Một nam yêu nóng lòng muốn thử ảo trận đối diện, hắn là một yêu với mái tóc màu da cám sáng rực rất khiến người khác chú ý, nhìn qua như một ngọn lửa đang lung lay. Còn một yêu khác toàn thân bao phủ trong lồng khói đen, mờ ảo bất định, phảng phất như chỉ cần một trận gió là có thể thổi tan.
Trên tay yêu tóc cam sáng lên một ngọn lửa, hắn giơ tay lên, một chùm mưa lừa chậm rãi bay về phía ảo trận.
"Muốn chết!"
Trong ảo trận đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, một luồng sáng bạc bay ra từ trong ảo trận, đánh vào mưa lửa.
Bốp!
Mưa lửa đột nhiên tiêu biến, dư thế của ánh bạc chưa hết, tiếp tục bay về phía yêu tóc cam.
"Tới rất tốt!" Yêu tóc cam hai mắt sáng ngời, càng thêm hưng phấn, ngón tay lóe lên một luồng lửa, bắn về phía
Rẹt rẹt!
Vài luồng hồ quang điện lóe sáng trong không trung, ánh bạc biến mất.
"Cương lôi!" Yêu trong khói đen thấp giọng kinh hô, thầm kêu không ổn.
Hai yêu chỉ thấy mắt hoa lên, một bóng người đã xuất hiện trước mặt bọn họ. Tả Mạc lạnh lùng nhìn hai yêu, đối với loại thích gây sự này trước giờ hắn chưa từng có hảo cảm.
"Ngươi có cương lôi?" Yêu tóc cam vô cùng hưng phấn, xoa tay nói: "Thêm một phát nào!"
Lời còn chưa dứt, một viên cương lôi đã bắn về phía hắn, kẻ đã từng chém giết trên chiến trường như Tả Mạc một khi đã quyết định xuất thủ tuyệt đối không lưu tình. Không ngờ yêu tóc màu cam lại không hề trốn tránh, ngược lại giang hai tay ra như muốn ôm lấy cương lôi.
Rẹt rẹt!
Dương Sát Cương Lôi bắn trúng vào yêu tóc canh, trong tiếng rẹt rẹt, thân thể hắn rung lên như cái sàng, mái tóc màu cam dựng đứng, khói xanh từ từ bốc lên.
"Phụt!" Yêu tóc cam ngừng run rẩy, phun một ngụm khói đen dài ra, lẩm bẩm: "Hóa ra cương lôi có mùi vị như vạy."
Lửa giận trong lòng Tả Mạc hóa thành ngạc nhiên. Vốn sau Dương Sát Cương Lôi hắn chuẩn bị một loạt các chiêu thức. Song đối phương không ngờ lại không hề né tránh, một loạt những chiêu thức phía sau của hắn cũng không dùng được nữa.
"Huynh đệ, thêm phát nữa đi!" Yêu tóc cam vẻ mặt khao khát nhìn Tả Mạc.
Tên này chẳng lẽ không bình thường? Tả Mạc nhìn thế nào cũng thấy đối phương không được bình thường.
"Tiếu Ma Qua!" Yêu trong khói đen bỗng nhiên hô lên thất thanh.
Tả Mạc rùng mình, hôm nay hắn phản ứng lại với cái tên này hơi thái quá.
Ánh mắt của yêu tóc cam càng thêm sáng rực, cười ha hả: "Hóa ra ngươi là Tiếu Ma Qua, thảo nào có cương lôi. Lợi hại, lợi hại! Huynh đệ, tiếp nữa đi!" Câu cuối cùng, ánh mắt hắn lộ vẻ khao khát nồng nhiệt.
"Khụ, bằng hữu của ngươi không được bình thường thì phải." Tả Mạc không nhịn được quay sang hỏi yêu trong khói đen, người này nhìn qua tương đối bình thường. Dây dưa với một kẻ không bình thường là một chuyện rất không có lý trí.
Yêu trong màn khói đen nhanh chóng thu hồi màn khói, hóa thành một nam tử màu đen, vẻ mặt của hắn mười phần bối rối, không biết nên nói gì.
"Ai không bình thường hả?" Yêu tóc cam trợn trừng con mắt, vẻ mặt không được vui, xong vừa thấy ánh mắt của Tả Mạc lại quay về chỗ hắn, khuôn mặt lại lộ ra vẻ lấy lòng: "Huynh đệ, tiếp nữa đi mà!"
Tả Mạc nhìn yêu tóc cam từ trên xuống dưới cả nửa ngày, cảm thấy đối phương quả thực toàn thân không được bình thường, xoay người muốn chạy.
"Ấy ấy ấy! Đi làm chi!" Yêu tóc cam có phần khó chịu: "Cho ta chút mặt mũi, làm tiếp đi!"
TẢ Mạc chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế bước đi, lắc đầu không nói gì, gặp phải kẻ cực phẩm như vậy hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
"Ngươi không tới thì ta tới!" Yêu tóc cam cười ha hả, bước lên một bước, vừa giơ tay ra là một ngọn lửa. Thế tới của ngọn lửa cực nhanh, tạo thành một vệt dài và nhỏ, thẳng tắp giữa không trung, hình như tên lửa, tiếng rít vang lên.
Sao tên này cứ quấn mãi thế?
Tả Mạc nhướn mày, không buồn quay đầu lại, bàn tay mở ra, mạnh mẽ quơ một cái về phía sau.
Bốp!
Mũi tên lửa đột nhiên nổ tung giữa không trung, như bị một bàn tay vô hình xiết nổ.
Tả Mạc rốt cuộc cũng nổi giận, giơ tay ra tạo thành ba viên Dương Sát Cương Lôi.
Bốp bốp bốp!
Ba viên Dương Sát Cương Lôi bắn trúng yêu tóc cam.
Rẹt rẹt rẹt rẹt!
Hai mắt yêu tóc cam bỗng dưng trợn thẳng, cả người run loạn lên, tóc tai dựng đứng.
"Ồ!" Tả Mạc ngạc nhiên, bị ba viên Dương Sát Cương Lôi đồng thời bắn trúng không ngờ đối phương vẫn không bị dội khỏi Bàn Cờ Hoang Thú. Giờ Hắn cũng chỉ biết một số quy tắc của Thập Chỉ Ngục, trong Thập Chỉ Ngục bị tấn công cũng không khác bị tấn công trong hiện thực, chỉ có điều bị thương không phải là thân thể mà là thần thức.
"Phụt!" Yêu tóc cam từ từ phun ra một ngụm khói đen, ánh mắt trợn trừng từ từ khôi phục bình thường, hắn nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.
Yêu trong màn khói đen luôn thảnh thơi lúc này lại nhìn TẢ Mạc có phần cảnh giác.
Tả Mạc cảm thấy sự cảnh giác của yêu tóc cam, hắn như có suy nghĩ gì đó, không tấn công mà rất hứng thú nhìn đối phương.
Trên tay hắn bỗng nhiên nhiều thêm một quả cầu sét, chuyển động vòng vòng. Bất quá khác với cương lôi màu bạc của Tả Mạc, quả cầu sét trong tay hắn mang theo màu đỏ chói mắt, tiếng leng keng vang lên không ngừng.
"Hỏa cương lôi!" Tả Mạc càng ngạc nhiên.
"Có nhãn lực, có nhãn lực!" Yêu tóc cam cười ha hả, vô cùng đắc ý: "Nhưng uy lực so ra vẫn kém huynh đệ nhà ngươi, chỉ được có bảy tám phần mười."
"Ngươi có thể phục chế yêu thuật của người khác?" Tả Mạc hiếu kỳ hỏi.
"Lợi hại không!" Yêu tóc cam cười ha hả: "Đừng nên đỏ mắt nhé!"
Tả Mạc không khỏi mỉm cười.
Yêu trong màn khói đen bên cạnh lại không ngừng đổ mồ hôi, tên này thực sự không biết kẻ trước mắt là ai hay sao?
"Uy lực cương lôi của ngươi có thể mạnh thêm đuợc không?" Yêu tóc cam thâm trầm hỏi.
"Có thể." Tả Mạc gật đầu, thấy hai mắt yêu tóc cam lóe sáng, lại cười nói: "Nhưng ta không biết." Tả Mạc nói thạt, Tiểu Thiên Diệp Thủ thay đổi thất thường, các loại yêu thuật đều có chỗ độc đáo. Song muốn thực sự phát huy ra uy lực của TIểu Thiên Diệp Thu vậy vần phải tu luyện Đại Thiên Diệp Thủ tới cảnh giới nhất định.
Tiểu Thiên Diệp Thủ Tả Mạc vẫn luôn dùng, song hỏa hầu tu luyện Đại Thiên DIệp Thủ của hắn lại kém rất nhiều.
Yêu tóc cam lộ vẻ đã hiểu, ồ lên một tiếng, bỗng nhiên nhớ ra điều gì: "A, ngươi là Tiếu Ma Qua?"
"Ừ, đúng."
"Ồ, danh yêu!" Yêu tóc cam cả kinh, hắn bỗng nhiên thâm trầm ngắm Tả Mạc từ trên xuống dưới: "Huynh đệ, tiền treo thưởng của ngươi rất cao, đánh chết ngươi một lần, ít nhất được năm mươi vạn, mười lần trở lên, sáu trăm vạn. Hay là chúng ta phối hợp với nhau, đem chỗ tiền này chi nhau?"
Tả Mạc lơ đễnh mỉm cười.
"Không muốn thì thôi, quên đi." Yêu tóc cam có phần tiếc nuối, song hắn lập tức vỗ ngực: "Ngươi yên tâm, bị ngươi đánh xong chúng ta chính là huynh đệ. Câu châm ngôn của ta là làm huynh đệ phải giảng nghĩa khí."
"Ha ha, ta rất hiểu nghĩa khí đấy!" Yêu tóc cam lộ vẻ đắc ý.
Tả Mạc cảm thấy người này thật thú vị, giơ ngón tay cái lên: "Yêu nghĩa khí!"
"Ha ha! Tên này rất hay!" Yêu tóc cam hăng hái: "Từ nay về sau ta tên là Yêu Nghĩa Khí!"
Tả Mạc bỗng nheo mắt, nhìn qua phía sau yêu tóc cam, một bóng người nhanh chóng tới gần nơi đâu.
"Tiếu Ma Qua, ta tìm ngươi cũng thật cực khổ!" Thanh Hoa Táng Thủy dùng giọng điệu lạnh lẽo âm độc, như độc xà lè lưỡi trong bóng tối.
"Huynh đệ, là yêu phải giảng nghĩa khí, đường đường nam yêu, không thể khom lưng vì tiền được!" yêu tóc cam chắn qua, ngăn cản Thanh Hoa Táng Thủy, ân cần khuyên bảo: "Huynh đệ, nếu ngươi thiếu tiền ta có thể cho ngươi mượn, nhưng không thể làm yêu không giảng nghĩa khí!"
Yêu trong màn khói đen biến sắc, khí thế của Thanh Hoa Táng Thủy chỉ cần nhìn qua cũng biết không phải yêu bình thường.
Thần sắc Thanh Hoa Táng Thủy càng lạnh lẽo, từ trong miệng phun ra một chữ: "Cút!"
"Ồ! Tính tình nhà ngươi cũng rõ thật là xấu! Ngươi làm vậy thật không tốt, là yêu phải giảng lòng dạ, đương nhiên càng quan trọng hơn là giảng nghĩa khí…"
Thanh Hoa Táng Thủy giận tím mặt: "Từ đâu ra một thằng ngu thế này? Cút! Còn lắm lời ta sẽ giết ngươi!"
"Đánh nhau sao? Tới đê tới đê, ta thích nhất đấy!" Yêu tóc cam hai mắt sáng ngời, nóng lòng muốn thử.
Thanh Hoa Táng Thủy cũng không nhịn nổi nữ, vừa giơ tay ra là một luồng sáng xanh. Ánh sáng xanh bay lượn giữa không trung, nhanh chóng quấn thành hình một đóa hoa.
"Thanh Hoa gia!" Yêu trong màn khói đen biến sắc.
Đóa hoa xanh giữa không trung sáng rực lên, trong phút chốc đã bay về phía yêu tóc cam. Tốc độ của đóa hoa xanh không nhanh, từ từ, đong đưa.
"Ha ha! Nếm thử hỏa cương lôi của ta!" Yêu tóc cam hưng phấn ném ra một viên cương lôi màu lửa đỏ.
Hỏa cương lôi bắn trúng đóa hoa xanh nhưng cảnh tượng khiến người ta ngạc nhiên xuất hiện. Chỉ thấy hỏa cuơng lôi trực tiếp bay xuyên qua đóa hoa xanh, bay về phía xa. Đóa hoa xanh vẫn không hề tổn hại, nhẹ nhàng bay về phía yêu tóc cam.
"Ồ." Yêu tóc cam không tin tưởng, liên tục phóng ra vài yêu thuật nhưng không một ngoại lệ, tất cả đều như đi qua không khí, không ngăn cản được chút nào đóa hoa xanh.
"Chết đi cho ta!" Thanh Hoa Táng Thủy đã hoàn toàn bộc phát, rít lên.
Tả Mạc nhíu mày, đóa hoa xanh chậm rì rì giữa không trung khiến hắn ngửi thấy khí tức nguy hiểm. Dương Sát Cương Lôi, Phấn Khô Yên Minh Diệt, Hư Thuận, ba yêu thuận liên tục được phát ra.
Ba yêu thuật chẳng thể ngăn cản, xuyên qua đóa hoa xanh.
"Ha ha!" Thanh Hoa Táng Thủy lúc này đắc ý cười to: "Vô dụng thôi! Các ngươi đều đi chết đi!"
Chỉ thấy bên người hắn xuất hiện vài chục đóa hoa xanh, phần phật bay về phía Tả Mạc và yêu trong màn khói đen. Những đóa hoa xanh này lướt nhẹ như vô lực, chậm chạp tới kỳ lạ.
Đóa hoa xanh rơi vào người yêu tóc cam, bộp, trên người yêu tóc cam bị in lại một hình đóa hoa xanh sáng ngời.
"Thanh Hoa Phệ Hồn! Các ngươi chờ chết đi…"
Tiếng cười điên cuồng của Thanh Hoa Táng Thủy đột nhiên ngưng bặt, hắn không dám tin tưởng nhìn yêu tóc cam: "Ngươi ngươi ngươi…"
Yêu tóc cam hiếu kỳ nhìn đóa hoa xanh chiếu sáng lập lòe trên người, ngẩng đầu, con mắt như sáng lên. Huýt, thân hình hắn lay động như một cơn gió, cuốn lấy toàn bộ những đóa hoa xanh!
Bộp bộp bộp!
Trên người hắn đầy những đóa hoa xanh lóe sáng, bộ dáng vô cùng quái dị. Thanh Hoa Táng Thủy trợn mắt há hốc mồm nhìn yêu tóc cam toàn thân phủ đầy hoa xanh, như bị thiên lôi bổ trúng, ngây ra như phỗng.
Yêu tóc cam cúi đầu nhìn lại, ha hả tán thưởng vài câu rồi bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thanh Hoa Táng Thủy, chỉ vào chỗ trống trên người, vô cùng khao khát nói: "Huynh đệp, điền nốt hai cái vào chỗ này đi."
"A a a..."
Thần sắc Thanh Hoa Táng Thủy biến đổi không ngừng, bỗng nhiên hét lên chói tai, thân hình trở nên mơ hồ, giãy dụa trong trống lát rồi bốp một cái, biến mất không thấy đâu.
"Keo kiệt." Yêu tóc cam bĩu môi: "Không cho thì thôi, chạy làm gì!"
Hắn vuốt cằm, vẻ mặt thâm trầm nói: "Yêu như vậy không thể làm huynh đệ." Hắn quay sang nhìn Tả Mạc: "Huynh đệ, phải không?"
Tả Mạc thần sắc dại ra nhìn yêu tóc cam toàn thân in đầy những hoa xanh, mất tiếng tại chỗ.