Tả Mạc mở mắt ra, thong thả tỉnh lại, hắn tỉnh lại phản ứng đầu tiên là, thật đau! Xương cốt toàn thân cốt như rời khung, hơi chút động đậy, đau tận xương tủy. Hắn lập tức thành thật, không động đậy.
Mùi dược quen thuộc chui vào trong mũi, hắn lập tức nhận ra đây là đâu.
Ai, thật là số khổ. Hình như mình cứ tham gia một vòng đấu, là một lần tiến vào Hành Phương viện, xem ra lần này mình bị thương không nhẹ.
"Khái, sư đệ, đệ tỉnh rồi."
Hốt nhiên bên phải truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Đại sư huynh? Tả Mạc không kìm được chuyển động cổ, nhìn sang bên phải, mới vừa động, hắn không khỏi tê hít một hơi lãnh khí, thật đau!
Hắn gian nan vô cùng quay mặt qua, nhưng hắn nhìn đến đại sư huynh nơi không xa bên phải trên một cái giường khác, tức thì rất kinh ngạc.
Một kẻ toàn thân quấn đầy vải băng, chỉ lộ ra một đôi mắt ở ngoài nằm trên giường.
"Đại sư huynh, là huynh ư?" Tả Mạc hơi không chắc chắn hỏi. Gã được bọc như cái bánh ú này, thật là đại sư huynh dũng mãnh vô địch?
"Ừm." Người trong cuộn băng ứng thanh, đích xác là đại sư huynh, hắn nói: "Đệ hôn mê lâu nhất, chúng ta đều rất lo cho đệ."
"Đại sư huynh, ai làm huynh thương thành dạng này?" Tả Mạc không tin hỏi.
"A a, cùng Cổ Dung Bình đánh một trận, bị hắn đánh thành dạng này." Vi Thắng ngữ điệu nhẹ nhàng.
Tả Mạc hơi không tin: "Cái thằng mặt trắng ấy không lợi hại như vậy chứ!"
"Nó cũng không khá hơn đâu." Vi Thắng cười cười: "Cuối cùng bị ta một hơi gọt mười hai kiếm."
Tả Mạc nghe lời toát mồ hôi, gọt mười hai kiếm... Dẫu tiểu bạch diện kia là củ cải, cũng phải bị gọt thành tăm xỉa răng. Nhưng hắn cảm thấy, thế mới đúng, trong đồng bối, sao có người có thể đánh đại sư huynh đến không sức hoàn thủ?
Tuy Vi Thắng là đại sư huynh kính yêu của Tả Mạc, nhưng thấy hình dạng đại sư huynh so với mình còn thê thảm, hắn vốn bởi vì thụ thương mà tâm tình thấp kém tức thì tốt hơn rất nhiều.
Huynh đệ chung hoạn nạn a...
Đột nhiên, Vi Thắng đột nhiên hướng phía Tả Mạc hô lên: "La sư đệ, hôm nay tốt hơn chưa?"
Tả Mạc vô thức xoay mặt qua bên trái.
Bên trái hắn còn có một cái giường, La Ly nằm trên, tuy không khoa trương như đại sư huynh, nhưng thần sắc mệt nhọc, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn là biết đã bị trọng thương.
Huynh đệ chung hoạn nạn hóa ra không chỉ một... Tả Mạc sững tại đương trường.
La Ly nhìn Tả Mạc, trên mặt có chút mất tự nhiên. Tả Mạc mạnh nhớ lại, đả thương La Ly, hình như là mình. Trạng thái huyền diệu kia đã tan biến, nhưng lúc đó đã phát sinh cái gì, Tả Mạc nhớ rất rõ ràng.
Nếu khuôn mặt Tả Mạc có thể động, vẻ mặt hắn lúc này nhất định sẽ rất không tự nhiên.
Do lúc đó ở trong trạng thái kỳ đặc, hắn là không thêm không bớt phát huy vượt quá trình độ. Nếu hiện tại dẫu hắn khỏi hẳn khôi phục, lần nữa bố trí Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con, một kích Nguyệt minh băng âm kia, dẫu hắn phát động mười lần không chắc có thể thành công một lần. (kỳ đặc: kỳ lạ đặc biệt)
"Sư huynh có khá hơn không?" La Ly tránh ánh mắt Tả Mạc, hỏi Vi Thắng. Tâm thái hiện nay của hắn tốt hơn trước kia rất nhiều, tuy Vi Thắng đã từng là kiếm bộc của hắn, nhưng hiện nay lại là đại sư huynh Vô Không kiếm môn.
Thực lực cao, thì địa vị cao, quy củ bản môn trước nay là thế.
Mà thực lực Vi Thắng sư huynh, hiện nay Vô Không kiếm môn trên dưới, không ai dám nghi ngờ. Đối mặt Tả Mạc lòng La Ly còn có mấy phần tranh thắng, đối mặt Vi Thắng, tâm phục khẩu phục.
"Tốt hơn nhiều." Vi Thắng ngữ khí không chút nào giống bệnh nhân trọng thương, lạc quan khoát đạt: "Chắc là thêm đoạn thời gian, là có thể khỏi hẳn."
Thương thế ba người đều khá nghiêm trọng, nằm trên giường không thể động đậy.
Tả Mạc cùng La Ly lúc bắt đầu là cảm giác có ngăn cách, nhưng hiện tại cũng tính là cùng hoạn nạn, dần dần quan hệ có chút hòa hợp, đến về sau, càng nói càng hợp. Tả Mạc trước kia vẫn không ưa La Ly, giờ tiếp xúc hơn, mới phát hiện La Ly tịnh không ác liệt như trong tưởng tượng. Ngược lại, tuy có vài lúc không tự chủ mà lộ ra một chút kiêu ngạo trong xương cốt, nhưng tính tình thẳng thắn, không làm bộ, là người tính tình thành thật.
Hai người đánh nhau hai lần, hai lần đều lưỡng bại câu thương, từ mạt nào đó mà nói, cũng có thể coi là giao tình từ đánh nhau mà ra.
Hai người đối với thực lực lẫn nhau đều khá bội phục.
La Ly đối với Tả Mạc tự không cần nói, hiện Tả Mạc đã sớm một trong những nhân vật nóng bỏng nhất của Đông Phù. Hắn cuối cùng lấy một địch năm, tại Đông Phù truyền là thần hồ kỳ thần. Lấy một địch năm mọi người không thấy được, nhưng cái hoosto khủng bố ở Tùng Đào các kia, lại là thứ mỗi người đều thấy rất rõ ràng.
Tả Mạc biết chính mình có mấy cân mấy lượng, mỗi lần đại sư huynh cùng La Ly nói đến chuyện này, tâm lý hắn đều là ngượng ngùng một trận. Mà hắn xem ra, thực lực của La Ly phải mạnh hơn mình nhiều.
Đột nhiên nghĩ đến việc này, Tả Mạc không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Sư huynh, ngày đó đệ thấy trước mặt huynh như có một nữ nhân, đó là ai vậy?"
La Ly tức thì hơi ngại ngùng, ấp úng nói: "Đó là kiếm linh của ta."
"Nguyên lai sư đệ đi con đường hóa linh." Vi Thắng hốt nhiên đại ngộ, thấy Tả Mạc tựa hồ khó hiểu, lại nghĩ đến thằng này không lo chính nghiệp, bèn tận tình giải thích nói: "Pháp môn tu kiếm rất nhiều, thiên kỳ bách quái, không chỗ không có. Kiếm linh là một chủng trong đó, hướng đến là dưỡng dục kiếm ý, nặn thể thành linh. Chẳng qua.. "
Hắn không nhịn đánh giá La Ly hai mắt: "Không nhìn ra được, tình cảm của La sư đệ lại tinh tế đến vậy." Thấy Tả Mạc vẫn khó hiểu, cười nói: "Người tu kiếm linh, Phần lớn tình cảm tinh tế, mới lấy tình nhập kiếm. Khi kiếm linh thành sơ hình, phải lấy tâm niệm mà dẫn, kiếm linh mới có thể dần dần thành hình."
Tả Mạc lúc này mới hoảng nhiên đại ngộ, La Ly tức thì ngượng đến mặt đỏ bừng.
"Bản môn đến cùng là môn phái kiếm tu, kiếm quyết của sư đệ ngàn vạn lần không được hoang phế." Vi Thắng nói với Tả Mạc.
"Dạ dạ dạ." Tả Mạc lòng không yên ứng đối, đột nhiên nghĩ đến thứ nói lời bái biệt với mình là ngọc giản Côn Luân, không khỏi hỏi: "Hội đấu kiếm lần này, danh bậc đã có chưa? Ai tiến top10?"
Vi Thắng lắc đầu: "Chúng ta đều thương thành bộ dáng này, nào biết tình hình bên ngoài."
Tả Mạc chuyển sang La Ly, La Ly cũng lắc.
Tả Mạc chỉ đành nói: "Đợi lần tới tiểu Quả các nàng đến sẽ hỏi." Những ngày này ba người đều là tiểu Quả Lý Anh Phượng mấy người chiếu cố, trưởng bối sư môn đều không thấy bóng dáng.
Ba người không biết, liên quan đến vấn đề thứ hạng hội đấu kiếm lần này, nghiễm nhiên thành một đại nan đề.
Một chiêu sau cùng của Tả Mạc, cắt ngang so đấu. Thiên Tùng tử thấy mức độ hư hao của Tùng Đào các đến giới hạn, đại đau lòng, lập tức đình chỉ so đấu. Quyết định này cũng không bị bất cứ một tuyển thủ nào phản đối, mắt thấy trường va chạm khủng bố kia, bọn họ sớm đã không có nửa điểm tâm tình so đấu.
Tu giả đi ra, có rất nhiều người bởi vì bị kích thích quá lớn, tinh thần hoảng hốt mệt mỏi. Càng khiến người bất ngờ là, thời gian những tu giả đó sa vào trạng thái đê mê, hơn hẳn so với mọi người tưởng tượng, việc này khiến các trưởng bối sư môn bọn họ bắt đầu bận lòng.
Do đó có thể thấy, lần va chạm khủng bố kinh thế hãi tục kia, xung kích bọn họ là bao lớn!
Nhưng đối với chủ sự trường thi kiếm là Thiên Tùng tử mà nói, thứ lão phải đau đầu rất nhiều. Tùng Đào các tổn hại, lão có thể chầm chậm tu bổ, nhưng một vấn đề khác lão phải lập tức giải quyết, ấy là danh bậc hội đấu kiếm lần này.
Đó là vấn đề cực kỳ khó xử!
Do so đấu bị dừng giữa chừng, số tu giả trong Tùng Đào sau cùng xa xa hơn mười. Mà những tu giả kia cơ bản toàn là tuyển thủ thực lực bình bình. Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình hai người sau cùng lưỡng bại câu thương, nhất tề hôn mê. Mà một tuyển thủ chói mắt khác là Tả Mạc, đồng dạng trọng thương hôn mê.
Top10 quả không dễ xếp.
Sở dĩ Bùi Nguyên Nhiên bốn người những ngày này không thấy bóng, ấy bởi chuyện này níu kéo.
Ai có thể tưởng tượng, một đám kim đan kỳ cao thủ ở trong một gian phòng, giống một đám trẻ con, nhao đến mặt đỏ tía tai. Có người vỗ bàn, có người phá miệng mắng to, có người âm dương quái khí, tóm lại náo nhiệt phi phàm.
Khi Bùi Nguyên Nhiên một hàng bốn người rời Đông Phù điện, tuy bọn họ tu vi kinh người, người người đều là mặt mũi mệt nhọc.
Tố nằm trên giường bệnh, cho dù ở lúc này, trên mặt nàng vẫn phủ một tầng sa đen.
"Hôm nay cảm thấy tốt chưa?" Lâm Khiêm khá là quan tâm hỏi.
Tố gật gật đầu, không nói chuyện.
Lâm Khiêm thần sắc khá tự trách, hắn lấy ra một bình ngọc, nhẹ nhàng nói: "Không nghĩ tới lần này phiền muội thụ thương, là ta sai sót. Viên Thanh Hoa đan này, đối với thân thể muội rất tốt, sớm phục dùng đi."
Thân thể Tố hơi khẽ run.
Ánh mắt nàng bỗng chốc đinh vào bình ngọc trong tay Lâm Khiêm.
Tên của Thanh Hoa đan, nàng nghe qua. Nó là một loại linh đan cực kỳ sang quý hi hữu, rất thích hợp cho nữ tu giả sử dụng, đối với tu hành rất có ích lợi, dùng nó trị thương, khiến nàng cảm giác có chút hoang phí.
"Ngươi thực sự là ai?" Ánh mắt Tố từ trên bình ngọc chuyển qua, đinh lên Lâm Khiêm, lành lạnh hỏi.
Cái tên Thanh Hoa đan nàng đã nghe qua, mức độ hi hữu của nó, nàng cũng rất rõ ràng. Đừng nhìn Tâm Hồ kiếm phái là đại môn phái hạng nhất Thiên Nguyệt giới, linh đan cao cấp cấp bậc như Thanh Hoa đan, bọn họ cũng không phải có thể có được.
Nàng vẫn cho Lâm Khiêm là đệ tử của vị trưởng lão nào bản môn, nhưng khi hắn lấy ra Thanh Hoa đan, nàng mới đột nhiên ý thức được Lâm Khiêm tuyệt không thể là bản môn đệ tử.
Vậy vấn đề tiếp theo là, tín vật bản môn trong tay Lâm Khiêm từ đâu mà đến?
Hắn có mục đích gì?
Ánh mắt Tố như tiễn, Lâm Khiêm khẽ cười một tiếng, thần sắc như thường, chỉ là nhè nhẹ đặt Thanh Hoa đan trước mặt Tố: "Tóm lại không phải địch nhân của sư muội."
Hắn lập tức hỏi: "Không biết chuyện lần trước nhờ vả, sư muội đã có kết quả?"
Nhìn vào Lâm Khiêm mặt thản nhiên, Tố do dự một cái, lắc đầu nói: "Không phải hắn."
Lâm Khiêm tựa hồ đối với kết quả này tịnh không bất ngờ, gật gật đầu: "Xin phiền sư muội, thỉnh sư muội rộng lòng, tĩnh tâm dưỡng thương. Còn về việc luyện kiếm, cứ giao cho tại hạ, tất không khiến sư muội thất vọng."
Nói xong lập tức rời đi.
Tố nhìn vào thân ảnh tan biến ở ngoài cửa, càng cảm thấy người này thần bí khó lường.
Ở một sơn cốc hẻo lánh của Linh Anh phái, có hai người đang nói chuyện, là Thường Hoành cùng nam tử mặt vàng. Hai người trông như hoàn hảo vô tổn, nhưng sắc mặt cùng tinh thần đều so với lúc đấu kém rất nhiều.
Hai người bọn họ cũng không thoát, bị thương mức độ bất đồng.
"Đây là thứ ngươi muốn." Nam tử mặt vàng đưa qua một ngọc giản.
Thường Hoành tiếp lấy ngọc giản, xem cũng không, lập tức giấu vào trong lòng.
Nam tử mặt vàng thấy Thường Hoành không có dị động, thỏa mãn: "Đây là một nửa, tính là đặt cọc, xong việc, nửa còn lại giao ngươi. Thời gian cụ thể ta sẽ thông báo."
Thường Hoành gật đầu, mặt không biểu tình nói: "Được."