Những trạm canh gác dò xét ở phía ngoài dần giãn ra, nhiệm vụ của bọn họ không phải là chiến đấu mà là phụ trách giám thị toàn bộ chiến trường.
Thần sắc Nguỵ Nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, nhếch môi lên. Số lượng địch nhân vào khoảng hai trăm người, đằng đằng sát khí trực tiếp hướng bọn họ nhào tới. Sống lưng Nguỵ Nhiên thẳng tắp, giống như một cây giáo sắc bén thẳng tắp, lẳng lặng mà phiêu phù trong không trung, bên tai truyền đến những tiếng rít gào của đám khúc uý.
"Tất cả tập trung tinh thần! Chú ý vị trí bản thân!"
"Phía trước các ngươi chính là một đám bỏ đi! Giết chết bọn chúng! Giết hết!"
"Ngu thế nào cũng không cần nghĩ, lão tử đi hướng nào thì đi theo hướng đó! Người nào tụt lại phía sau thì hãy xem lão tử thu thập hắn như nào!"
"Dựa theo huấn luyện bình thường của các ngươi đi tới!"
...
Khúc uý đag tiến hàng động viên trước khi chiến đấu, thủ hạ đa số là một đám gà mờ, mặc dù có thực lực cá nhân nhưng trong chiến đấu thì nhân tố quyết định thắng lợi chính là hệ thống chiến thuật.
Hoặc thô lỗ, hoặc ngưng trọng, hoặc thoải mái động viên rơi vào trong tai Nguỵ Nhiên khiến hắn không tự chủ được mà nóng lên, hắn không chú ý tới mắt mình bất chợt xuất hiện nhiều tia máu.
Thực sự làm máu huyết sôi trào a!
Nhìn vào đối phương đang ngày càng gần, Nguỵ Nhiên một lần nữa vung tay phải lên, tất cả các tạp âm đều biến mất. Một trăm hai mươi gã tu giả, lặng ngắt như tờ, cả đội ngũ giống như một cây cung áp súc đến cực hạn, tinh thần mỗi người đều căng tới cực điểm. Nhất là đám tu giả ở tiền phương, linh lực của bọn họ cô đọng, khí thế không ngừng dâng lên, chân giống như bị đóng đinh, cứng rắn đứng tại chỗ.
Vệ Thành Bân không tự chủ được mà nín thở, trong đầu hắn rỗng tuếch.
Hắn chưa từng trải quả chiến đấu chấn động như thế này, khoảng yên lặng trầm mặc này giống như một sợi dây thừng vô hình đang từng chút một thít chặt vào cổ hắn, cổ họng bị chặn đứng, hít thở có chút không thông.
Nguỵ Nhiên lạnh lùng nhìn chăm chút vào phạm vi tiến quân của địch, tay phải vung lên chém xuống.
"Giết!"
Ba!
Không khí giống như bùng nổ, hai mươi tu giả ở tiền phương linh lực đột nhiên mất đi ước thúc, mãnh liệt bùng nổ trong không khí!
Hai mươi thân ảnh đột nhiên biến mất trong không trung.
Ba!
Một âm thanh bùng nổ rợn người vang lên!
Hai mươi tu giả cũng biến mất ở trong không trung.
Ba!
Ba khúc theo sát sau đó!
Chiêu bài ba lớp xung kích kiểu sóng!
Mỗi một đội có một đạo cự kiếm mang dài đến hai trượng, đây là một kích hợp lực của ba gã tu giả! Tam tài trận đạt đến trình độ nhất định mới có thể phát huy kĩ xảo tụ linh hợp lực.
Cự kiếm xé rách không trung, phát ra âm thanh ô ô khiếp người, toàn bộ chiến trường, pháp quyết kiếm mang nhất thời thất sắc.
Trước mặt cự kiếm mang chỉ có một người, gầy yếu giống như chiếc đũa, gập lại là gẫy.
Nhanh như thiểm điện!
Một khúc sáu tiểu đội, giống như sáu thanh đại đao, trùng điệp tiến tới trung tâm của địch nhân chém giết.
Mưa máu đầy trời!
Trong trận của địch nhân xuất hiện sáu vết máu thật sâu, những nơi đi qua chỉ cần hơi dính một chút, hoặc bị đứt tay đứt chân, hoặc bị chặt làm đôi! Bẻ gãy nghiền nát, trong nháy mắt xuyên thủng trận địa địch.
Khoé mắt thủ lĩnh địch nhân như muốn toát ra: "Quấn lấy bọn họ! Bọn họ chủ lực..."
Đang nói được một nửa thì tiếng quỷ khóc trong đêm từ cự kiếm mang đột nhiên lại vang lên.
Hai khúc khó khăn đánh tới.
Sáu đạo cự kiếm mang, từ góc nhỏ phía bên phải chéo qua trảm tiến trận địa địch.
Phốc phốc phốc!
Liên tiếp những âm thanh xương cốt đứt gãy khiến người khác hết hồn, sáu đạo cự kiếmmang, cày ra sáu cái rãnh máu, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Ba khúc lấy góc độ tương phản theo phương hướng chéo qua trảm tiến!
Ngay khi hai khúc hoàn thành xuyên thấu trận địa địch thì ba khúc khác vừa đúng trảm tiến tới trung ương trận địa địch.
Nguỵ Nhiên nhanh chóng mở miêng, uy lực ba lớp xung kích kiểu sóng phát huy ra hết! Địch nhân mất hết nhuệ khí, sĩ khí hạ thấp tới tột cùng, chiến ý không còn. Kế tiếp, điều hắn muốn làm chính là một kích sau cùng.
Bốn khúc, năm khúc thuận thế đột kích!
Tâm chí đã sớm hoảng loạn, thấy bốn khúc và năm khúc ép tới, không khỏi kinh hoảng, trong nháy mắt, trận hình ầm ầm bị phá, phân tán mà chạy!
Đến lúc này, Nguỵ Nhiên mới thả lỏng thân thể, đại cục đã định.
Ba lớp xung kích kiểu sóng sắc bén vô cùng, không phải không có nhược điểm. Nhược điểm lớn nhất của nó là không thể liên tục, nêu như địch nhân chống đỡ được mấy lượt trùng kích, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Cự kiếm chi uy không thể chống đỡ nhưng linh lực tiêu hao cũng là rất kinh khủng. Linh lực trước khi xung kích phải cô đọng, cũng không phải là cố làm ra vẻ.
Nguỵ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trận chiến này so với hắn tưởng còn thuận lợi hơn rất nhiều. Lúc này hồi hộp qua đi, chỉ thấy mỗi khúc uỷ chỉ huy mỗi tiểu đội, chỉ cần nơi nào có nhiều người, bọn họ sẽ giống như cá mập thấy máu tanh, lập tức xông tới.
Địch nhân thấy thế, không dám chần chờ, xoay người chạy trối chết.
Nguỵ Nhiên vội vàng hạ lệnh ngừng đuổi, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ doanh địa mà không phải là sát thương địch nhân. Nhưng khi hắn chú ý tới những tu giả lác đác đứng ở xa quan sát, hắn suy đoán đó chính là các thế lực khác tới dò xét thám thính.
Nhưng một trận chiến này đã làm kinh sợ không ít người, trong đầu hắn nghĩ như thế.
Rất nhanh, địch nhân tất cả đều chạy hết sạch, Nguỵ Nhiên hạ lệnh cho một ít tu giả đi thu nhặt chiến lợi phẩm, còn lại thì tu chỉnh đội ngũ. Đám tu giả mới trải qua một tràng chiến đấu trên mặt vẫn còn vẻ hưng phấn nhưng bọn họ vẫn cẩn thận hoàn thành mệnh lệnh.
Khúc uy cũng thở dài một hơi. Chiến đấu như vậy đối với bọn họ chỉ là một bữa ăn sáng nhưng thủ hạ là người mới nên bọn họ cảm thấy lo lắng rất nhiều. Nhưng nhìn chung không có vấn đề gì lớn, những vấn đề bộc lộ ra trong chiến đấu cũng không hề ít.
Có mấy đội trưởng khi thi triển ra cự kiếm mang thì kém hơn rất nhiều so với lúc bình thường huấn luyện, thiếu chút nữa không thể xuyên thủng hàng ngũ đối phương. Nếu như không thể xuyên thủng, bị trì trệ trong đội hình của đối phương, trong nháy mắt địch nhân sẽ đem bọn họ chém thành từng mảnh nhỏ, những khúc uý mốn này trong lòng còn đầy sợ hãi.
Nguỵ Nhiên không có nhúng tay vào việc khúc uý giáo huấn những tu giả phạm sai lầm, hắn lặng yên dò xét doanh địa.
Một lát sau, những tu giả thu nhặt chiến lợi phẩm hoàn thành công việc bay về, những chiến lợi phẩm này được giao cho phó thủ, sau khi trở về nộp lên cho mẹ trẻ để sau này luận công ban thưởng.
Vệ Thành Bân trợn mắt há mồm, chiến đấu kết thúc cực nhanh, hắn không thể tưởng tượng ra được. Khi hắn nghe thấy những khúc uý môn quát mắng thủ hạ thì hắn có chút không thể tin được, cái này còn chưa đủ sao? Chiến đấu lưu loát dứt khoát như thế, thủ hạ lợi hại như vậy, còn muốn quát mắng sao?
Hắn không am hiểu chiến đấu nhưng điều đó không có nghĩa là hắn mù. Một đội ngũ có trình độ như thế nào, hắn có thể nhìn ra được. Lúc này hắn nhìn lại, đây chính là đội ngũ lợi nhất hắn từng gặp qua, vừa xa lạ lại vừa đặc biệt, chưa từng biết đến.
Bọn họ thật quá nghiêm khắc! Vệ Thành Bân có chút không thể lý giải.
Trận thắng này làm cho sĩ khí của đám tu giả tăng lên rất nhiều, bọn họ rất mong đợi được đi tới địa phương tiếp theo. Tiểu Sơn giới hỗn loạn, vũ lực mạnh mới có thể đảm bảo sinh tồn.
Trấn Nam Thắng.
Hạ Tường nhìn khuôn mặt đang tươi cười giả ngu trước mặt, huyệt thái dương âm ẩm đau. Đàm phán còn gian nan hơn so với dự đoán của hắn, những thế lực này tựa hồ đã âm thành đạt thành một hiệp nghị. Lập trường không ngờ lại cực kỳ nhất trí. Ngay cả vài vị lão đại lúc trước giao tình không tồi, lần này cũng có thái độ khác thường, lặng lẽ không lên tiếng.
Hắn biết những người này chẳng qua chỉ muốn cò kè mặc cả, song đối với kẻ trong lòng chỉ muốn lập công như hắn phải đem giá cả ép tới mức thấp nhất mới có thể biểu hiện ra năng lực của mình. Người mơ vị trí của hắn nào phải chỉ một hai, hắn không muốn để kẻ khác lợi dụng cơ hội này.
Hắn không động thanh sắc cười cười: "Hiện giờ mọi người đều mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Tại hạ đặc biệt chuẩn bị yến hội, thỉnh các vị lưu lại thưởng thức."
Đám lão đại hai mắt nhìn nhau, dồn đập đứng lên nói đã mệt muốn nghỉ ngơi.
Hạ Tường cũng không miễn cưỡng, nở nụ cười tiễn bọn họ ra cửa. Khi tên thủ lĩnh cuối cùng đi khỏi, sắc mặt hắn rốt cuộc không che dấu được nữa, âm trầm như nước.
Phải nghĩ cách chia rẽ bọn chúng mới được, hắn suy nghĩ trong đầu. Xoay người đang muốn đi lại trùng hợp thoáng thấy vẻ hả hê trong mặt một vị vị trưởng lão ngoại đường khác, tâm tình càng thêm không tốt.
"Mọi người đã xác định mục tiêu chưa?" Tạ Sơn nhìn quanh hỏi.
Đám người đều gật đầu.
Lôi Bằng la lên: "Mẹ nó, ngay cả hắn đi vệ sinh ông đây cũng phải ngồi rình,d dúng là xúi quẩy. »
Mọi người cười khẽ, để đảm bảo một kích trúng ngay, cả đám người đều theo dấu một chút từ trước. Mười mục tiêu còn lại phân cho mười người.
"Sau một giờ nữa sẽ động thủ." Tạ Sơn không nói lời thừa, mười lăm người này mỗi kẻ đều thân mang tuyệt kỹ, tuy tu vi của hắn cao nhất song cũng không dám lên mặt. Cũng may tính kỷ luật của đám người đều rất tốt, không cần hắn nói nhiều.
Mười lăm người không một tiếng động phân ra rồi rời đi.
Mục tiêu của Lôi Bằng là một tên gia hỏa am hiểu luyện đan. Tuy rằng hiện giờ Tiểu Sơn giới thiếu thốn vật tư nhưng vẫn có vài cửa hàng vẫn còn đồ dự trữ, tên gia hỏa này cũng vì vậy mà kiếm được một công việc không tồi. Cũng vì vậy sau khi thu được viên ngọc giản kia, hắn suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định ở lại. Dù sao ông chủ đối đãi với hắn không tồi, ngọc giản lai lịch không rõ, hắn không muốn mạo hiểm.
Không biết vì sao, hiện giờ hắn cảm thấy tim đập mạnh hẳn, như có chuyện gì sắp xảy ra.
Điều này khiến hắn tâm thần không yên, mỗi lần có cảm giác này đều không phải chuyện tốt lành gì.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, tầng mây trên trời như thật thấp, áp ức nặng nề.
"Hà dược sư, ông chủ gọi ngươi." Tiểu nhị làm việc vặt vội vã chạy tới.
"Ừm, ta tới đây." Hắn thu liễm tâm thần, vội vàng xoay người, chắc lại có việc gì rồi.
Hắn mới đi qua hậu viện, bỗng nhiên sau gáy đau nhói, trước mắt tối sầm, mọi chuyện đều không hay.
Lôi Bằng túm lấy hắn, nhìn gắp xung quanh, thấy không kinh động tới người khác mới nhếch miệng cười rồi biến mất tại chỗ.
Bất quá, không phải ai cũng có vận khí tốt như hắn, tỷ như Niên Lục.
Niên Lục lo lắng nhìn mục tiêu của mình là một nữ tu am hiểu việc nuôi dưỡng, nàng đang chỉ điểm những ngươi khác xắp xếp cỏ khô để chăn nuôi linh thú. Đám học nghề đều cung kính dị thường, lắng nghe tỷ mỷ.
Đã tới giờ động thủ rồi.
Thấy mục tiêu hẳn sẽ không rời đi ngay, Niên Lục cắn răng một cái, quyết định trực tiếp động thủ.
Thân hình hắn như quỷ mỵ, phút chốc xuất hiện sau nữ tu, vung tay nhẹ nhàng chém xuống, tay trái nắm chắc lấy, nữ tu đã hôn mê được hắn cõng lên trên lưng.
Động tác sạch sẽ lưu loát, không hề dây dưa.
Mãi tới lúc hắn biến mất, đám học nghề này mới phản ứng lại, kinh hãi hét lên.
Hộ vệ của cửa hàng bị kinh động, dồn dập bay lên từ trong sân.
Tình huống tương tự cùng lúc xảy ra ở những địa điểm khác nhau trên trấn Nam Thắng.