặc là nói, có thể là phân thân mà Bạch tiền bối two đã dùng pháp thuật nào đó hiển hóa ra.

- Ồ? Qua lâu vậy rồi sao?

Bạch tiền bối two ngượng ngùng cười trừ hai tiếng, sau đó hắn chỉ vào ống đại pháo ở bên cạnh:

- À, trước đó có hứa là sẽ tặng đồ cho ngươi, giờ ta mang tới rồi đây. Thần vũ ra oai tung hoành thiên hạ... gì gì nữa đó... Tử mẫu pháo gặp thần giết thần. Đây là mẫu pháo, còn tử pháo thì lần sau lại mang tới cho ngươi, dù sao bây giờ thực lực của người còn yếu, không đủ sức bắn cả tử mẫu pháo cùng lúc. Ưm... nhưng mà cho dù chỉ có mẫu pháo thì uy lực cũng rất mạnh, một phát quét tan kẻ địch tuyệt đối không thành vấn đề.

- Tặng ta?

Tống Thư Hàng nhìn em hàng khủng bên cạnh.

Tống Thư Hàng đã được tận mắt chứng kiến uy lực của Diệt Thần Pháo, không thẹn với cái tên Diệt Thần Pháo.

Mặc dù hắn biết đại pháo nằm trong tay hắn sẽ không phát huy ra uy lực nghịch thiên giống như khi nằm trong tay Bạch tiền bối two, hơn nữa tiêu hao nhất định rất lớn, nhưng chỉ cần bây giờ Tống Thư Hàng có thể khởi động Diệt Thần Pháo, thứ này lập tức trở thành pháp khí có lực công kích mạnh nhất mà hắn có.

- Ừ, hứa tặng cho ngươi thì chắc chắn là tặng cho ngươi rồi, loại Diệt Thần Pháo thế này ta sưu tập được những mấy bộ.

Bạch tiền bối two ngồi vào mép giường của Tống Thư Hàng, thấy trên đầu gường có một gói thức ăn nhỏ bèn tiện tay mở nó ra:

- Đây là cái gì? Thơm quá, có ăn được không?

Không chờ Tống Thư Hàng trả lời, hắn đã lấy ra một miếng nhét vào trong miệng:

- Ừ, ăn rất ngon. Thứ này tên là gì? Bán ở đâu vậy?

Tống Thư Hàng nhìn gói thức ăn trong tay Bạch tiền bối two, khóe mắt giật mấy cái.

Nếu hắn nhìn không lầm thì cái gói kia chính là thức ăn linh thú nhất phẩm thông dụng do Bạch Tôn Giả và Diệp Tư chế ra, hơn nữa còn là phiên bản thất bại lần trước, chỉ cho mỗi Cách Đấu Thú chuột túi nếm qua. Sau khi Cách Đấu Thú chuột túi ăn xong, vóc người của nó bắt đầu to ra.

- Bạch tiền bối...

Tống Thư Hàng há miệng định nói cho đối phương biết đây là thức ăn linh thú, nhưng hắn thấy Bạch tiền bối two ăn hết miếng này đến miếng khác, miệng nhai chóp chép có vẻ rất ngon lành, đột nhiên hắn không biết nên mở miệng thế nào.

Hắn cảm giác bây giờ mà nói ra sự thật thì sẽ lúng túng lắm.

Lúc này Tống Thư Hàng bất giác nghĩ tới một câu chuyện.

Chuyện kể rằng ngày xửa ngay xưa, nữ hoàng nước Anh Victoria tiếp kiến sứ thần đến từ Ấn Độ, trong hoàng cung mở tiệc chiêu đãi sứ thần từ xa đến.

Mọi người ăn uống rất vui vẻ.

Sau khi mọi người ăn xong, người hầu lại bưng lên một ly nước đặt ở trước mặt từng người.

Nghe nói dựa theo lễ nghi của hoàng gia Anh, thật ra ly nước này không phải dùng để uống, mà là cho mọi người dùng để rửa tay sau khi dùng bữa.

Nhưng sứ thần Ấn Độ lại không biết chuyện này, hắn uống một hơi hết sạch ly nước, còn khen nước này thật ngọt thật ngon miệng. Người Ấn Độ uống nước rất phóng khoáng, bời vì ở nước họ có câu uống cạn chén nước sông Hằng, kiếp sau vẫn là người Ấn Độ.

Hành động của sứ thần Ấn Độ khiến các quý tộc và đại thần nước Anh sửng sốt đến ngây người. Bọn họ muốn nói cho sứ thần biết ly nước này là dùng để rửa tay, chứ không phải dùng để uống. Nhưng lại cảm thấy nếu nói cho sứ thần biết thì lại không tốt, vì vậy nhất thời cả bàn đều trở nên yên tĩnh.

Hiện tại Tống Thư Hàng cũng rơi vào trường hợp tương tự.

Nếu nói cho Bạch tiền bối two đây là thức ăn linh thú, hắn cảm thấy chẳng ổn chút nào cả.

Vì vậy Tống Thư Hàng cắn răng nói:

- Khụ, thứ này là đồ tự chế, chỗ khác không có bán.

- Tự chế? Tiếc quá vậy, ta còn định mua một ít.

Bạch tiền bối two tiếc nuối nói.

- Ha ha, nếu Bạch tiền bối ngài thích vậy gói... quà vặt này tặng cho ngài luôn đấy.

Tống Thư Hàng cố nặn ra một nụ cười.

Gói thức ăn linh thú này là sản phẩm thất bại của Bạch Tôn Giả, giữ lại cũng vô dụng.

Nếu Bạch tiền bối two thích thì cứ tặng cho hắn cũng chẳng sao. Dù gì Bạch tiền bối two mạnh như vậy, thức ăn linh thú biến dị cỡ này cũng không gây tổn thương được gì cho hắn.

- Được rồi, vậy ta không khách khí đâu nhé.

Bạch tiền bối two cất gói thức ăn linh thú vào.

Nhưng mới cất được một nửa, hắn lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.

- À, ta lấy hết thế này thì cũng không hay cho lắm, dù sao đây cũng là quà vặt của ngươi mà. Thôi thì mỗi người một nửa đi, ta lấy một nửa là được rồi.

Dứt lời, Bạch tiền bối two đổ ra nửa gói thức ăn linh thú, trả lại cho Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng yên lặng nhận lấy nửa gói thức ăn linh thú, mà phải nói là thứ này thơm thật đấy. Lúc Bạch tiền bối và Diệp Tư ở trong phòng bếp chế biến thức ăn linh thú, Tống Thư Hàng vừa ngửi được mùi thơm đã chảy một miệng nước miếng.

- Đúng rồi, sau đó tên người khổng lồ nham thạch kia thế nào? Ta đánh một hồi thì dùng hết năng lượng, lúc đó chỉ đành phải biến mất. Nghĩ lại cảm thấy thật có lỗi, cũng may nhìn ngươi thế này hẳn là không bị thương gì, ta cũng yên tâm hơn.

Bạch tiền bối two nói.

- Sau đó... ta tìm cách dụ người khổng lồ nham thạch cho nổ tung hang ổ của cầu kim loại chúa tể Cửu U, sau đó tên khổng lồ nham thạch kia bị cầu kim loại bắt đi mất.

Tống Thư Hàng trả lời.

- A?

Bạch tiền bối two ngẩn người, sau đó hắn cười to:

- Thư Hàng tiểu hữu, làm tốt lắm!

Tống Thư Hàng cũng bật cười. Thật ra lúc đó suýt nữa hắn cũng tiêu đời, may mà thế giới hạch tâm phát huy tác dụng, kịp thời cứu hắn.

- Ủa, Thư Hàng, ngươi không ăn à?

Bạch tiền bối two đột nhiên tò mò nhìn Tống Thư Hàng.

- Ha ha, à... bụng ta hơi no.

Tống Thư Hàng vừa nói vừa đưa tay cầm một miếng thức ăn linh thú lên.

Thức ăn linh thú này nhìn rất giống thịt bò khô, hắn vừa cầm lên, mùi thơm đã xông vào mũi.

Trong đầu Tống Thư Hàng lại nhớ tới phần sau của câu chuyện về nữ hoàng Victoria.

Trong lúc các đại thần không biết phải làm thế nào, nữ hoàng Victoria quyết đoán bưng ly nước rửa tay trước mặt mình lên, uống một hơi cạn sạch. Vì có phần quyết đoán này nên bà mới là nữ hoàng, còn bề tôi bên dưới chỉ là thần dân. Không có phần quyết đoán này, làm sao lên làm người trị vì đất nước được?

Sau khi thấy một màn này, các quý tộc và đại thần khác lập tức hiểu được dụng ý của nữ hoàng, vì vậy bọn họ lần lượt nâng ly nước rửa tay trước mặt sảng khoái uống cạn.

Sau này, khi sứ thần Ấn Độ biết được chuyện này thì vô cùng nể phục sự thông minh tài trí của nữ hoàng. Nữ hoàng dùng cách này yên lặng giữ gìn tôn nghiêm cho sứ thần, thiết lập tình hữu nghị sâu sắc giữa người Anh và người Ấn Độ.

Nữ hoàng cũng đã uống ly nước rửa tay kia, cho nên... có phải hắn cũng nên ăn phần thức ăn cho chó này để thiết lập tình hữu nghị với Bạch tiền bối two không?

Sau khi suy nghĩ một hồi... Tống Thư Hàng cảm thấy vẫn là thôi đi.

Loại thức ăn linh thú này không thể ăn lung tung, đặc biệt là sản phẩm thất bại do Bạch Tôn Giả và Diệp Tư chế biến ra, nói không chừng có tác dụng phụ gì đó thì sao.

Mặc dù Bạch tiền bối two ăn nhiều như vậy, đến giờ vẫn không thấy có tác dụng phụ gì cả, nhưng thực lực của Tống Thư Hàng không so được với Bạch tiền bối two.

Bạch tiền bối two ăn không sao, không có nghĩa là hắn ăn vào cũng không sao.

Tống Thư Hàng cũng không muốn biến thành Hàng khổng lồ đâu.

Trước đây không lâu, do hắn uống Long Ma Dược Tề quá liều, dáng người bỗng biến thành Hulk, hành động chẳng được tự nhiên gì cả.

Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng âm thầm thu hồi miếng thức ăn linh thú.

À đúng rồi... Bạch tiền bối two xuyên không gian xuất hiện ngay trong phòng hắn thế này, động tĩnh hẳn là không nhỏ, nhưng hình như Diệp Tư và Bạch Tôn Giả dưới lầu lại không hề phát hiện ra điều bất thường trong phòng hắn thì phải?

Lẽ nào là do thực lực của Bạch tiền bối two quá mạnh mẽ, ngăn cách cảm ứng của Bạch Tôn Giả và Diệp Tư?

...

- Đúng rồi, sau đó chuyến thăm dò cấm địa của các ngươi thế nào?

Bạch tiền bối two dò hỏi.

- Sau đó ta đánh bậy đánh bạ, vô tình làm Thiên Đình viễn cổ Bắc Phương Đại Đế đồng thời cũng là chủ nhân của cấm địa sống lại, thế là chuyến thăm dò cấm địa chấm dứt tại đây.

Tống Thư Hàng đáp:

- Nhưng Bắc Phương Đại Đế đã đồng ý giúp ta mở lò luyện đan, còn tặng ta một bộ công pháp phụ trợ, có hai thứ này thì hàn chứng trên người Âm Trúc được chữa trị rồi.

- Ừ, đạt được mục là tốt rồi. Tiếc thật, lần trước ta vẫn chưa chơi đã.

Bạch tiền bối two tiếc nuối nói:

- Thế hôm nay có chuyện gì thú vị không?

Sau khi suy nghĩ một chút, Tống Thư Hàng bèn nói:

- Đến trưa hôm nay ta mới rời giường, chuyện thú vị ấy hả... Sau đó ta đi theo Hằng Hỏa Chân Quân, tiếp nhận mấy động thiên phúc địa mà Nho gia tặng cho ta, trong đó có thật nhiều nơi đều là mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ.

Trước đó hắn còn định tranh thủ thời gian đi đến mấy động thiên phúc địa kia, xem thử có thể thu mười mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ vào trong thế giới hạch tâm hay không. Bây giờ nếu Bạch tiền bối two chịu ra tay tương trợ, vậy việc thu mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ vào trong thế giới hạch tâm đơn giản hơn nhiều rồi.

Với tính cách của Bạch tiền bối two, chắc hẳn ngài ấy sẽ không tham mấy mảnh vỡ nhỏ trong tay hắn. Cho dù Bạch tiền bối two có nhìn trúng mấy mảnh vỡ Thiên Đình trong tay hắn, ngài ấy cũng sẽ dùng thứ gì đó đồng giá tới trao đổi với hắn.

- Mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ? Nho gia ra tay hào phóng đấy.

Bạch tiền bối two cười nói.

- Thật ra lúc nhìn thấy những mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ đó, ta chợt nghĩ không biết có thể thu những mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ này vào trong thế giới hạch tâm của ta không? Giống như lúc chúng ta chuyển Điện Hàn Đông vào ấy, chuyển chúng vào trong thế giới hạch tâm, mở rộng thế giới hạch tâm ra. Nhưng lúc đó ta vẫn không có thời gian thử nghiệm.

Tống Thư Hàng nói:

- Hơn nữa mấy mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ kia rất lớn, mỗi một mảnh đều có diện tích chừng mấy chục ngàn thước vuông. Nếu như không thu nhỏ chúng lại, ta cũng không biết có thể mang chúng vào thế giới hạch tâm không nữa.

- Chuyện này đơn giản mà, ngươi biết linh thú nhất thốn chỉ xà không? Túi thu nhỏ một tấc trên người ngươi chính là dùng da của loại linh thú này chế tạo thành.

Bạch tiền bối two nói.

- Ừ, ta có nghe nói qua loại nhất thốn chỉ xà này, nhưng lại không có ấn tượng cụ thể.

Tống Thư Hàng đáp.

Đến tận bây giờ, ký ức trên đảo thần bí ngày trước vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

Ngoài ra hắn nhớ Vũ Nhu Tử đã từng nói qua, do kích thước của nhất thốn chỉ xà rất nhỏ, cho nên mặc dù chúng có thiên phú nghịch thiên là thu nhỏ sự vật, nhưng vật thể mà chúng có thể thu nhỏ lại có hạn chế về thể tích. Thường thì nhất thốn chỉ xà chỉ có thể thu nhỏ những vật thể có kích cỡ bằng con voi, một số ít nhất thốn chỉ xà cũng có thể thu nhỏ những vật thể lớn hơn một chút.

Nhưng còn vật thể to mấy chục ngàn thước vuông, nhất thốn chỉ xà cũng bó tay.

- Ta nhớ trong thế giới Cửu U có một loại sinh vật cùng họ với nhất thốn chỉ xà, có điều phẩm cấp cao hơn nhất thốn chỉ xà. Nếu như chúng nó ra tay, hẳn là có thể thu nhỏ mấy mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ trong tay ngươi tới trình độ nhất định. Ngươi chờ ta, ta đi bắt thứ đó tới.

Bạch tiền bối two cười nói.

Dứt lời, hắn vung tay mở khe nứt không gian ra rồi chui vào, chớp mắt đã biến mất tăm.

Tống Thư Hàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn miếng thức ăn linh thú trong tay:

- Cảm thấy thật có lỗi với Bạch tiền bối two.

Nhưng thức ăn linh thú mà Bạch Tôn Giả luyện chế thất bại thơm quá đi mất.

Mùi thơm này cũng giống như mùi thơm của hoa sen do năng lực Thiệt Trán Liên Hoa của hắn biến ra, vừa ngửi thấy đã cảm thấy thèm ăn rồi, nước miếng cũng tiết ra đầy miệng.

- Không được không được.

Tống Thư Hàng thu hồi đống thức ăn linh thú kia, sau đó móc ra một viên ích cốc đan ăn vào, ức chế cơn đói bụng của mình.

××××××××××××××××××××

Ước chừng một phút sau, bên cạnh Tống Thư Hàng lại xuất hiện một khe nứt không gian.

Sau đó Bạch tiền bối two chui nửa người ra:

- Ta bắt nhất thốn tà long tới rồi này, nhưng khí tức trên người tên này quá nồng, không thể trực tiếp mang tới trong phòng ngươi được, vậy nên bây giờ chúng ta đi thẳng tới động thiên phúc địa của ngươi luôn. Ngươi có tọa độ không?

- Có.

Tống Thư Hàng quẹt mở điện thoại di động, mở bản đồ tìm ra vị trí của động thiên phúc địa thứu nhất, mảnh vỡ Hạ Cung.

- Được rồi, ta biết tọa độ đại khái rồi, chúng ta đi thôi!

Bạch tiền bối two kéo Tống Thư Hàng, mang hắn vào trong cổng không gian.

Ngay sau khi Tống Thư Hàng bị mang đi, trên giường bỗng xuất hiện một con chuột hamster nhỏ.

Chuột hamster móc ra một cái vòng tròn rồi đeo vào trên người mình, chớp mắt nó đã biến thành hình dáng của Tống Thư Hàng.

- Tên Tống Thư Hàng đáng ghét, không ngờ lại dùng mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ để dụ dỗ chủ nhân của ta.

Chuột hamster nghiến răng nói.

Sau khi hóa thành hình dáng của Tống Thư Hàng, chuột hamster chui vào trong chăn, co lại thành một cục.

Hiện tại nó đang nghiêm túc cân nhắc một chuyện, có nên tè đầy giường của tên Tống Thư Hàng kia không nhỉ?

...

Động thiên phúc địa thứ nhất, bên trong Hạ Cung.

Tống Thư Hàng sử dụng quyền hạn của chủ nhân, mang Bạch tiền bối two tiến vào trong Hạ Cung.

- Quảng trường này chính là động thiên phúc địa của ngươi đó hả? Hạ cung đâu?

Bạch tiền bối two tò mò hỏi.

- Ặc, chỉ còn lại tấm bia đá thôi à.

Tống Thư Hàng chỉ vào tấm bia đá kia nói.

- Ha ha, Hạ Cung này thảm quá, thảm hơn Điện Hàn Đông của Bắc Phương Đại Đế gấp mấy lần.

Dứt lời, Bạch tiền bối two đưa tay quơ một trảo trong hư không, một con hắc long bị hắn bắt ra:

- Dậy đi, đừng ngủ nữa! Ngươi dùng hắc long luyện giới pháp, thu nhỏ mảnh vỡ này lại cho ta.