Tu Chân Thế Giới

Chương 455: Thần Tiên Quá Hải



"Nói xem!" Tả Mạc nói, hắn vốn tính bán Kim Ô hỏa. Tuy rằng Tả Mạc ra tay cứu Thương Vị Minh nhưng cũng không coi trọng, giao lo liệu nhiều việc cũng vì ưu thế quen thuộc địa bàn.

Thương Vị Minh lấy hết dũng khí nói: "Đại nhân, nếu chúng ta không có đủ linh thực phu, vậy sao không luyện chế một ít linh thực pháp bảo? Hoặc mua một ít linh thực pháp bảo cũng được, như vậy có thể sử dụng được toàn bộ linh điền chúng ta có."

Tả Mạc vỗ trán, đúng vậy, sao lại quên nhỉ? Xem ra đã quá lâu không động tới linh điền, tay nghề giảm sút! Linh thực phu có pháp bảo linh thực tốt cũng có thể phát huy ra tác dụng không nhỏ. Tôn Bảo, Cát Vĩ sáng mắt, luyện chế các loại pháp bảo là sở trường của bọn họ.

Tả Mạc cảm thấy đầu óc phóng khoáng, ngoại trừ pháp bảo, còn có linh thú thiện trường cho trồng linh thực.

Đến lúc đó pháp bảo, linh thú tham gia, có thể canh tác càng nhiều linh điền rồi.

Thương Vị Minh còn chưa nói hết, hắn lại bấm ngón tay tính toán: "Nếu không thuê được linh thực phu, chúng ta có thể tự bồi dưỡng! Tạo một linh thực ban là được, hiện tại các ban tu luyện trong thành nhiều như kiến, kinh doanh náo nhiệt. Một mặt chúng ta kiếm tinh thạch, mặt khác có thể bồi dưỡng linh thực phu, hoặc các tu giả sản xuất thiết yếu."

Tả Mạc sửng sốt nhìn Thương Vị Minh, mắt sáng lên.

Nhân tài!

Mình thiếu chút bỏ sót một nhân tài lợi hại như thế! Ý tưởng tuyệt diệu như thế cũng nghĩ ra được, không phải nhân tài là cái gì?

Kiến nghị của Thương Vị Minh lập tức đạt được sự ủng hộ của mọi người, mọi người đều không nghĩ tới sáng kiến này, nhưng liếc qua cũng biết tốt hay xấu. Chủ ý của Thương Vị Minh một vốn bốn lời, là biện pháp rất tốt đối với phát triển lâu dài của Quy đảo.

Ta Mạc lo không có cách kiếm linh thạch, bây giờ không chút lo rồi.

Hắn bắt đầu tính toán, mình có nhiều thứ gì nhất? Nhiều người!

Làm ban tu luyện gì cũng được!

Giảng kiếm đường của Vi Thắng là tu luyện ban cấp cao nhất dành cho kiếm tu, một buổi một viên tinh thạch tứ phẩm, thế nào? Người ta ngại đắt sao, không có giảm giá đâu.

Tạ Sơn mở kiếm ý ban, phối hợp kiếm ý đại trận, chuyên môn phục vụ người muốn lĩnh ngộ kiếm ý. A, kiếm ý là thứ tốt, giá tiền không thể rẻ! Cái gì? Không có tiền? không có tiền còn muốn tu kiếm ý?

Y Chính cùng Tôn Như mở thiện tu tu luyện ban, y chính xuất thân Đại Phật Tự, tri thức lý luận vô cùng phong phú, Tông Như có kinh nghiệm thực chiến, lại tu thành thần thông, cảnh giới kim đan kỳ.

Đây là cặp đôi hoàn hảo xa hoa cỡ nào a!

Luyện khí tu luyện ban, Cát Vĩ, Tôn Bảo hai đại sư luân lưu thượng đài, thành viên Kim Ô doanh cũng có thể trợ thủ, tiện thể xuất ra Kim Ô hỏa làm biển hiệu.

Nuôi dưỡng phải nhờ Thành sư đệ, phỏng chứng hắn không thích, nhưng nếu cầm tinh thạch của ta, muốn không làm việc, hừ, khoản đầu tư sau này vẫn còn trong tay đại ca đây.

Linh thực đương nhiên mình xuất trận, mình là linh thực phu chính quy đã lấy được Hoa Ngọc Bài! Giá cả có thể rẻ chút, cố gắng chiêu thu thêm nhân tài là được.

Bao Dịch mở cái cửa hàng là được, mang những pháp bảo còn trong tay bán ra từng tí một!

Càng nghĩ càng hưng phấn, hai mắt Tả Mạc sáng lên như hai ngọn đèn.

Tinh thạch vô bờ bến!

----------------------

"Cái gì? Mở tu luyện ban?" Điền Vĩnh Thanh kinh ngạc.

Điền Hoành Ba cũng kỳ quái: "Đúng nha, có trời mới biết bọn họ rốt cục nghĩ gì! A, bọn họ còn mở ra linh thực tu luyện ban."

"Linh thực tu luyện ban?" Điền Vĩnh Thanh phì cười: "Chẳng lẽ bọn họ không thuê được linh thực phu, nên nghĩ ra biện pháp này?"

Điền Hoành Ba đắc ý cười lớn: "Ha ha, bọn họ có thể làm khỉ gì chứ? Linh thực phu xung quanh đã bị chúng ta thuê hết, trừ khi bọn họ tới nơi xa hơn, nhưng nếu có người tình nguyên tới thì giá tiền cũng cao hơn mấy phần."

"Bọn người này thật lắm chủ ý." Điền Vĩnh Thanh cười dài: "Ta nhớ rõ Điền gia chúng ta cũng có linh thực tu luyện ban."

Tựa hồ đoán ra ý tứ của sư huynh, Điền Hoành Ba cười rất gian xảo: "Có, linh thực tu luyện ban của Điền Gia là uy tín nhất tại Hư Linh Thành."

"Kêu bọn họ thể hiện tốt chút, khiến bọn ngoại lai xem xem, không thấy thực lực của Điền gia, bọn họ sẽ không để yên." Điền Vĩnh Thanh cười nói.

"Ha ha! Ta thích nhất là ăn hiếp kẻ khác." Điền Hoành Ba nhếch miệng cười lên.

-------------------------

"Chúng ta cứ làm thế này có vẻ hơi khó coi?" Niên Lục xấu hổ. Phía sau hắn, những cao thủ Thiên Phong khúc đối mặt núi đao biển lửa không biến sắc lúc này cũng đều ngượng ngùng.

Lôi Bằng chẳng thèm để ý: "Có gì mà không tốt?"

Ma Phàm thảm nhiên nói: "Ai cảm thấy khó chịu, chỉ cần không lĩnh tinh thạch cho Hắc Luyện Bồ Đoàn thì không phải đi."

Mọi người đều không chút ngượng ngùng, mỗi người đều dữ tợn, lộ vẻ thấy chết không sờn.

"Liều."

"Giết, giết giết."

--------------------------

Y Chính nhìn Tông Như, cay đắng nói: "Chúng ta làm sao bây giờ? Thiện tu chỉ có hai ta! Còn bọn họ thanh thế lớn a." Hắn một lòng một dạ muốn lằm tốt việc đại nhân giao, để có thể sớm ngày đổi được linh đan. Nhưng thiện tu trong doanh địa chỉ có hai người, không tạo ra thanh thế lớn được.

Tông Như suy nghĩ, đột nhiên mắt sáng lên: "Chúng ta đi mượn người."

Y Chính không hiểu: "Mượn người?"

--------------------------

Tu giả trong Hư Linh thành đều ngạc nhiên, tu luyện ban vốn nhiều nhưng chỉ sau một đêm đã tràn lan đầy đường.

Đột nhiên, một đám tu giả xuất hiện tại đại lộ. Một đoàn hơn 10 tu giả, mặc lam phách hàn quang giáp, mỗi người đều mang một lá phướn đỏ, phía trên viết năm chữ lớn "Tạ thị kiếm ý ban".

Đội ngũ nghiêm chỉnh, người người khôi ngô, thân như thiết tháp. Bọn họ không mặc giáp, nửa thân trên trần, thân hình như cương thiết tạo thành, tràn đầy sức mạnh.

Tựa hồ thấy mọi người chú ý, vị dẫn đầu phất cờ.

Lập tức mọi người đồng thanh hô lớn: "Luyện kiếm không luyện ý, chẳng khác nào đánh rắm."

Người xem đều sửng sốt.

Thủ lĩnh lại phất cờ, tiếng rống lại vang lên.

"Tạ thị kiếm ý ban, bất thành kiếm ý, toàn ngạch bồi hoàn."

Tiếng bước chân rầm rập nghiền áp khán giả, bọn họ biến mất để lại một đám người qua đường sửng sốt.

--------------------------

Từ Chính Uy hôm nay dậy rất sớm, cũng hiếm khi dậy sớm như vậy. tuy tu giả không bị tuổi tác ảnh hưởng như người thường, dù tu luyện có lợi hại, năm tháng cũng sẽ lưu lại vết tích trên thân thể.

Hiện tại hắn dự tính đi thăm cháu trai.

Hắn sinh ra trong một gia đình phổ thông, chỉ có mình hắn là tu luyện thành công. Hắn có một đệ đệ làm chút buôn bán, có một kim đan như hắn chiếu cố nên sinh hoạt cũng không thiếu thốn. Nhi tử của đệ đệ có thiên phú tốt, mới mười ba nhưng sắp trúc cơ, được coi là tài hoa xuất chúng.

Hắn rất chiếu cố đứa cháu này, cứ qua một thời gian lại tới thăm, xem tiến độ tu luyện.

Mới ra cửa, liếc qua phố xá, đột nhiên dừng bước, mặt lộ vể ngạc nhiên.

Mười tu giả mặc áo choàng xanh ngồi trên Cân Đẩu Vân. Mười Cân Đẩu Vân xếp thành một dãy, khoan thai dọc theo phố dài.

Người dẫn đầu rõ ràng là vị Tả đại lão bản vung tiền như rác.

Cân Đẩu Vân tuyết trắng, không biết bọn họ dùng thứ gì có thể viết chữ lên trên, mỗi Cân Đẩu Vân đều có một chữ lớn, đứng ở xa cũng có thể thấy.

Từ Chính Uy đọc, suýt nữa hộc máu.

"Linh thực tu luyện ban, bao phân phối công tác."

-------------------------

Một đội người vạm vỡ, là chân chinh vạm vỡ, mỗi người đều cao hơn một trượng.

Một đội như thế đi trên đường, sinh ra cảm giác áp bách khiến người khác ngừng thở.

Tất cả đều để trần thân trên, cơ bắp kinh khủng, thậm chí có chút không chân thực. Bọn họ thần sắc ngạo nghễ, bước chân ổn trọng, mười người bước đều khiến người khác cảm giác như thiên quân vạn mã, tựa như đàn voi đi qua.

Bất quá…

"Tông Y thiện tu ban, kim đan thiện tu tọa trấn, thâm sơn đại tự thân truyền đệ tử thân giảng, thiện tu các loại thần thông, các loại thủ đoạn kinh thiên địa quỷ thần khấp, không tiến ban phí một đời."

Tiếng hô liên tiếp, khiến mọi người không chút sợ hãi.

-------------------------

Thuần Vu Thành đắc ý ngồi trên một con mộc giác tê, bên cạnh là sáu trăm con linh điệp các loại. Nơi nơi đi qua khiến vô số hài tử đuổi theo náo loạn.

Linh điện bay lượn tung tăng, hợp thành một chữ.

"Nuôi dưỡng tu luyện ban."

-------------------------

Vi Thắng đứng trước cửa, vô cùng đau đầu.

Địa điểm không cần nói tới, đây là một viên lâm trang nhã. Trên cửa chính có một biển lớn "Giảng Kiếm Đường", chữ viết bình thường, không quá cẩu thả. Nhưng điều khiến Vi Thắng đau đầu là quảng cáo dán hai bên.

"Cao đoan kiếm tu ban, tuyển trạch tinh anh."

"Nghe cảm ngộ nhân sinh của đại sư, lĩnh ngộ ý cảnh sâu xa của kiếm."

"Vi sư cao cấp kiếm đường, người người nên tới."

"Lễ vật tốt nhất cho hài tử, đại sư chân tình hiến tặng, hoan nghênh quang lâm nghe thử đánh giá."

….

Mọi người đứng sau Vi Thắng đều lộ vẻ quái quái, người nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Vi Thắng hỏi tu giả phụ trách đăng ký: "Có người báo danh chứ?"

Đối phương lắc đầu: "Không có."

Vi Thắng bất đắc dĩ cười khổ, lẩm bẩm: "Xem ra còn phải dựa vào bản thân."

Hắn cũng lười xé bỏ những quảng cáo loạn mắt, chậm rãi bước lên bậc. Rồi dừng lại dưới cửa lớn.

Xoay người, nhìn ra ngoài.

Vẻ mặt Vi Thắng nghiêm nghị, kiếm tu trợ thủ từ Chu Tước doanh tựa hồ ý thức sắp phát sinh chuyện gì, mỗi người đều câm miệng.

Oanh!

Kiếm ý cuồn cuộn, đột nhiên bộc phát, phóng lên cao.

Toàn thành chấn động.